“Con ả thối tha, muốn đánh muốn giết gì thì cứ việc ra tay đi!”, mặc dù thái độ rất cứng, nhưng thực chất trong lòng Tư Mã Trưởng Phong đã sợ vỡ mật rồi.
“Ha ha ha...!Cậu Tư Mã thật là oai phong!”
Thư Lăng Vy vừa định hỏi Dạ Ảnh xem Đông Phương Hạ đang ở đâu, có an toàn hay không, ai ngờ cô còn chưa kịp mở miệng thì một giọng nói trầm thấp đã vang lên phía sau Trương Vũ Trạch.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, đám Trương Vũ Trạch và Thư Lăng Vy lập tức nhìn sang.
Thấy Đông Phương Hạ dẫn Nam Cung Diệc Phi đi tới, xung quanh có mười mấy người đàn ông mặc quần áo đen bảo vệ, bọn họ lập tức lùi sang một bên.
Tư Mã Lâm đã đoán trước được rằng Đông Phương Hạ sẽ xuất hiện, nhưng ông ta vẫn rất giật mình khi thấy Nam Cung Diệc Phi đi cùng anh.
Chẳng phải Đông Phương Hạ và Nam Cung Diệc Phi đã tan vỡ rồi sao? Chẳng lẽ...!bọn họ chỉ diễn cho ông ta nhìn?
Điều khiến Tư Mã Lâm khiếp sợ nhất không phải là thấy Đông Phương Hạ đi cùng Nam Cung Diệc Phi, mà là hai người đằng sau Nam Cung Diệc Phi.
Ông ta biết hai người đó, chẳng những biết, mà còn từng gặp không chỉ một lần.
Bọn họ là người của thủ tướng Nam Cung, thế cũng có nghĩa là thủ tướng Nam Cung đã biết chuyện tối nay rồi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Tư Mã Lâm càng thêm tăm tối, tâm trạng như rớt xuống vực thẳm.
Chuyện ông ta lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Trong mắt nhà họ Tư Mã, tuy rằng nhà họ Đông Phương và nhà họ Thư rất mạnh, nhưng không có gì đáng sợ, nhà họ Nam Cung mới là đáng sợ nhất.
Với người có địa vị như ông cụ Nam Cung, nhà họ Tư Mã không thể dây vào được.
Bây giờ Nam Cung Diệc Phi đi cùng với Đông Phương Hạ, chẳng lẽ Tư Mã Lâm còn không biết điều ấy có nghĩa là gì sao?
“Đông Phương Hạ, cuộc chiến ở đây vẫn chưa kết thúc, sao anh lại tới thế?”, Thư Lăng Vy bước tới, quan tâm hỏi.
Cô biết vết thương của Đông Phương Hạ vẫn chưa khỏi hẳn, nếu gặp chuyện không may ở đây thì sẽ rất phiền toái.
Lúc rời mắt khỏi bố con Tư Mã Lâm và nhìn sang khuôn mặt trắng nõn của Thư Lăng Vy, nét lạnh lùng trên mặt Đông Phương Hạ biến mất.
Anh mỉm cười lắc đầu: “Tôi mà không xuất hiện thì không biết người khác sẽ nói cô như thế nào.
Cho dù bị thương không thể đánh nhau được thì người đàn ông của cô cũng không thể co đầu rụt cổ ở đằng sau.
Vả lại, các anh em của tôi đều lên chiến trường mà!”
Nghe thì có vẻ như câu nói này của Đông Phương Hạ là để an ủi Thư Lăng Vy, nhưng thực chất lại là một mũi tên trúng hai đích.
Nó vừa khiến Thư Lăng Vy cảm nhận được sự quan tâm từ người chồng chưa cưới, vừa khiến nhóm Trương Vũ Trạch hiểu rằng, bất kể xảy ra chuyện gì thì Huyết Lang của Lang Quân cũng sẽ không để bọn họ chiến đấu một mình.
“Vậy sao?”
Đông Phương Hạ hừ lạnh một tiếng, hơi lạnh trong ánh mắt sắc bén của anh đổ dồn vào người Tư Mã Lâm.
“Mày cảm thấy không có nhà họ Bek, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như mày có thắng được nhà họ Tư Mã không?”
Đến lúc này rồi mà Tư Mã Lâm còn nhìn Đông Phương Hạ bằng ánh mắt ấy, đúng là chán sống rồi..