“Đúng là Bek Ji có khác, đi tới đâu cũng có bạn tốt”, Bek Er nhìn Đông Phương Hạ bằng ánh mắt tán thưởng, Lăng Vy lại nói: “Vừa lòng người nó thế đó.
Trước kia, đám cậu ấm này không ra ngoài gây rối là đã tốt lắm rồi, bảo bọn họ phân luồng giao thông thì còn khó hơn lên trời!”
Đông Phương Hạ hiểu ý của Thư Lăng Vy.
Dù sao anh cũng từng là một cậu thiếu gia như thế, chỉ có điều xa nhà sáu năm, tính hống hách, ỷ thế làm bậy đã bị năm tháng mài mòn đi nhiều.
“Đông Phương Hạ, bây giờ hơn phân nửa đám cậu ấm Yên Kinh đều trở thành người của Ngoại Liên Đường thuộc Lang Quân rồi, anh có nghĩ tới chuyện lôi kéo tất cả về phe mình không? Như vậy thì anh xứng danh thái tử thật rồi!”
Nghe thấy câu ấy, đồng thời nhìn vẻ mặt hớn hở của Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ thản nhiên nói: “Tôi không có hứng thú với cái danh thái tử.
Sau khi tiêu diệt nhà họ Tư Mã, đám con ông cháu cha về phe Tư Mã Trưởng Phong cũng không còn đất yên thân nữa.
Muốn sinh tồn thì bọn họ chỉ có thể đầu quân cho tôi.
Đến lúc đó, trong đám công tử ấy có đến hai phần ba về phe tôi, số còn lại định đấu với tôi thế nào?”
Thư Lăng Vy bĩu môi: “Thì ra anh đã nghĩ cả rồi.
Phải rồi, trong tứ thiếu gia Yên Kinh, còn một người mà anh chưa gặp”.
Trong tứ thiếu gia Yên Kinh, Đông Phương Hạ đã gặp Hác Hiên, Tần Hạo Kiệt, Tư Mã Trưởng Phong rồi.
Đã về Yên Kinh gần hai tháng nhưng anh vẫn chưa gặp người còn lại, một nguyên nhân là vì thời gian quá ngắn, ngoài ra cũng do Đông Phương Hạ không mấy quan tâm tới đám công tử ấy lắm.
Bây giờ nghe Thư Lăng Vy nhắc tới, Đông Phương Hạ mới nổi hứng: “Đằng sau tứ thiếu gia Yên Kinh đều có bối cảnh hùng hậu, mạng lưới quan hệ rắc rối phức tạp, tôi nghĩ người mà tôi chưa gặp cũng không kém cạnh gì”.
“Đương nhiên rồi.
Anh ta tên là Tô Phác Du, năm nay hai mươi mốt tuổi, ông nội anh ta cũng là người có chức có quyền, chỉ kém hơn nhà họ Tư Mã một ít.
Bố mẹ và chú anh ta đều ở phương nam, nắm giữ quyền hành không nhỏ.
Sau khi thống nhất phương bắc, nếu anh muốn xuôi nam thì có thể anh ta sẽ giúp được anh”.
“Nguồn tài nguyên tốt như thế, tôi không thể bỏ qua được”.
“Anh đi con đường này, thêm một người bạn cũng có nghĩa là bớt đi một kẻ địch.
Ở phương nam, thực lực của nhà họ Tô không khinh thường được đâu.
Nghe nói ở đại học Yên Kinh, anh đã đánh cháu trai của nhà họ Khương tàn phế rồi, tới phía nam là nhà họ Khương nhất định sẽ trả thù anh.
Có sự giúp đỡ của nhà họ Tô, áp lực của anh sẽ vơi đi nhiều.
À phải rồi, nghe nói Tô Phác Du có một cô em gái, hay là anh hốt em gái của anh ta, trở thành con rể của nhà họ Tô, vậy là sẽ thành người một nhà rồi”.
Bek Er cũng chỉ nói đùa thế thôi.
Hơn ai hết, cô ấy hiểu Bek Ji là người như thế nào.
Nếu không, từ hai tháng trước, cô ấy đã đề nghị điều cao thủ nhà họ Bek tới Yên Kinh, Bek Ji sẽ dễ dàng tiêu diệt Tào Bang.
Nhà họ Tư Mã cũng có thể dùng đến những cách khác, nhưng Bek Ji đã từ chối ngay lúc ấy.
Thư Lăng Vy là người thích nói đùa, Đông Phương Hạ cũng không nghĩ nhiều.
Còn về Tô Phác Du, Yên Kinh chỉ có bằng đấy nơi, chưa biết chừng lúc nào đó sẽ gặp nhau ấy chứ.
.