“Tôi không làm gì cả!”
“Mẹ kiếp…không làm gì! Vậy sao cả người tôi lại mềm nhũn thế này, giống như “đại chiến” một đêm với em gái xinh đẹp nào đó vậy!”, Đông Phương Hạ cười đùa.
Nghe thấy vậy, Lãnh Lạc đứng bật dậy! Tức giận nhìn xuống chỉ vào Đông Phương Hạ: “Bek Ji, miệng anh sạch sẽ một chút”.
“Chậc chậc chậc…nhìn cô thế này! Người không biết lại tưởng tôi cưỡng gian cô! Lãnh đại mỹ nữ, phiền cô đỡ tôi dậy, nằm nói chuyện như này không được tôn trọng cô lắm!”
“Bây giờ tôi hận không thể giết chết anh!”, Lãnh Lạc quay đi, không thèm nhìn Đông Phương Hạ.
Thấy vậy, Đông Phương Hạ thở dài: “Vẫn là mẹ của tôi nói đúng, nhờ vả người khác không bằng nhờ bản thân”.
Nói xong, Đông Phương Hạ dùng hết sức bình sinh miễn cưỡng chống đỡ cơ thể ngồi dậy.
Khoảnh khắc hai tay chạm vào nhau, mày kiếm Đông Phương Hạ chợt nhăn lại.
Sau khi do dự một lúc, mang theo nghi hoặc trong lòng từ từ kiểm tra mạch đập của mình.
Lúc phát hiện mình không chỉ không có mạch đập, tim cũng không đập, ngay cả hơi thở cũng không có! Đông Phương Hạ liền ngây ra tại chỗ.
Lãnh Lạc chỉ để lại cho Đông Phương Hạ một bóng lưng, đột nhiên nghe thấy Đông Phương Hạ yên lặng, lúc lâu cũng không lên tiếng! Không khỏi lo lắng, từ từ quay người lại!
Nhìn ánh mắt đờ đẫn và vẻ mặt khó hiểu của Đông Phương Hạ, trong đôi mắt lạnh như băng của Lãnh Lạc hiện lên một nỗi buồn khó nhận ra, ánh mắt theo khuôn mặt trắng ngần của Đông Phương Hạ trượt dần xuống, nhìn chăm chú vào bàn tay đang đặt trên ngực của Đông Phương Hạ! Liền biết Đông Phương Hạ đã phát hiện ra tình trạng của mình.
Lãnh Lạc do dự một chút, muốn nói lại thôi! Lúc sau, gọi một tiếng “Bek Ji”.
Bị giọng nói của Lãnh Lạc làm cho thức tỉnh, Đông Phương Hạ khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cố nặn ra một nụ cười, nhàn nhạt nói: “Không sao! Không cần lo lắng cho tôi, không phải chỉ là cơ thể không có nhiệt độ, mạch đập và hơi thở thôi sao! Không có gì đáng lo ngại cả, chỉ hy vọng về sau lúc cô nằm bên cạnh tôi, lúc tôi ngủ, đừng coi tôi là người chết là được”.
Đông Phương Hạ biết rõ tại sao mình lại trở nên như vậy, tất cả đều do Tâm Pháp đó gây ra, có điều, đều là do tự mình chuốc lấy, chỉ vì cái lợi trước mắt.
Nghe thấy vậy, lại nhìn thấy nụ cười nhạt đó Đông Phương Hạ! Lãnh Lạc không biết nên nói gì, có lẽ, không nói gì mới là tốt nhất! Ngồi xuống, sau khi nói những việc xảy ra trong mấy ngày gần đây và kết luận rút ra từ phân tích của mình cho Đông Phương Hạ, lúc này mới nói: “Trương Vũ Trạch đã về Yên Kinh rồi, Tây Môn Kiếm và những người khác lo lắng việc ở Yên Kinh, không thể bình tĩnh để luyện công, tôi đã bảo bọn họ xuống núi trước chờ anh!”
Lúc nghe tin Thanh Bang ở phía Nam nhân cơ hội mình không ở Yên Kinh, đã phát động tấn công các anh em Lang Quân, Đông Phương Hạ trầm tư suy nghĩ một lúc! Nói: “Đúng như dự liệu, lãnh đạo cấp cao của Lang Quân quả nhiên có nội gián! Lãnh Lạc, vừa rồi cô nói Tây Môn, Trương Vũ Trạch, Bạch Vỹ, An Nhiên và Dạ Ảnh bọn họ đều có vấn đề, là có ý gì?”
“Anh hiểu ý của tôi mà! Người bên cạnh anh, thực sự trung thành với anh, hiện tại có thể đếm trên đầu ngón tay, anh cẩn thận chút.
Trương Vũ Trạch và An Nhiên hai người này, anh nếu xem trọng họ, cũng phải chú ý đến”.
.