Tiếng chuông cửa từng đoạn vang lên, Bối Bối đang ngồi chơi đồ chơi ở phòng khách thấy Cố Lưu Ly đang bận nấu bữa sáng cô bé không nói không rằng chủ động chạy đến mở cửa đến lúc Cố Lưu Ly đi ra thì người bên ngoài cũng đã đi vào rồi.
“ Chào Bối Bối, hôm nay chú đến chơi với cháu đây “
“ Chào chú Lệ Đông ạ “
Lệ Đông tay xách nách mang một đống đồ tặng Bối Bối một nụ cười thật tươi rồi vào nhà, cô bé thấy anh mắt cũng sang hơn hẳn vốn cũng rất muốn có người chơi cùng nhưng Cố Lưu Ly cả ngày hết bận việc nhà lại bận việc ở phòng khám của cô, Bối Bối 24/24 bên cạnh cô không rời nhưng con bé cũng chỉ có thể lủi thủi chơi một mình vì không dàm làm phiền đến mẹ mình.
“ Mẹ ơi có chú Lệ Đông đến ạ “
“ Mẹ biết rồi con gái “
Cố Lưu Ly búi tóc cao còn đang mặc dở tạp dề trên người hai tay cô còn dính thứ bột trắng đi ra nhìn Lệ Đông với ánh mắt khó hiểu bình thường nếu cô không cho phép anh ta sẽ không tự mình tìm đến đây nhưng hôm nay lại bất ngờ tìm đến, Cố Lưu Ly có chút khó chịu nhưng cũng không thể quá thể hiện ra mặt.
“ Sao anh lại đến đây, ăn xong bữa sáng tôi cùng Bối Bối đến phòng khám rồi “
“ Vậy sao, vì hôm nay tôi được nghỉ phép nên muốn đến chơi cùng Bối Bối một ngày xem ra không đúng lúc rồi “
Bối Bối nhìn mẹ mình bĩu môi hy vọng cô sẽ không đuổi chú Lệ Đông của mình về nếu không cô bé sẽ lại chơi một mình rất buồn chán, Bối Bối dù có hay không không thích Lệ Đông nhưng mỗi khi có anh ta cô bé cũng xem như có thêm một người bạn. Bối Bối hoàn toàn không có bạn bè vì không được trực tiếp đến trường cũng không được Cố Lưu Ly cho ra bên ngoài chơi đùa nên cô bé không có một người bạn nào cho mình những lúc thấy con gái rất đáng thương nhưng vì an toàn của con bé cũng như an toàn cho người khác cô chẳng còn cách nào khác phải giữ chặt con bé bên mình.
Bối Bối âm thầm đi lại kéo lấy gấu váy của Cố Lưu Ly bắt đầu dùng trò mèo khóc chuột, cô bé nhìn mẹ mình lắc nhẹ đầu ra hiệu Cố Lưu Ly hiểu được ý của con gái nhưng cô thật sự không muốn để Lệ Đông ở lại, cô cũng không thể trực tiếp đuổi anh ta về, Cố Lưu Ly thở dài còn chưa lên tiếng Lệ Đông đã hiểu chuyện nói.
“ Không sao lần sau chú sẽ lại đến chơi cùng Bối Bối,...đây chú có mua sữa chua, trái cây cùng mấy món đồ chơi cho con đây, lần sau gặp nhau nhé Bối Bối “
“ Dạ vâng “
Bối Bối buồn bã đáp lại lưu luyến nhìn theo tấm lưng có chút không nỡ của Lệ Đông đến khi anh ta vừa bước hụt khỏi cửa nhà Cố Lưu Ly liền đóng sầm cửa vừa quay người đã bị con gái chất vấn.
