“Đúng thế Bek Er, nếu em tin chị Nam Cung thì...”
“Chị Nam Cung, chị nói gì vậy? Chúng ta đều là người của anh ấy, đương nhiên các chị không thể thờ ơ trước chuyện của em được.
Chị Lăng Vy, chị là cảnh sát hình sự quốc tế, có rất nhiều chuyện em cần đến sự giúp đỡ của chị đấy”.
Không đợi Diệc Phi nói xong, Bek Er đã ngắt lời.
Tuy cô ấy biết ngắt lời người khác là bất lịch sự, nhưng cô ấy không thể để Nam Cung Diệc Phi nói ra những lời ấy được.
“Bek Er, em là người nhỏ tuổi nhất trong số mấy chị em chúng ta, cần gì thì cứ việc nói với chị.
Cho dù chị không làm cảnh sát hình sự quốc tế nữa thì cũng sẽ giúp em!”
Thư Lăng Vy là một người xuề xòa, chỉ cần cô cảm thấy hợp tính thì sẽ cố gắng giúp đỡ.
Huống chi Bek Er còn là người một nhà, cô càng muốn giúp Bek Er hơn.
“Bek Er cảm ơn hai chị”.
Thấy Bek Er, Diệc Phi và Lăng Vy hòa hợp như thế, người mừng nhất phải kể đến Đông Phương Hạ.
Nghe Thư Lăng Vy nói Bek Er là người nhỏ tuổi nhất, Đông Phương Hạ không khỏi tò mò, cô vợ chưa cưới mà anh chưa gặp mặt là người như thế nào đây?
Đông Phương Hạ do dự một lát rồi hỏi Diệc Phi: “Diệc Phi, cô vợ chưa cưới kia của anh là người như thế nào? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Em đã nói với anh từ trước rồi mà.
Năm nay cô ấy hai mươi mốt tuổi, lớn hơn anh mấy tháng”.
Tây Môn Kiếm lén nhìn Bek Er một cái, bước lên trước rồi nói với Đông Phương Hạ: “Quý Mạch đã bị bắt rồi, đang bị nhốt trong Võng đạo.
Cậu chủ, tên Quý Mạch đó là cao thủ thật, nếu hắn chưa bị mất võ công thì rất khó để bắt được hắn.
Nhưng trên đường áp giải Quý Mạch, chúng tôi phát hiện ra có người theo dõi.
Lúc gần tới Gone with the Wind, những kẻ theo dõi chúng tôi mới biến mất”.
.