Nhìn thấy Thư Lăng Vy vác ghế định đập Đông Phương Hạ, Nam Cung Diệc Phi vội vàng đứng lên ngăn lại!
“Diệc Phi, sao cậu vẫn bảo vệ anh ta! Tên khốn này đã không coi chúng ta ra gì nữa rồi”, nói xong, sống mũi Thư Lăng Vy cay cay, trong mắt ngấn lệ.
Diệc Phi dùng ánh mắt ra hiệu cho Thư Lăng Vy đừng kích động! Sau đó quay người lại, ánh mắt nhìn đến Đông Phương Hạ đang cười.
Nói: “Miệng anh có thể đừng nói những lời xấu xa thế được không, loại chuyện này cũng dám đem ra đùa!”
“Cái gì? Diệc Phi, tên khốn này đang nói đùa với chúng ta sao”, Thư Lăng Vy lớn tiếng hỏi.
Diệc Phi gật đầu! Nói: “Cô bé đó nhìn cũng ba bốn tuổi rồi, có thể là con của Đông Phương Hạ sao! Lẽ nào Đông Phương Hạ mười bảy mười tám tuổi đã…hơn nữa, không phải dì vẫn luôn mong nhà họ Đông Phương có cháu nối dõi sao! Nếu Đông Phương Hạ có con, dưới sự oanh tạc của dì, sớm đã đem đứa trẻ đó về nhà rồi! Còn giống như bây giờ sao…”
Với phân tích này của Diệc Phi, Thư Lăng Vy cũng cảm thấy có chút hợp lý! Ngay sau đó, khóe mắt ẩm ướt giơ nắm đấm về phía Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ đang đợi để được nhìn Thư Lăng Vy khóc! Không ngờ Diệc Phi có thể nhìn thấu lời nói dối của anh, ngay lập tức, cười xấu xa nói: “Nam Cung Diệc Phi, ở trên giường em lợi hại như thế, sao đùa một chút mà em cũng không phối hợp vậy, em đây không phải là muốn người đàn ông của mình bị liệt dương đấy chứ?”
Nghe thấy vậy, Diệc Phi khóc không ra nước mắt, hung hăng trừng Đông Phương Hạ nói: “Nói đi, cô bé đó gọi anh là “bố” hẳn là phải có nguyên nhân chứ!”
“Ừm…”
Đông Phương Hạ lè lưỡi giống như đứa trẻ! Bảo Thư Lăng Vy ngồi xuống, đem chuyện quen biết Long Nhã Nhàn nói hết ra, còn có nguyên nhân tại sao Đồng Đồng gọi mình là “bố” cũng nói ra! Đương nhiên, chuyện Đông Phương Hạ nghi ngờ Long Nhã Nhàn không đơn giản cũng không giấu diếm, đối với Diệc Phi và Lăng Vy, Đông Phương Hạ tương đối tin tưởng!
Lúc nói xong việc này, một tiếng đã trôi qua! Diệc Phi và Lăng Vy yên lặng lắng nghe.
Cho đến khi Đông Phương Hạ nói xong, Diệc Phi sau đó mới nói: “Nói như vậy, hiện tại Đồng Đồng đang ở chỗ anh? Quán cơm xảy ra hỏa hoạn ở phía đối diện là của Long Nhã Nhàn”.
"Ừm, đến giờ Long Nhã Nhàn vẫn chưa tới, e là lành ít dữ nhiều rồi.
Chị ấy nhờ anh chăm sóc Đồng Đồng, nhưng anh có biết chăm trẻ con đâu.
Vả lại, anh cũng không có thời gian nữa".
Bảo Đông Phương Hạ trông một đứa trẻ, quả thực là làm khó anh.
Nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của Đông Phương Hạ, Diệc Phi do dự một lát, nói: "Anh là đàn ông, biết trông nom trẻ con mới là lạ đấy.
Hay là để em đưa Đồng Đồng về nhà em? Mẹ em ở nhà cũng nhàm chán, nhờ bà ấy trông coi cô bé mấy ngày".
"Thôi, để mẹ vợ chăm nom Đồng Đồng thật thì chưa biết chừng sẽ xảy ra những chuyện khác ấy chứ".
Đông Phương Hạ lo là ông nội của Diệc Phi sẽ hiểu lầm anh đi trêu ong ghẹo bướm ở bên ngoài, đến lúc đó có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan này.
Đông Phương Hạ thật sự nhức đầu với ông lão ấy.
Nhưng cũng phải nói, cho dù Đông Phương Hạ làm bậy ở bên ngoài thì cũng đã sao?
.