Huyết Lệ Trần Gian

Chương 122: Hợp tác



Cùng lúc đó ở Thiên giới, Tịch Nhiên mang thần sắc lo lắng ngồi trên ghế không dừng suy nghĩ cách thoát khỏi nơi này. Nhưng nàng suy nghĩ cách nào cũng không khả quan hơn nữa nó còn chứa đựng sự hệ lụy sau này, nàng thở dài thầm trách móc bản thân: Đáng lẽ ra, mình không nên tìm đến sư phụ. Nếu không phải do lỗi của mình gây ra thì sư phụ người làm sao xảy ra cớ sự như vậy!

A Bạch ngồi bên cạnh thấy vẻ mặt lo lắng cộng với tiếng thở dài chợt nhìn thấu được lời suy nghĩ của nàng. Cô lên tiếng an ủi:”Sư tỷ đừng lo lắng! Muội nghĩ sư phụ sẽ không sao đâu!”

Ánh mắt của Tịch Nhiên dời sang A Bạch, nàng biết đối phương đang cố gắng an ủi nhưng điều đó lại khiến Tịch Nhiên nàng cảm thấy nặng nề trong lòng thêm:“Mặc dù là vậy, nhưng ta vẫn không thể nào bớt lo lắng cho người được. Nếu ngày đó ta không hạ phàm tìm người thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này.”, bây giờ nàng không thể rời khỏi nơi đây. Người phụ hoàng kia đã cho người canh gác trước cửa phòng nàng, nhất định không cho Tịch Nhiên nàng rời đi.

Chợt một âm thanh bên ngoài lập tức thay đổi bầu trong không khí ở trong căn phòng, lời nói tôn kính của đám bính lính vang lên:"Thần bái kiến tam điện hạ!", ánh mắt của Tịch Nhiên mang theo sự ngạc nhiên nhìn về hướng cửa, bóng người phản chiếu trên cánh cửa đang đóng lập tức đập vào mắt nàng.

Lời nói vừa cất lời thì cánh cửa đang đóng chặt chợt mở ra, một nam nhân với khuôn mặt ưa nhìn, tay cầm quạt chậm rãi bước đến chỗ Tịch Nhiên. A Bạch thấy đối phương liền lập tức rời khỏi chỗ ngồi, cô quỳ gối cúi đầu hành lễ với nam nhân ấy:"Nô tỳ bái kiến tam điện hạ.", đáp lại lời nói A Bạch là nụ cười nhẹ nhàng của người mang danh "tam điện hạ", hắn gấp quạt nói rằng:"Mau đứng dậy đi."

A Bạch chậm rãi cẩn thận đứng dậy, cô không muốn vì hành động của bản thân mà gây họa đến sư tỷ nhưng có lẽ sự lo lắng đó của A Bạch đã quá xa. Tịch Nhiên vẫn ngồi im một chỗ nhìn đối phương, nàng hạ mắt đổi tư thế, tay chống cằm, đầu hơi nghiêng sang một bên. Đôi mắt của Tịch Nhiên không mấy thân thiện nhìn "tam điện hạ" đứng trước mặt, giọng nói nửa khinh nửa đùa cất lời:"Ngọn gió nào đã khiến tam đệ đến chỗ ta vậy?"

Câu hỏi của Tịch Nhiên lập tức được đối phương đáp lại, giọng điệu khá giống một đệ đệ đang cố gắng quan tâm đến tỷ tỷ:"Đại tỷ à, tam đệ của tỷ có ý tốt muốn đến thăm. Tại sao Tịch Nhiên tỷ lại nói như vậy? Lẽ nào không muốn đệ đến sao?", nhưng cho dù là vậy thì ánh mắt của Tịch Nhiên vẫn không thay đổi, nàng nào có động lòng trước những lời nói đó của đối phương. Mí mắt của Tịch Nhiên hơi hạ xuống, che đi con ngươi xinh đẹp, thần sắc của nàng cũng chợt thay đổi theo. Giọng nói mang sự nghiêm túc vang lên:"Nói đi, rốt cuộc tam đệ đến đây là muốn thứ gì ở chỗ ta?"

