Quả nhiên, Quân Tử cảm động mắt ngấn lệ, cúi người một cái trước mặt Đông Phương Hạ rồi đi theo A Phi!
Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ nghe thấy tiếng đóng cửa mới đứng lên đi đến! Bạch Vỹ trực tiếp giơ ngón tay cái ra với Đông Phương Hạ: “Huyết Lang, Bạch Vỹ tôi muốn không khâm phục cậu cũng không được! Mỗi một bước đều trong mưu kế của cậu”.
!
Tây Môn Kiếm nói: “Tống Khải thật không hổ là tên ăn hại, lại khiến Trương Vũ Trạch rơi vào cảnh như vậy, từ sau khi Tống Thành Hải qua đời, Hải Bang vốn đã lòng quân bất ổn, cậu ta ra tay với Trương Vũ Trạch vào lúc này là gia tăng tốc độ diệt vong của họ, Quân Tử này đưa theo hơn bốn trăm người gia nhập Lang Quân chúng ta, là một đội sức mạnh không nhỏ!”
“Đây có lẽ không phải là chủ ý của Tống Khải! Tôi nghĩ đó là suy nghĩ của Trần Tư Kiệt, Trần Tư Kiệt rục rịch hành động, Tống Khải không có chủ kiến.
Ha ha… Còn lại chắc các anh biết tôi sẽ nói gì.
Tây Môn, lập tức truyền lệnh cho Dạ Phong, phải điều tra ra việc sống chết của Trương Vũ Trạch, có tin tức lập tức báo cho tôi”.
Đông Phương Hạ nói xong, nhìn tấm thẻ vàng trong tay! Trương Vũ Trạch quả nhiên là người trọng tình trọng nghĩa, lúc này còn nghĩ cho các anh em, không để họ bị Tống Khải tiêu diệt! Trương Hàm là em gái duy nhất của hắn, có lẽ hắn sợ nhờ mình, để mình bỏ tiền, mới để Quân Tử đưa tấm thẻ vàng này cho mình! Xem ra, trước khi hắn đến tổng bộ Hải Bang đã dự liệu được Tống Khải và Trần Tư Kiệt sẽ ra tay với hắn, cũng đã lên dự tính xấu nhất!
Xem ra Trương Vũ Trạch lành ít dữ nhiều! Nhưng Đông Phương Hạ tin Trương Vũ Trạch vẫn còn sống, vì hắn còn có một cô em gái khiến hắn lo lắng.
Đông Phương Hạ nhận thẻ vàng này không phải là anh tham tiền, mà là anh cứ cầm trước sau này rồi xử lý.
“Huyết Lang, Tống Khải đã chết! Chúng ta có cần nhân cơ hội này hạ luôn Hải Bang”, Bạch Vỹ hỏi.
Đông Phương Hạ lắc đầu: “Chuyện này để Tào Bang làm đi, không phải bọn chúng luôn muốn diệt Hải Bang sao! Bây giờ Trương Vũ Trạch không còn ở Hải Bang, bọn chúng sẽ không bỏ qua cơ hội này!”
“Nhưng miếng bánh to như vậy, cứ để cho Tào Bang! Có hơi thiệt…”
Bạch Vỹ nghĩ đến phải đem địa bàn màu mỡ của Hải Bang cho Tào Bang, anh ta không cam tâm!.