Huyết Lang Báo Thù

Chương 398: Nguy Hiểm





Đông Phương Hạ quát to một tiếng! Khoảnh khắc Loan Đao sắc nhất thế giới vung ra, tiếng đao réo rắt vang lên, một luồng sát khí uy nghiêm ùn ùn kéo đến.

Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ đã liên thủ mở đường cho Đông Phương Hạ! Hai người anh em tử sĩ yểm hộ phía sau! Loan Đao Ngâm Long mỗi lần vung ra đều là máu chảy thành sông, lần này cũng không ngoại lệ!  
Đông Phương Hạ cõng Trương Vũ Trạch, dưới sự bao vây tấn công của mấy chục người, vẫn luôn trấn tĩnh! Khí thế vương giả toát ra, cùng người của Tào Bang đánh giết kịch liệt.

Lưỡi đao vung tới đâu, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, máu tươi phun ra như suối.


Người của Tào Bang tạm thời không thể chạm đến Đông Phương Hạ, phía trước có Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ, phía sau có hai anh em tử sĩ với thân thủ không tệ!   
Nhìn thấy Đông Phương Hạ khí thế ngút trời, Vương Thiến Thiến âm thầm sợ hãi! Người đàn ông này quá đáng sợ! Vì một người không phải là anh em của mình làm đến mức này, tin rằng Trương Vũ Trạch đã vô cùng cảm kích anh ta! Cô ta cũng biết, Trương Vũ Trạch rơi vào tay của Tào Nghị Hùng, nhất định sẽ bị hành hạ đến chết.

Tối nay nếu Huyết Lang thành công cứu được anh ta, để báo đáp ân tình của Huyết Lang, một khi vết thương của anh ta hồi phục, Lang Quân lại có thêm một mãnh tướng.

!
Vốn định muộn một chút mới thông báo tin tức này cho Tào Nghị Hùng, nào ngờ lúc Đông Phương Hạ xuất hiện các anh em bên dưới đã bí mật thông báo cho Tào Nghị Hùng.

Nghe thấy Huyết Lang của Lang Quân chỉ mang theo bốn người đến địa bàn của mình, Tào Nghị Hùng vừa vui mừng vừa phẫn nộ, ngay sau đó, lập tức điều toàn bộ các anh em ở ba đường phía đông đến Lão Thành, giữ Đông Phương Hạ ở đó, ba đường chủ cũng nhận được mệnh lệnh giết Huyết Lang, tuyệt đối không được để ai sống sót rời đi.

Về phía Đông Phương Hạ, hơn một trăm người đối với bọn họ mà nói không đủ uy hiếp! Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, Đông Phương Hạ đã giải quyết được rất nhiều người!  
Trương Vũ Trạch thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ, đúng vào lúc này, vô số tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập này, Đông Phương Hạ âm thầm kêu một tiếng “không ổn”, trong lòng nghĩ tốc độ của Tào Nghị Hùng thật nhanh! Chỉ trong vòng mười phút, ông ta đã có thể điều động được nhiều người như vậy, nghe tiếng bước chân, ít nhất cũng là sáu bảy trăm người!  
Sắc mặt Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ cũng thay đổi! Xem ra, tối nay lại là một trận chiến đẫm máu.


Người của Tào Bang có thể sẽ càng lúc càng nhiều, thân thủ của mấy người bên mình cho dù có tốt đến đâu, cũng không thể thoát được, trừ khi rời đi từ võng đạo! Nhưng, một khi rời đi từ võng đạo, người của Tào Bang chắc chắn sẽ phát hiện ra bí mật này.

Nhìn thấy hai vết thương trên cánh tay Đông Phương Hạ đang chảy máu, sống mũi Trương Vũ Trạch cay cay! Bây giờ quân cứu viện Tào Bang đã đến, đã không thể chạy thoát được nữa.

“Huyết Lang, ân tình của cậu Trương Vũ Trạch tôi sẽ ghi nhớ! Cậu mặc kệ tôi! Mau đi đi.

Không có tôi, mấy người có thể chạy thoát được!”  
Đông Phương Hạ một đao chặn lại hai người đàn ông cao lớn dùng mã tấu tấn công mình, lớn tiếng nói: “Tôi đã đến đây rồi, không mang được anh đi, thì tôi sẽ ở lại đây! Trương Vũ Trạch, anh nghe rõ cho tôi, tôi còn chưa chết, mẹ kiếp, anh phải giữ lại mạng sống”.

Đông Phương Hạ vốn muốn lặng lẽ đến, sau khi tìm được Trương Vũ Trạch sẽ mang anh ta lặng lẽ rời đi, nào ngờ giữa chừng lại xảy ra việc như này! Có điều anh đã có chuẩn bị kĩ càng.

Người của Tào Bang nhìn thấy quân cứu viện, tinh thần dâng cao! Ra sức tấn công vào mấy người Đông Phương Hạ!  
Đông Phương Hạ phóng tầm mắt nhìn đến, không khỏi giật mình! Một mảng đông nghịt.

Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ đã áp sát vào Đông Phương Hạ, tối nay cho dù phải chết, cũng phải bảo vệ Đông Phương Hạ an toàn rời đi, mình và những người khác chết cũng không sao, cậu chủ nhất định không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn!  

Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ chắn trước người Đông Phương Hạ! Lúc nghe thấy tiếng bước chân của quân cứu viện Tào Bang, anh đã bí mật khởi động vũ khí trong túi để các anh em Thiên Lang Đường đến cứu viện.

Nhưng các anh em Thiên Lang Đường cho dù rời võng đạo chạy đến đây cũng phải mất mười phút, Tào Bang nhiều người như vậy, liệu mấy người mình có thể chống đỡ được trong mười phút không!  
Đang ở trong tình thế nguy hiểm, nhưng Đông Phương Hạ không chút hoảng loạn! Tối nay nếu không phải cứu Trương Vũ Trạch, anh có tự tin dẫn theo Tây Môn Kiếm và những người khác thoát khỏi đây, nhưng vào lúc này bảo anh bỏ mặc Trương Vũ Trạch không quan tâm, anh không làm được! Cũng không thể làm như vậy, các anh em Lang Quân đặt chữ “nghĩa” lên trên hết, mất đi chữ “nghĩa”, Đông Phương Hạ anh sao có thể dẫn dắt các anh em tiến về phía trước.

Trương Vũ Trạch đã để Quân Tử mang theo người của anh ta gia nhập Lang Quân, điều đó chứng tỏ Trương Vũ Trạch tin tưởng mình, cũng coi mình là anh em, nếu đã là anh em, sao có thể không quan tâm!  
Hôm nay mình tới đây mục đích quan trọng nhất chính là cứu Trương Vũ Trạch, nếu không cứu được anh ta, tất cả mọi việc trước đây mình làm đều là vô ích! Người của Tào Bang rất nhiều, nhưng nếu muốn giữ mình ở đây, bọn chúng chắc chắn phải trả một cái giá đắt, cái giá này, ai cũng không thể nói rõ được.

Hơn nữa, có thể giữ mình lại được hay không lại là một chuyện khác.