Diệc Phi biết Đông Phương Hạ không muốn để họ lo lắng, cũng không hỏi nữa! Thư Lăng Vy hơi bực mình, Đông Phương Hạ không nói với cô sẽ ra tay với Tào Bang và nhà họ Tư Mã lúc nào, cô không dám tùy tiện ra tay, ngộ nhỡ giống như lần trước, suýt nữa làm hỏng chuyện lớn của người yêu, cô không muốn khiến Đông Phương Hạ tức giận.
“Được thôi! Vậy anh cẩn thận đấy”, nghĩ đến chuyện của Đông Phương Hạ tối qua, trong lòng Diệc Phi liền sợ hãi.
Đông Phương Hạ cười, ôm hai cô gái vào lòng: “Anh không phải là trẻ con, Diệc Phi, sao bây giờ anh phát hiện em còn nói nhiều hơn cả mẹ anh”.
“Anh… chê em nói nhiều, thế anh đi tìm người không nói nhiều, mọi chuyện đều nghe theo anh đi”, Diệc Phi cạn lời.
Thư Lăng Vy giãy ra khỏi vòng ôm của Đông Phương Hạ, hai tay chống nạnh, tức giận nhìn Đông Phương Hạ: “Tôi hỏi anh, “chị Nghiên” đó có quan hệ gì với anh, phải nói thật!”
Diệc Phi nghe thấy Thư Lăng Vy hỏi đến “chị Nghiên”, cô cũng thấy hứng thú, ngẩng khuôn mặt cười như hoa lê, cũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ thấy hai cô gái Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy nhìn chằm chằm mình như thẩm vấn tội phạm, anh toát mồ hôi! Không phải hôm nay Thư Lăng Vy cô còn muốn tôi để ý đến em gái của Tô Phác Du sao, sao bây giờ lại ghen rồi.
Đông Phương Hạ hơi chần chừ, bóp mũi mình theo thói quen: “Nếu tôi nói chị Nghiên là người phụ nữ bên ngoài của tôi, các cô muốn thế nào?”, Đông Phương Hạ nói xong liền cười âm hiểm.
Diệc Phi và Lăng Vy nghe xong liền ngẩn người! Lăng Vy nắm chặt nắm đấm, lắc lắc trước mặt Đông Phương Hạ, nói: “Muốn thế nào? Không thế nào cả! Đánh anh, Diệc Phi, đánh!”
“Ấy… Lăng Vy!!”
Diệc Phi thấy Thư Lăng Vy thực sự muốn đánh Đông Phương Hạ, liền vội vàng kéo Thư Lăng Vy lại.
“Đúng thế, không nói việc khác, Đông Phương Hạ anh cần nhiều phụ nữ thế làm gì! Một mình anh có thể thỏa mãn cả bốn chúng tôi một lúc không!”
Nam Cung Diệc Phi nói xong, Thư Lăng Vy lập tức nói hùa theo! Câu này của cô khiến Đông Phương Hạ suýt bật cười.
.