Mộ Khiếu Thành nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Bối Bối anh càng nhìn con bé lại càng cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không biết là không đúng ở chỗ nào.
“ Ngoan đừng khóc, nói đi bố mẹ cháu ở đâu chú đưa cháu về nhà “
Bối Bối vẫn còn sốc vì tiếng súng ban nãy nên Mộ Khiếu Thành có nói thế nào cũng không khiến con bé ngừng khóc bất giác Mộ Khiếu Thành ôm chặt con bé vào lòng mình vuốt lấy hai bên cánh tay trấn an cô bé nhỏ, anh chưa từng nghĩ bản thân mình còn là một người gần gũi với trẻ con đến như vậy hay là do cô bé này có gì đó đặc biệt chính anh cũng không biết tại sao đối với Bối Bối anh lại có loại cảm giác thân mật như vậy.
Nhìn Mộ Khiếu Thành lần đầu tiên phí thời gian chỉ để dỗ dành một đứa nhóc đám vệ sĩ của anh nhìn nhau trầm trồ đã từ nhiều năm về trước Mộ Khiếu Thành là một người lạnh lùng thế nào ai mà không biết ngoại trừ người đó anh không dành sự dịu dàng cùng ân cần của mình cho bất cứ ai đến khi người đó rời đi Mộ Khiếu Thành càng trở nên sắc đá dường như là người không có trái tim nhưng hôm nay Mộ Khiếu Thành cứ như tan chảy trước bé gái này.
“ Vương chủ chúng ta mau trở về thôi “
Từ Chương chính là cánh tay phải thứ hai của Mộ Khiếu Thành, năm đó sau khi trục xuất Lang Tử ra khỏi Thái Sơn Vương, Từ Chương chính thức thay thế vị trí của Lang Tử, cậu ta so với Lang Tử còn nhanh nhẹn, thông minh hơn.
Từ Chương vào sinh ra tử với anh cũng đã được ba năm mọi thứ về Mộ Khiếu Thành cậu ta đều am hiểu trong lòng bàn tay.
“ Bé con bây giờ chú đưa cháu về nhà, chú còn có việc phải giải quyết “
Bối Bối chăm chú nhìn anh không nói cũng không có bất cứ biểu hiện gì chỉ nhìn mãi vào Mộ Khiếu Thành như vậy, con bé nhận ra Mộ Khiếu Thành không phải người bình thường lúc nãy anh dùng võ công tránh đạn con bé đã nhìn thấy rất rõ vậy nên bây giờ lại cảm thấy sợ anh mà nẽ ra sau.
“ Chú là phù thủy sao, sao lúc nãy...chú có thể tạo ra phép thuật vậy? “
Mộ Khiếu Thành nhướng mày nhếch nhẹ khóe môi anh chưa từng gặp đứa trẻ nào ngây thơ đến vậy còn nói anh thành phù thủy, Mộ Khiếu Thành vừa đưa tay muốn vuốt tóc Bối Bối thì con bé run người né đi nếu người trước mặt thật sự là phù thủy thì con bé đương nhiên sẽ không để anh đụng vào người mình vì lúc trước cô đã được mẹ mình đọc cho nghe rất nhiều câu chuyện về phù thủy ăn thịt người, con bé bây giờ nghĩ Mộ Khiếu Thành sẽ ăn thịt của mình, tự mình dọa mình một lần nữa Bối Bối khóc nức nở không ngừng gọi mẹ, con bé đi lùi về sau càng đi càng xa khỏi Mộ Khiếu Thành hơn, anh biết mình đã dọa cho con bé sợ nên cũng không dám nhúc nhích cũng không dám nói lời nào.
“ Mẹ ơi...cứu Bối Bối...huhu, mẹ...”
