Nhắc tới chuyện đứng đắn, còn là chuyện liên quan tới nhà họ Bek, Bek Er ngưng cười đùa, nghiêm túc hỏi: "Anh nghĩ thông rồi à? Quyết định sẽ ra tay đúng không?"
"Trong đầu anh có quá nhiều mối nghi hoặc, không muốn biết cũng không được.
Còn chuyện ra tay, anh chưa biết mục tiêu của mình là gì thì phải ra tay thế nào? Chẳng phải em nói gia tộc ấy rất mạnh, bây giờ anh vẫn chưa phải đối thủ của bọn họ sao?"
"Đúng thế, anh nên biết tất cả mọi chuyện, cũng không thể trốn tránh được, bởi vì anh là Bek Ji".
"Ở nhà họ Bek, anh chưa bao giờ trốn tránh điều gì cả", Đông Phương Hạ thản thiên nói, sau đó nhìn Diệc Phi và Lăng Vy: "Anh đi ra ngoài làm một số chuyện, sẽ về nhanh thôi".
Dứt lời, Đông Phương Hạ quay người rời khỏi ban công.
Nhìn theo bóng lưng của Đông Phương Hạ, Diệc Phi và Lăng Vy hơi nghi hoặc.
Sao tự nhiên tâm trạng của Đông Phương Hạ lại trở nên nặng nề như thế?
Đông Phương Hạ đi xuống tầng một, vừa đi tới cửa thì nhìn thấy Dạ Nguyệt và Dạ Vân đứng ở hai bên.
Đông Phương Hạ thực sự yêu quý hai cô em gái này.
"Cậu chủ!"
Trông thấy Đông Phương Hạ,
.