Lúc xế chiều, ánh nắng chỉ còn chút le lói! Ánh tà dương dường như đột nhiên bị đứt gãy ở đường chân trời, lặng lẽ biến mất, trên miệng núi phía đối diện ở vùng ngoại ô phía tây Yên Kinh, chỉ còn lại một vệt màu đỏ tươi.
Mà ở bên dưới màu đỏ tươi đó, lờ mờ có thể nhìn thấy hai bóng người thon dài.
Ráng chiều trên bầu trời phía tây dần khuất, hoàng hôn dần buông xuống trong tiếng thông reo và tiếng gió biển, khi những ngôi sao đầu tiên xuất hiện trên bầu trời bao la, bóng đen của những con dơi bay lượn lay động xào xạc giữa những tán cây, cô gái đi bên trái hỏi:
“Cậu chủ, tôi đã bí mật truyền tin đi rồi! Cậu bảo người của “Phong Ba” có đến cứu Trụy Huyết thật không?”
“Có, mặc dù Trụy Huyết không nói, nhưng ánh mắt của cô ta đang nói với tôi, Hồn Linh ông chủ của “Phong Ba” này chắc chắn sẽ vì hàng tỷ đô la mỹ mà cứu Trụy Huyết! Con người mà, ai có thể trơ mắt nhìn số tiền mà mình vất vả kiếm được “ngủ yên” trong ngân hàng chứ!”
Đông Phương Hạ cười lạnh lùng! Anh và Dạ Phong đợi ở đây, chính là muốn nhìn người của “Phong Ba” đến cứu Trụy Huyết đi!
Dạ Phong chưa bao giờ nghi ngờ lời nói của cậu chủ nhà mình, nhưng thời gian hôm nay có chút gấp gáp! Cô ấy sợ người của “Phong Ba” không đến! Nhưng cô ấy nào biết, chính là bởi vì gấp gáp, mới chứng tỏ Đông Phương Hạ nhất định phải giết Trụy Huyết, không muốn việc diễn kịch này gây ra biến cố.
Càng gấp gáp, người của “Phong Ba” mới không có quá nhiều thời gian để nghi ngờ, cộng thêm Trương Vũ Trạch bên đó, Đông Phương Hạ tin Trụy Huyết nhất định có thể thành công trở về Châu Âu, đồng thời cũng không làm cho Hồn Linh nghi ngờ.
“Cậu chủ, tôi đã bí mật ra lệnh, để những anh em tuần tra cảnh giới ở Yên Kinh hôm nay về nhà nghỉ ngơi! Sau khi Trụy Huyết được cứu, sẽ không có ai ngăn cản bọn họ rời đi”.
“Rất tốt! Có điều Dạ Phong, không ngăn cản bọn họ không được, nhất định phải ngăn cản, không cần phải cố hết sức, làm lấy lệ thôi là được!”.
ngôn tình hài
Nghe thấy vậy, Dạ Phong bật cười! Rất nhanh đã hiểu được ý của cậu chủ nhà mình.
Đó chính là phải để người của “Phong Ba” cảm thấy bọn họ là thoát chết rời khỏi Yên Kinh.
…
Màn đêm đã buông xuống! Lúc Đông Phương Hạ và Dạ Phong đứng ở lưng chừng núi nhìn ra xa, Trương Vũ Trạch đem theo khoảng hơn chục anh em của Chu Tước Đường đang thẩm vấn Trụy Huyết trong đêm đen dưới chân núi!
Ở đây là vùng ngoại ô, không phồn hoa và náo nhiệt như ở trong nội thành! Lác đác vài ngọn đèn đường màu vàng, bóng của Trương Vũ Trạch và những người khác bị kéo dài, cho người ta cảm giác thê lương.
Trụy Huyết bị Trương Vũ Trạch hành hạ đến mức người không ra người, cả người đều là máu tươi, nửa thân trên còn có vài vết thương! Cô ta nửa quỳ trên đất, bị hai người anh em dùng mã tấu kề lên cần cổ xinh đẹp!
“Trụy Huyết, tôi đã làm theo yêu cầu của cô đưa cô đến đây! Hy vọng cô đừng giở trò gì.
Bằng không, cô sẽ chết rất thảm! Tôi hỏi lại cô một lần nữa, mật khẩu là gì?”
Đúng là như những gì Đông Phương Hạ nghĩ, Trương Vũ Trạch hận Trụy Huyết, sau khi biết Trụy Huyết được giao cho mình xử lý, Trương Vũ Trạch không nghĩ gì khác, liền làm theo yêu cầu của Trụy Huyết đưa ra, đưa cô ta đến đây!
“Ha ha ha…Trương Vũ Trạch, lẽ nào anh chỉ có chút thủ đoạn này? Thế nào? Huyết Lang không đến!”, Trụy Huyết cười lạnh lùng, ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn xung quanh..