“Đông Phương Hạ, rốt cuộc tối nay làm sao? Anh…”
Thư Lăng Vy hỏi nhỏ, Nam Cung Diệc Phi cũng lo lắng nhìn Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ nuốt nước miếng một cách khó khăn, lắc đầu: “Không sao, đừng lo lắng! Lăng Vy, cô ra ngoài nói với anh em bên ngoài, nếu đám Dạ Ảnh về, lập tức nói với tôi!”
Dạ Ảnh và Dạ Phong đuổi theo những tên sát thủ đó, người của “Phong Ba” không phải dễ đối phó, Đông Phương Hạ rất lo lắng cho sự an toàn của hai chị em Dạ Ảnh.
!
“Được, tôi đi ngay!”
Thư Lăng Vy vừa đi ra, Nam Cung Diệc Phi nói nhỏ: “Em nhận ra tâm trạng anh không tốt! Đông Phương Hạ, đã lựa chọn con đường này, có rất nhiều việc phải đối diện, những ngày này, người của anh hy sinh không ít! Anh đang buồn vì những việc này sao?”
Đông Phương Hạ nhìn Nam Cung Diệc Phi, vợ chưa cưới này của mình, sao lại nhận ra! Là cô ấy hiểu mình, hay là âm thầm quan tâm mình, lo lắng cho mình!
“Đúng thế, các anh em hy sinh không ít! Diệc Phi, có lúc, anh phát hiện mình chính là kẻ đầu sỏ gây ra mọi tai họa, nhưng con đường này là như vậy, buộc phải có người hy sinh, mới có thể tiêu diệt hết đối thủ! Anh buồn, nhưng đây không phải nguyên nhân chính”.
“Vậy…”
Đông Phương Hạ nở nụ cười: “Tình nghĩa của các anh em với Đông Phương Hạ anh khiến anh càng thêm kiên định tiến về phía trước, có họ, anh không sợ gì hết, cho dù là chết, anh cũng sẽ không cau mày! Anh là người từng chết một lần, đối với anh mà nói, sống chết không quan trọng.
Sáu năm nay đều như vậy!”
Nam Cung Diệc Phi nghe thấy liền sợ hãi, chan chứa tình cảm nhìn Đông Phương Hạ, nắm chặt tay của Đông Phương Hạ!
Đông Phương Hạ nhìn ánh mắt u buồn của Diệc Phi, thở dài, cười nhạt nói: “Nhưng đó chỉ là quá khứ, bây giờ anh rất trân trọng mạng sống của mình! Sau khi về Yên Kinh, anh không còn một mình nữa, cho dù anh không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho các em! Anh biết anh sẽ khiến các em lo lắng, nhưng Diệc Phi, hãy tin tưởng người đàn ông của em! Nếu có một ngày anh nằm trên giường bệnh, em cũng không được khóc, không được buồn, phải phấn chấn lên! Em là chị cả, chị cả của mấy người Lăng Vy, biết chưa?”
“Đông Phương Hạ, rốt cục lời của anh có ý gì? Anh đang muốn nói gì!!”
“Anh không muốn lừa em, mấy ngày nay, anh cảm thấy như có chuyện lớn sắp xảy ra! Cảm giác này rất mãnh liệt! Tối nay anh cố ý đến phía Tào Bang, một là tìm Trương Vũ Trạch, hai là dụ những người đó ra.
Nhưng bọn chúng xuất hiện lại không có chút lực sát thương nào khiến lòng anh càng thêm bất an”.
“Em vẫn chưa hiểu”.