Đông Phương Hạ tin Thư Lăng Vy, nếu người phụ nữ này của mình không có năng lực thì đâu thể vào được cảnh sát hình sự quốc tế, còn lãnh đạo một nhóm người!
Còn Quý Mạch có can thiệp vào việc của Thư Lăng Vy, cản trở Thư Lăng Vy cung cấp thông tin cho mình hay không, chuyện này cần điều tra tìm bằng chứng, tuy Thư Lăng Vy không cho mình nhúng tay, nhưng mình đâu thể không quản, đương nhiên phải phái người âm thầm điều tra.
Thư Lăng Vy trầm tư, Nam Cung Diệc Phi mới nói: “Đông Phương Hạ, em suy nghĩ một chút! Người của ‘Phong Ba’ có khả năng vào được là thông qua quan hệ của người ở Yên Kinh chúng ta, còn là ai, thân phận địa vị có lẽ không thấp, nhà họ Tư Mã là chủ thuê, họ không thoát khỏi liên can việc này! Bây giờ anh suy nghĩ lại từ đầu trước đã.
Tuy em không biết kế hoạch cụ thể của anh là gì, nhưng trong suy nghĩ nhất định phải rõ ràng, hành quân đánh trận, mưu lược, chiến tuyến đều không được thiếu!” !
Đông Phương Hạ gật đầu, đúng là phải suy nghĩ lại đã, xét tình hình hiện tại, bề ngoài không phức tạp, nhưng những việc liên quan bên trong lại khiến người ta phải suy nghĩ! Tiêu diệt Tào Bang, tìm được thứ mình muốn, tiêu diệt nhà họ Tư Mã, không phải là khó khăn quá lớn, nhưng Yamaguchi-gumi là bang phái xã hội đen tầm quốc tế, rời khỏi Yên Kinh, muốn loại trừ bọn chúng không phải việc dễ! Còn cả ‘Phong Ba’, bọn chúng đều là những kẻ liều mạng, điều lo lắng nhất vẫn là bọn chúng dùng vũ khí ở Yên Kinh, để làm việc mình không muốn thấy!
Điều đáng sợ chính là những người khiến mình cảm thấy bất an! Địch trong tối mình ngoài sáng, thực sự không dễ hành động!
Đông Phương Hạ trầm tư suy nghĩ kỹ, lông mày rậm rạp của anh lúc cau lại lúc giãn ra, sắc mặt không ngừng thay đổi! Thư Lăng Vy và Nam Cung Diệc Phi không dám làm phiền dòng suy nghĩ của Đông Phương Hạ; hồi lâu, Đông Phương Hạ từ từ ngẩng khuôn mặt hơi tái nhợt, khóe miệng hiện lên ý cười.
Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy thấy nụ cười này của Đông Phương Hạ, hai người liền nhìn nhau, mới hỏi: “Có phải anh nghĩ ra điều gì không?”
“Không có!”
“Vậy anh?”
Đông Phương Hạ trầm ngâm một lát, nhẹ nhàng nói: “Thực ra chúng ta không cần nghĩ nhiều như vậy, những kẻ đó chỉ có một mục tiêu, đó chính là giết anh! Diệc Phi, Lăng Vy, các em nghe đây, nếu anh xảy ra chuyện thật, các em không cần kinh sợ, phải bình tĩnh, âm thầm chú ý nhất cử nhất động của thành phố Yên Kinh! Đặc biệt bên cạnh chúng ta đều là người quen thuộc, một khi điều tra được gì, không được công khai!”
Nam Cung Diệc Phi nghe xong, lông mày dài cau chặt lại hỏi: “Anh còn muốn dùng tính mạng của anh để cược sao? Đông Phương Hạ, đừng làm chúng em lo lắng!”
“Hết cách! Có lẽ bọn chúng sẽ nhanh chóng hành động! Diệc Phi, anh cảm thấy bất an, cảm giác này đã lâu không xuất hiện rồi! Bây giờ anh không loại bỏ bọn chúng, cho dù anh tiêu diệt Tào Bang và nhà họ Tư Mã, bọn chúng vẫn sẽ gây rắc rối với anh! Cho dù anh không thể giết bọn chúng, ít nhất cũng phải biết đối thủ là ai chứ! Các em làm theo lời anh là được”.
Đông Phương Hạ làm vậy cũng không phải không có lý! Thực ra anh đã nghĩ đến Tiểu Lâm đến Yên Kinh không phải là không có việc gì, có lẽ là âm thầm điều tra việc gì đó, chỉ là không để mình biết mà thôi! Sư phụ là người thế nào, yên tâm về mình thế nào, cho dù Tào Bang cường mạnh, sư phụ cũng tuyệt đối không thể nào cho phép Tiểu Lâm đến Yên Kinh, vì con át chủ bài này, không đến lúc quan trọng, sư phụ cũng sẽ không để Tiểu Lâm ra tay!
Còn nữa, Loan Đao Ngâm Long! Tại sao sư phụ coi trọng như vậy, Loan Đao này đại diện cho cái gì, có hàm ý như thế nào, những điều này không kỳ lạ sao!
Thư Lăng Vy và Nam Cung Diệc Phi thấy Đông Phương Hạ nghiêm túc như vậy, cho dù họ lo lắng thế nào cũng chỉ đành gật đầu, làm theo lời Đông Phương Hạ!.