Huyết Lang Báo Thù

Chương 717: Chương 722





Cô ấy không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi Đông Phương Hạ tới đây, cũng không biết anh đã nói những gì với ông nội của Bek Er, vì sao lại có vẻ mặt như thế.

Trông anh như thế không giống Bek Ji mà cô ấy biết chút nào.

Bek Ji luôn cười đùa tí tởn, không hề đứng đắn, thích dùng âm mưu quỷ kế, thậm chí giở thủ đoạn để lừa mất Loan Đao Ngâm Long của cô ấy.  
Đứng xa xa và nhìn thấy Đông Phương Hạ, cô ấy rơi vào sự trầm tư.


Nghĩ tới lời nói của ông ngoại nửa năm trước, gò má trắng nõn của cô ấy đỏ ửng lên.

Sau đó, cô ấy men theo ven bờ, đi qua mọi cảnh vật quanh hồ, chậm rãi bước về phía Đông Phương Hạ.  
Đông Phương Hạ nghĩ mãi mà không tìm ra được nguyên do, bởi vì anh không biết gia tộc thần bí là gia tộc như thế nào, càng không biết tình huống nội bộ của bọn họ.

Anh ngửa mặt lên trời, thở dài một hơi, đang định đứng lên quay về thì lại phát hiện ra có một hơi thở lạnh lẽo tới gần.  
Cảm nhận được hơi thở lạnh đến rùng mình ấy, Đông Phương Hạ hơi nghi hoặc.

Trong nhà họ Bek, không một ai dám tuôn sát khí ra với anh.

Vậy thì sẽ là ai đây? Không đúng, sao sát khí này lại quen thuộc như vậy? Lãnh Lạc, sao có thể là cô ấy được?  
Đông Phương Hạ chậm rãi quay mặt lại.


Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lãnh Lạc, anh sửng sốt trong giây lát, trong lòng càng khó hiểu hơn.

Sao Lãnh Lạc lại xuất hiện ở đây? Mặc dù cô ấy giỏi võ, nhưng tuyệt đối không thể xâm nhập vào nhà họ Bek mà không một ai phát hiện ra được.

Rốt cuộc cô ấy có quan hệ gì với nhà họ Bek, có quan hệ gì với thầy anh?  
Lãnh Lạc tới gần Đông Phương Hạ, thấy anh chỉ hơi nghi hoặc chứ không ngạc nhiên, cô ấy nói: "Xem ra anh đã đoán được rằng tôi sẽ tới đây".  
"Ha ha, người đẹp, cô đang khen tôi đúng không? Haizz...!Được kiểu con gái không có hứng thú với đàn ông như cô khen, không biết là niềm vinh hạnh hay nỗi bất hạnh của tôi nữa".  
"Anh có ý gì hả? Bek Ji, anh mà dám ăn nói bậy bạ, cho dù nơi này là nhà họ Bek thì tôi cũng không khách khí với anh đâu!"  
Thấy Đông Phương Hạ không còn dáng vẻ nặng nề như ban nãy nữa, lại bắt đầu cười đùa tí tởn, Lãnh Lạc không khỏi sửng sốt.  
Nghe thấy giọng điệu uy hiếp lạnh lùng ấy của Lãnh Lạc, Đông Phương Hạ không mấy để ý.

Anh nhìn cô ấy một lượt, từ khuôn mặt lạnh lùng cho tới bộ ngực đầy đặn, sau đó là tới cặp chân thon dài.  

Mặc dù lúc trước anh từng xem rồi, nhưng người đẹp như Lãnh Lạc thật sự là nhìn bao lần cũng không thấy chán.  
Ánh mắt ấy của Đông Phương Hạ khiến Lãnh Lạc nổi hết da gà.

Khi nhìn thấy sự "tham lam" trong mắt anh, nỗi bực bội dâng lên trong lòng ấy, một con dao găm thò ra từ ống tay áo, bàn tay vung ra nhanh như chớp.  
Đông Phương Hạ biết Lãnh Lạc sẽ ra tay, nhưng anh không định đánh trả.

Cảm nhận được cơn gió lạnh buốt ập tới, anh còn chưa thấy Lãnh Lạc ra tay thế nào thì con dao găm đã kề vào cổ anh.  
Thấy thế, Đông Phương Hạ hơi ngạc nhiên, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên sự giật mình.

Mới mấy ngày mà sao võ công của Lãnh Lạc lại tiến bộ nhiều đến thế? Anh còn không nhìn thấy rõ cách cô ấy ra tay nữa! Rốt cuộc chuyện này là sao?.