Tư Mã Trưởng Phong lau mồ hôi lạnh.
Thấy vết thương của Tư Mã Lâm chảy máu, anh ta vội vàng tìm hộp y tế để bôi thuốc cho bố mình.
“Bố đừng lo, Thiến Thiến đang chỉ huy ở bên ngoài mà.
Với năng lực của Thiến Thiến, chắc Đông Phương Hạ cũng chẳng được yên thân đâu”.
“Đấy là anh chưa biết sự lợi hại của Bek Ji nhà họ Bek thôi! Ngay cả tổ chức Phong Ba còn thất bại, nhà họ Tư Mã đã là gì! Mặc dù Thiến Thiến...”
Nghĩ tới Vương Thiến Thiến, Tư Mã Lâm bỗng cảm thấy có gì đó rất bất thường, nhưng bất thường ở chỗ nào thì ông ta lại không chỉ ra được.
Lời nói của ông ta kẹt lại trong cổ họng, chìm vào dòng suy tư.
“Sao vậy?”
“Trưởng Phong, con đã nghe thấy tiếng bom chôn dưới đất nổ chưa?”
“Chưa ạ!”
Nghe vậy, Tư Mã Lâm càng thêm nghi ngờ.
Bọn họ đã chuẩn bị trước rồi, người của Đông Phương Hạ đánh vào đây thì ắt sẽ kích hoạt những quả bom chôn dưới đất, sao đến giờ bom vẫn chưa nổ? Thiến Thiến ra ngoài chỉ huy, sao không kích nổ để ngăn chặn? Thiến Thiến là người thông minh, đồng thời cũng có năng khiếu chỉ huy chiến đấu, lẽ nào lại không biết những điều này?
Càng nghĩ, Tư Mã Lâm càng thấy sai sai.
Chẳng lẽ Thiến Thiến đã rơi vào tay Đông Phương Hạ, hoặc là bị bắn chết rồi?
Trong lúc Tư Mã Lâm ngẫm nghĩ, cánh cửa ở đại sảnh biệt thự bỗng bị phá tan.
Theo phản xạ có điều kiện, bố con Tư Mã Lâm quay đầu lại.
Thấy Vương Thiến Thiến vội vã chạy vào, bọn họ lập tức đứng lên hỏi dồn dập:
“Sao rồi? Tình hình thế nào rồi hả?”
“Bố nuôi, người của Đông Phương Hạ bao vây tấn công chúng ta từ bốn phía.
Trương Vũ Trạch, Bạch Vỹ, Thư Lăng Vy và cục trưởng Phương cũng dẫn người tới.
Hỏa lực của bọn họ quá mạnh, người của căn cứ không ngăn chặn được.
Hiện tại chúng ta đã bị bao vây, phòng thí nghiệm cũng đã bị đám người do Bạch Vỹ dẫn đầu khống chế rồi”.
“Không sao”, Tư Mã Lâm xua tay, nói với Vương Thiến Thiến: “Thiến Thiến, chúng ta không thể ở đây được nữa.
Người của chúng ta không cản được người của Đông Phương Hạ đâu.
Thế này đi, con yểm hộ cho bố và Trưởng Phong rồi nghĩ cách rời khỏi đây.
Đến lúc đó, cho dù Đông Phương Hạ nhìn thấy những thứ trong kho, chỉ cần chúng ta không thừa nhận thì hắn cũng chẳng làm gì được”.
“Vậy những chứng cứ mà Tào Nghị Hùng để rơi vào tay Đông Phương Hạ thì sao?”, Vương Thiến Thiến hỏi dò.
Cô ta thầm nghĩ, ông tự đại quá rồi đấy.
Không kể tới chuyện bên ngoài toàn là cao thủ, cho dù là quân nhân xuất ngũ bình thường, trong tay có vũ khí với sức sát thương mạnh thì tôi cũng chẳng yểm hộ bố con ông ra ngoài được.
Ông làm thế có khác nào dồn tôi vào chỗ chết.
“Sau khi rời khỏi đây, chỉ cần chúng ta chớp cơ hội nhanh chóng giết chết Đông Phương Hạ, cướp lại những chứng cứ ấy thì chẳng còn gì đáng lo nữa”.
“Được, vậy để con yểm hộ mọi người ra ngoài”..