“Dạy sói bắt cá, đàn sói một lòng!”
Khẩu hiệu của Lang Quân được các anh em Bạch Hổ Đường hô lên, tiếp sau đó, A Phi hạ lệnh, các anh em vốn chia bảy người một nhóm liền tập hợp lại với nhau tạo thành đội hình chiến đấu cường mạnh! Các anh em không bị thương ở vòng ngoài cùng, anh em bị thương nặng được vây ở giữa, còn A Phi dẫn đầu, khí thế bừng bừng chỉ huy anh em tác chiến.
Cũng chính vào lúc này, vào khoảnh khắc anh em Bạch Hổ Đường tập hợp lại, sát khí xung quanh di chuyển theo sự di chuyển của các anh em Bạch Hổ Đường! Giống như một lồng chim khổng lồ bỗng chốc tản đi về phía người của Tào Bang.
Sát khí của hơn trăm người tụ lại đáng sợ thế nào! Đám A Phi là tốp anh em đầu tiên rời khỏi võng đạo, trận chiến đầu tiên có ý nghĩa rất lớn đối với họ.
Huống hồ, Huyết Lang còn đang ở chỗ không xa quan sát! Đám A Phi không có ai bảo tồn thực lực, họ muốn để Huyết Lang nghiệm thu thành tích mà họ cố gắng có được trong hai mươi mấy ngày.
Anh em của Hải Bang thấy sức chiến đấu của đội A Phi, còn không loạn trước nguy nan, tạo thành đội ngũ cường mạnh! Ai ai cũng vô cùng kích động.
Lúc này, họ thực sự rất hy vọng mỗi thành viên Hải Bang của mình có anh em như vậy! Người tuy chết nhưng chết trong vinh quang! Đặc biệt là thấy đại tướng như A Phi đang chém giết người của Tào Bang trong đám địch vẫn có thể chỉ huy anh em bao vây tấn công đến chết người của Tào Bang sau khi tạo thành đội hình chiến đấu, đó mới gọi là hả lòng hả dạ! Họ khâm phục A Phi từ đáy lòng.
Nhưng khi họ nghe thấy anh em Lang Quân gọi A Phi là phó đường chủ, trong lòng liền nổi lên gợn sóng.
Lòng nghĩ nhân vật như A Phi chỉ là phó đường chủ của Bạch Hổ Đường, vậy đường chủ của họ sẽ cường mạnh thế nào! Huống hồ Lang Quân còn có bốn chiến đường, bên trên là Huyết Lang.
Nhưng điều khiến họ không hiểu là Lang Quân trở nên cường mạnh như vậy từ lúc nào!
Bạch Vỹ gặp phải sự bao vây tấn công của mấy chục tinh anh Tào Bang, bị vây ở giữa, không thể lập tức xông ra.
Nếu không phải anh ta phải phân tâm quan tâm đến Trương Vũ Trạch, những người này không thể vây nhốt được anh ta.
Trương Vũ Trạch bị mất nhiều máu rất muốn cầm đao chiến đấu, nhưng không còn chút sức lực.
Khi lưỡi đao nhọn của kẻ địch vung về phía hắn, Bạch Vỹ sẽ lập tức đỡ thay hắn.
Mấy lần Trương Vũ Trạch thấy Bạch Vỹ vì không để hắn bị thương mà không tiếc cơ thể đỡ đao cho hắn! Mấy năm nay, Trương Vũ Trạch chưa từng rơi một giọt nước mắt, cho dù là khi Tống Thành Hải qua đời hắn cũng không khóc! Nhưng lúc này, hắn rơi nước mắt! Hắn rất hiểu, Bạch Vỹ đang dùng tính mạng bảo vệ hắn.
Còn cả phía A Phi cũng đang giúp anh em của hắn! Phía Tây Môn Kiếm cũng vậy, một mình khiêu chiến với hai đường chủ của Tào Bang.
Tối nay Huyết Lang điều người đến đây, hai đại tướng, một phó đường chủ, một trăm anh em không màng sống chết, đã đủ trọng lượng với Trương Vũ Trạch hắn rồi!
“Bạch Vỹ, anh đi đi! Đừng lo cho tôi, cứ tiếp tục thế này, hai chúng ta đều sẽ bị chúng giết chết ở đây”.
Trương Vũ Trạch nhìn hai vết thương đao chém vẫn còn chảy máu sau lưng Bạch Vỹ, hắn đẩy Bạch Vỹ đi, dùng hết sức hét lên.
“Không được! Anh em Lang Quân tôi sẽ không bỏ anh em mà không lo trên chiến trường, tuy anh không phải là anh em của Lang Quân, nhưng Huyết lang đã hạ lệnh cho tôi cứu anh! Bây giờ anh chính là anh em của tôi, tối nay Bạch Vỹ tôi cho dù chết ở đây, cũng sẽ nghĩ cách đưa anh ra! Nếu sau này có một ngày chúng ta gặp nhau trên chiến trường, tôi sẽ giết anh!”
Bạch Vỹ là người đàn ông cứng rắn! Lần trước khi tính mạng bị Đông Phương Hạ uy hiếp, anh ta cũng không từ bỏ anh em mà không quản! Huống hồ là bây giờ, anh em Lang Quân, “nghĩa” là hàng đầu!
Bạch Vỹ lại dìu Trương Vũ Trạch lần nữa, tiếp tục chém giết kẻ địch!
Trương Vũ Trạch thấy vậy sống mũi cay cay! Hai hàng nước mặt lăn xuống theo hai bên má, rơi xuống cổ áo nhuốm đầy máu tươi.
“Được… Bạch Vỹ, từ nay về sau cái mạng này của Trương Vũ Trạch tôi là của anh, anh muốn lấy lúc nào thì lấy lúc đó!”
.