Người đàn ông trung niên cầm tấm thẻ mà Dạ Ảnh đưa cho, nhìn thấy hàng chữ trên đó, ông ta suýt thì ngất xỉu.
Cô gái xinh đẹp trước mặt không chỉ là người bên trụ sở, mà còn là cận vệ của cậu chủ, và điều quan trọng nhất là, cô ấy là người của đội ngũ đó.
Bởi vì nhà họ Bek quá lớn mạnh, khắp thế giới đều có chi nhánh của bọn họ, và đương nhiên, rừng lớn thì loài chim nào mà chẳng có.
Ba năm trước, Đông Phương Hạ đã bảo Bek Er thành lập một đội ngũ, đội ngũ ấy không chịu sự ràng buộc nào cả, mà trực tiếp nghe lệnh của Đông Phương Hạ, phụ trách thị sát các chi nhánh trên thế giới, sau đó báo cáo lại với anh.
Một khi xảy ra vấn đề, xác nhận được là sai lầm của nhân viên nhà họ Bek, người mắc sai lầm sẽ không có cơ hội giải thích, lãnh đạo trực thuộc và nhân viên đều sẽ bị bãi chức.
Người đàn ông trung niên cũng mới chỉ nghe nói tới thôi, chưa từng gặp nhân viên của đội ngũ ấy.
Khi nhìn thấy Dạ Ảnh cất thẻ vàng đi, người đàn ông trung niên biết mình tiêu đời rồi.
“Cô Dạ Ảnh, tôi là quản lý của nơi này, tôi đã biết chuyện rồi, là tại tôi không chọn người ổn thỏa, không có gì để chối cãi, cô cứ việc xử phạt”, người đàn ông trung niên biết mình có giải thích thế nào cũng vô dụng.
Các quý bà vây quanh đều biết quản lý ở đây, đó chính là người nhà họ Bek! Nghe những lời nói của quản lý, ai nấy đều ngạc nhiên nhìn Dạ Ảnh, nhất là nhân viên bán hàng vừa coi thường bọn họ ban nãy, cô ta sợ đến mức không nói ra được một câu nào.
Không ai ngờ một thiếu nữ trẻ tuổi như Dạ Ảnh lại là người của trụ sở nhà họ Bek.
Thư Lăng Vy khoác tay Đông Phương Hạ, cùng Dạ Phong đứng bên cạnh xem kịch vui, cũng không nói năng gì cả.
Dạ Ảnh lạnh lùng nhìn nhân viên bán hàng vừa rồi, nói với quản lý: “Tôi không muốn nói nhiều nữa, cho ông nửa ngày để bàn giao công việc với phó quản lý, ngày mai, tôi hi vọng sẽ nhìn thấy đơn từ chức của ông và cô kia ở chỗ Ngô Tuấn!”
Dạ Ảnh nói hết câu, những người xung quanh không dám coi thường cô ấy nữa, đám quý bà đã khinh bỉ bọn họ đều vô cùng hối hận.
Nếu biết trước cô gái này có thân phận không đơn giản như thế thì bọn họ phải làm thân mới đúng, sau này tới đây mua hàng sẽ không cần tốn nhiều tiền như thế!”
“Tôi biết”, quản lý cung kính cúi người xuống.
“Đợi đã!”
Lúc này, Đông Phương Hạ đi tới.
Mặc dù anh đứng ngoài xem kịch vui, nhưng ánh mắt lại quan sát quản lý.
Thái độ và sự tinh mắt của quản lý khiến anh phải âm thầm gật đầu.
Nếu vừa rồi quản lý cầu xin, vậy thì anh sẽ chẳng đứng ra, mà là xoay người bỏ đi.
“Dạ Ảnh, cấp dưới mắc sai lầm thì không thể đùn đẩy hết trách nhiệm cho quản lý được”, Đông Phương Hạ mỉm cười, nhìn quản lý rồi thản nhiên nói: “Quản lý, ông không chọn người cẩn thận, không quản lý tốt là do ông tắc trách, thế này đi, ông không cần nộp đơn từ chức, viết một bản kiểm điểm cho giám đốc Ngô Tuấn rồi chỉnh đốn lại nhân viên ở đây là được! Nhớ đấy, lần sau không được tái phạm nữa!”
Nghe vậy, mới đầu quản lý hơi sững sờ, sau đó chuyển mắt nhìn Dạ Ảnh, bởi vì ông ta không biết người vừa tha cho ông ta chính là cậu chủ nhà họ Bek - Bek Ji!
Đông Phương Hạ đã lên tiếng rồi, đương nhiên Dạ Ảnh cũng không dám phản đối, cô ấy gật đầu nói với quản lý: “Cứ làm thế đi! Quản lý, lần này ông may mắn gặp được quý nhân, nhưng ông chỉ có một cơ hội thôi đấy, chắc ông cũng biết phải làm gì tiếp rồi chứ?”
Giờ khắc này, quản lý thực sự muốn về nhà thắp hương tổ tiên vì đã phù hộ độ trì.
Đội ngũ kia chưa bao giờ nể tình hay nể mặt bất kỳ ai, quản lý không ngờ mình lại thoát khỏi số phận bị đuổi việc, ông ta nhìn Đông
.