Lời nói của Tịch Nhiên lập tức vạch trần lớp vỏ bên ngoài của đối phương, hắn biết bản thân không thể che giấu khỏi người đại tỷ này nên không nhanh không chậm nói ra:"Cũng không phải là thứ gì! Chỉ là tiểu đệ đến đây muốn nói ra một vấn đề về ngôi vị.", hắn hạ người ngồi đối diện Tịch Nhiên, thần sắc ban nãy đã không còn thay vào đó là sự nghiêm túc trên khuôn mặt ấy.

Tịch Nhiên nghe hai chữ "ngôi vị" phát ra từ chính miệng đối phương liền cười như không cười, sắc mặt của nàng cũng theo đó mà lạnh tanh nói rằng:"Vấn đề về ngôi vị thì Tử Vũ đệ nên xem lại. Người như Tịch Nhiên ta nào quan tâm đến những chuyện đó, nếu không còn chuyện gì khác để nói thì mời tam đệ về cho."

Ngược lại với thần sắc lạnh tanh của Tịch Nhiên, Tử Vũ mang thần sắc ôn hòa trước lời nói lạnh tanh của nàng, hắn nói rằng: "Có lẽ tỷ đã hiểu lầm ý của đệ, thật ra đệ muốn nói rằng hai người chúng ta nên hợp tác với nhau giành lấy ngôi vị Thiên đế.", thần sắc của Tịch Nhiên cũng hòa nhã đi rất nhiều, ánh mắt của nàng cũng thay đổi trước lời nói của Tử Vũ. Tịch Nhiên cất lời:"Vì cái gì phải khiến ta hợp tác với đệ?"

"Vì thứ đại tỷ muốn! Sau khi lấy được ngôi vị Thiên đế, đệ sẽ cho tỷ thứ mà đại tỷ luôn muốn cần."

"Ngươi lấy thứ gì chứng minh cho lời nói đó của Tử Vũ ngươi?", Tịch Nhiên đương nhiên không dám lơ là trong những việc như thế này, chỉ cần nàng đưa ra quyết định không đúng đắn thì sau này đến tính mạng cũng chả còn. Biết làm sao được khi nơi này như địa ngục của nàng, thân mang phận công chúa không có quyền thừa kế nhưng phải cố gắng tránh mối nguy hiểm luôn tồn tại trong chiến trường tranh đoạt ngôi vị này. Cho nên Tịch Nhiên nàng nói như vậy chỉ muốn biết người tam đệ này có thật sự muốn hợp tác với nàng hay còn muốn thứ khác.

Tử Vũ biết ý trong lời nói của Tịch Nhiên, hắn đương nhiên cũng hiểu được cảm giác của nàng. Tử Vũ chậm rãi lấy một món đồ từ trong tay áo đưa về phía Tịch Nhiên bảo rằng:"Nếu sau này, đệ làm ra chuyện trái với giao ước của hai chúng ta thì tỷ hãy phá hủy nó."

Ánh mắt của Tịch Nhiên lập tức dời xuống món đồ mà Tử Vũ đưa ra, chiếc vảy rồng màu đen huyền hiện rõ trong ánh mắt của nàng. Đây chả phải là vảy ngược sao? Tên này có ngốc không vậy? Dám đem tính mạng ra đặt cược.

Tịch Nhiên hơi bất ngờ trước chiếc vảy rồng này, tên này thế mà dám đưa tính mạng ra cho nàng. Thần sắc bất ngờ trên khuôn mặt nàng lập tức thay đổi, chiếc vảy rồng nhanh chóng được trả về chủ nhân của nó, nàng thở ra một hơi ổn định tinh thần bảo rằng:"Quan hệ của chúng ta không được tính thân thiết, mặc dù là tỷ đệ nhưng đừng có lấy tính mạng ra giao phó cho ta. Mau lấy lại chiếc vảy này đi!"