“ Bối Bối con gái, con đang ở đâu...Bối Bối nghe mẹ không?, Bối Bối con ở đâu rồi?, Bối Bối đừng dọa mẹ, trả lời mẹ đi “
Từ xa tiếng Cố Lưu Ly vọng lại Bối Bối đã nghe thấy giọng của mẹ mình, cô bé không nức nở nửa mà đưa mắt nhìn ra phía sau tiếng gọi càng lúc càng rõ ràng hơn. Bối Bối vừa quay đầu đã được một người phụ nữ ôm trọn vào lòng, cơ thể Cố Lưu Ly đang run rẩy hai mắt cô còn có lệ ấm, Cố Lưu Ly vừa trải qua một cảm giác đáng sợ thế nào, chỉ trong chớp mắt cô cứ nghĩ mình đã mất đi con gái rồi, Cố Lưu Ly bây giờ mới thấy ân hận vì sự lơ đảng của mình dành cho con bé, đúng thật là một mình Cố Lưu Ly cô không thể vừa làm tròn trách nhiệm cho công việc vừa làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, cô không chỉ vừa làm mẹ mà còn phải làm việc của một người bố, ba năm qua tuy không gặp khó khăn về mặt tài chính nhưng Cố Lưu Ly cũng không phần nào yên lòng được, con gái của cô không như những đứa trẻ may mắn khác, con bé không có bố không biết được tình yêu của một người bố là thế nào.
Cố Lưu Ly cuối cùng cũng chảy dài nước mắt, tim như thắt lại thốt lên từng chữ đau đớn.
“ Bối Bối, tại sao lại không nghe lời mẹ, mẹ chỉ có mình con thôi,...con không được xảy ra chuyện gì, mẹ đã nói không được tùy tiện chạy ra ngoài mà...nếu con...con có chuyện gì...mẹ...phải sống làm sao đây “
Nếu Bối Bối thật sự có chuyện cô thật sự sẽ chết mất, năm đó cô đã vì căn bệnh trong người mà đã có thời gian nghĩ quẩn nếu không phải vì sự xuất hiện đột ngột của Bối Bối cô đã sớm chết từ lâu rồi, Bối Bối là niềm động lực sống duy nhất của cô đến cả con bé cũng bỏ rơi cô vậy cô còn sống để làm gì.
Bối Bối tự tay lau nước mắt của mình rồi hai bàn tay nhỏ ngây ngô lau khô nước mắt cho Cố Lưu Ly, con bé rất thương mẹ mình nhưng cũng không ít lần làm cho cô khóc vì lo lắng, con bé chỉ mới ba tuổi đã có thể hiểu chuyện còn hơn cả người lớn vì gia cảnh của họ đặc biệt, gia đinh này của Bối Bối không vẹn toàn như người ta, Bối Bối muốn thay bố mình yêu thương, chăm sóc mẹ mình giống như cách Cố Lưu Ly đã lo toàn cho con bé vậy.
“ Mẹ ơi, mẹ đừng khóc,...Bối Bối sai rồi, Bối Bối sẽ nghe lời mẹ,...mẹ đừng khóc “
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt Mộ Khiếu Thành cứ như nhìn thấy ma, mặt anh trắng bệch lại vậy mà anh lại có biểu hiện này, người phụ nữ anh khao khát bấy lâu đang ở ngay trước mặt anh, bất giác Mộ Khiếu Thành như người mất hồn tiến lên vài bước chân chăm chú nhìn cô ôm lấy bé gái ấy, với ánh mắt khó hiểu anh không ngờ Cố Lưu Ly còn có cả con rồi...từ ngày cô rời khỏi anh đến đây cũng đã ba năm đứa bé này lại cũng tầm ba tuổi...Mộ Khiếu Thành cười trừ, anh không ngờ sau khi rời đi cô liền lập tức có người đàn ông khác còn có với nhau một đứa con hay sao, sao có thể Cố Lưu Ly năm đó anh quen là người rất sợ yêu, năm đó cô đã hoàn toàn đóng băng trái tim mình vậy làm sao có chuyện có thể nhanh chóng có chuyện kết hôn còn sinh con với người đàn ông khác.
Mộ Khiếu Thành cất giọng khàn đặc còn mang nhẹ sát khí.
“ Con bé...là con gái của em? “
Cố Lưu Ly bất ngờ bừng tỉnh, giọng nói này dù có trải qua bao lâu đi nữa cô cũng có thể nhận ra chủ nhân của nó ngay lập tức, giọng nói năm nào khến cô chán ghét đến phát hận, Cố Lưu Ly ôm chặt con gái từ từ ngẩng cao đầu theo phản xạ cô cũng chầm chậm đứng lên trố mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông không kiềm được mà gọi tên anh.