“Chuyện gì?”
Bạch Vỹ nhìn Trương Vũ Trạch một cái, mới nói: “Tại sao anh, anh Hồ, Dạ Ảnh, Dạ Phong và các anh em tử sĩ đều gọi Huyết Lang là cậu chủ, chứ không giống như chúng tôi”.
Trương Vũ Trạch cũng rất hiếu kỳ về chuyện này, lúc này nghe Bạch Vỹ hỏi, hắn lập tức nhìn sang Tây Môn Kiếm.
Trương Vũ Trạch không chỉ thắc mắc vấn đề mà Bạch Vỹ hỏi, mà còn cả võ công của Tây Môn Kiếm là học ở đâu, đúng là thâm sâu khó lường! Tại sao Tây Môn Kiếm lại cung kính với Đông Phương Hạ như vậy.
“Bạch Vỹ, có lúc lòng hiếu kỳ sẽ hại chết con người! Nhưng anh đã muốn biết, nói với anh cũng không sao! Nhưng anh phải đồng ý với tôi một điều kiện”.
“Điều kiện gì?”
“Bây giờ tôi vẫn chưa nghĩa ra, đợi tôi nghĩ ra rồi nói với anh! Anh yên tâm, tôi sẽ không bảo anh làm bừa đâu”, Tây Môn Kiếm cười âm hiểm.
Bạch Vỹ nhìn nụ cười không có ý tốt của Tây Môn Kiếm, anh ta biết, Tây Môn Kiếm chắc chắn sẽ chơi mình, nhưng vẫn cắn răng cắn lợi nhả ra một chữ.
“Được”.
Khi Bạch Vỹ và Trương Vũ Trạch đang đợi Tây Môn Kiếm giải thích cho họ, Tây Môn Kiếm lại nói: “Đã là anh em, sau này các anh sẽ biết chuyện này.
Bạch Vỹ, đừng quên anh đã đồng ý với điều kiện của tôi! Ha ha…”
Bạch Vỹ nhìn Tây Môn Kiếm cười lớn bỏ đi, nhất thời không phản ứng lại, đợi khi anh ta phản ứng lại, thì đâu còn có bóng dáng của Tây Môn Kiếm, anh ta lập tức gào lên!
“Tây Môn Kiếm, tôi chưa xong với anh đâu!”
Trương Vũ Trạch không ngờ Tây Môn Kiếm máu lạnh vô tình còn có lúc hài hước như vậy! Nhưng Tây Môn Kiếm càng không nói, hắn và Bạch Vỹ càng hiếu kỳ.
“Ai là tổ trưởng?”
Lúc này giọng nói vô cùng có sức hút của Đông Phương Hạ lại rất lạnh lùng.
Vừa dứt lời, ở hai hàng, một nam một nữ đi ra! Từ bước chân nhanh nhẹn của họ, Đông Phương Hạ càng thêm coi trọng đội quân thần bí này.
“Huyết Lang! Chúng tôi là tổ trưởng!”
“Hai người tên là gì?”.