“ Sao mẹ không cho chú ở lại?, không có chú Bối Bối chỉ chơi một mình rất buồn chán ạ “
“ Mẹ xin lỗi nhưng để người khác ở trong nhà không tốt đâu, chú Lệ Đông cũng có rất nhều chuyện phải giải quyết không thể ở đây chơi cùng con cả ngày được đâu”
Con gái xụ mặt ngồi bệt trên nền đất giận dữ với Cố Lưu Ly, cô bé biết mẹ mình không muốn gần gũi với bất kỳ người đàn ông nào nhưng lại không biết lí do thật sự là gì nhưng Bối Bối đã từng có suy nghĩ nếu có thể Lệ Đông sẽ trở thành bố của mình nếu có bố cô bé sẽ giống như những cô cậu bé khác nhưng Cố Lưu Ly hễ có một người đàn ông nào có ý tiếp cận cô sẽ dứt khoát phũ phàng với người ta, Bối Bối rất muốn có một người bố cho riêng mình nhưng mẹ của cô dường như không muốn điều đó.
“ Mẹ ơi, chúng ta có thể có bố không?, Bối Bối muốn có bố để chơi cùng ạ, sao người khác có bố mà Bối Bối lại không có bố ạ? “
Trái tim Cố Lưu Ly như bị bóp nghẹn, cô thả lỏng hai cánh tay mình đau lòng nhìn con gái đây là lần thứ hai Bối Bối nói về vấn đề này, lần đầu tiên là khi con bé nhận thức được mỗi đứa con đều có bố và mẹ trừ những trường hợp đặc biệt khác và lần thứ hai chính là lần này.
“ Mẹ, hay là bố không cần chúng ta ạ? “
“ Không phải, con gái ngoan chúng ta không cần bố cũng rất tốt không phải sao?, mẹ chỉ cần Bối Bối là đủ rồi, Bối Bối cũng chỉ cần có mẹ là tốt rồi “
Không phải bố con bé không cần hai người mà là Cố Lưu Ly cô không cần bố của con bé, năm đó là cô một mực cứng đầu bức ép Mộ Khiếu Thành để chính miệng anh bảo cô đi, là cô không cần anh nhưng lúc đó cô không nghĩ đến trường hợp này càng không nghĩ bản thân sẽ có Bối Bối, bây giờ con bé lại thấy tủi thân vì không có bố, Cố Lưu Ly thật rất có lỗi nếu năm xưa cô kiên nhẫn thêm một chút có phải Bối Bối bây giờ đã có bố rồi không, con bé cũng sẽ không buồn tủi như bây giờ.
“ Mẹ xin lỗi Bối Bối “
Cố Lưu Ly ôm chặt con gái trong lòng mặc cho tay cô đang bẩn mà an ủi Bối Bối nhìn những dòng lệ lẻ tẻ rơi xuống anh đau đớn thấu tim can. Cô hiểu được cảm giác khi thấy những người khác hạnh phúc bên cạnh bố mẹ mình còn mình thì chỉ có một mình, chính cô cũng là một cô nhi vào cái tuổi người ta được bố mẹ quan tấm, chăm sóc cô lại lang thang bên ngoài tự kiếm tiền nuôi sống bản thân những lúc mệt mỏi không có ai để tâm sự cũng không có ai an ủi, cô đã từng như vậy hiểu rõ cảm giác đó thế nào vậy mà bây giờ lại để con gái chịu cảnh tượng như mình.
Cố Lưu Ly chợt nghĩ đến Mộ Khiếu Thành nếu có cơ hội gặp lại anh lần nữa cô thật sự muốn cho anh cũng như cho chính mình một cơ hội, chỉ cần Bối Bối được hạnh phúc thì dù có từng hận anh thế nào cô cũng không màng đến nữa, chỉ cần con gái có được tình thương của người bố cô sẽ không chanh chua với Mộ Khiếu Thành nữa nhưng trái đất này nói nhỏ thì nhỏ nói lớn thì cũng vô cùng lớn cuộc đời này không giống như một bộ phim xa nhau rồi lại còn có thể gặp lại nhau, càng không có chuyện xa nhau lâu như vậy mà vẫn còn tình cảm...liệu Mộ Khiếu Thành có còn yêu cô như năm xưa không?