Tử Vũ cũng không có ý ép buộc nàng nhận lấy, hắn cũng lập tức lấy lại chiếc vảy ngược thay vào đó là chiếc trâm ngọc xinh đẹp. Tử Vũ đẩy nhẹ chiếc trâm ngọc về phía Tịch Nhiên bảo rằng:"Nếu tỷ không nhận chiếc vảy đó thì hãy nhận thứ này. Ít ra đệ còn có thể chứng minh được lời nói của bản thân mình."

Tịch Nhiên thấy được lòng thành của đối phương, nàng cũng không từ chối mà cầm lấy chiếc trâm ngọc. Tịch Nhiên cũng không thể không đưa ra vật chứng minh lời nói của bản thân, nàng đưa cho đối phương một viên ngọc có kích thước khá nhỏ mang ánh sáng ngũ sắc nhưng Tử Vũ lại từ chối bảo rằng:"Đệ tin tưởng lời tỷ."

Trước sự tin tưởng của người tam đệ không mấy thân thiết này, Tịch Nhiên muốn nói gì đó với đối phương thì hắn đã nhanh miệng nói rằng:"Giao ước giữa chúng ta đã lập, hy vọng rằng sự hợp tác của hai chúng ta có thể đem lại kết quả mong muốn cuối cùng.", Tịch Nhiên cũng hết cách đành nuốt lại lời muốn nói vào lòng.

Sau lời đó của Tử Vũ, hai người tỷ đệ bọn họ trong kết giới cách âm liền xác định mục tiêu đầu tiên là phụ thân của họ - Thiên đế hiện tại. Tịch Nhiên sẽ hỗ trợ Tử Vũ để lấy lòng tin của ông ta sau khi có được thứ họ muốn sẽ cho đối phương dần dần cảm nhận cái chết. Về ý định giết chết phụ thân của Tịch Nhiên, Tử Vũ chả có ý kiến gì cũng không có ý định ngăn cản ngược lại còn giúp nàng tính kế. Bởi vì trong mắt hắn, người phụ thân sớm đã không còn như trước, ông ta của bây giờ là một con quỷ chứ không phải là thần tiên.

Vì sự tham muốn của bản thân mà sẵn sàng hợp tác với kẻ thù, người như ông ta không nên sống tiếp, càng không nên để đối phương có được tam giới theo ý muốn. Chính vì điều đó mới khiến một người như Tử Vũ hắn chán ghét ông ta đến tận đáy lòng. Nếu nói hắn là đứa con bất hiếu thì Tử Vũ đương nhiên chấp nhận điều đó, chỉ cần ông ta chết thì thế gian mới tốt đẹp. Thiên giới sẽ trở lại với cuộc sống yên bình.

Kế hoạch đã được vạch ra, Tử Vũ yên tâm đứng dậy nói tạm biệt với Tịch Nhiên. Hắn xoay người nhẹ nhàng gỡ kết giới trong phòng như không có chuyện gì bước ra ngoài. Đám binh lính thấy Tử Vũ đi ra không mang theo điều gì bất thường cũng yên tâm hơn.

Ánh mắt của Tịch Nhiên nhìn cửa phòng đang chậm rãi đóng lại, A Bạch đi đến bên cạnh nàng mang sự lo lắng hỏi:"Sư tỷ, liệu tam điện hạ có giữ lời không?"

"Đương nhiên sẽ giữ lời, hắn dám giao tính mạng của bản thân vào tay ta. Bao nhiêu đó đã đủ chứng minh hắn là người đáng tin.", ánh mắt của Tịch Nhiên dời sang trâm ngọc trong tay, nàng biết sự lo lắng của A Bạch nhưng biết làm sao được bản thân Tịch Nhiên nàng phải thử đánh cược một lần vào người tam đệ này.