Cố Lưu Ly mơ hồ cô cảm nhận được ở eo mình có một cánh tay đang nhẹ nhàng đặt trên đó lúc chưa tỉnh táo còn nghĩ đó là Mộ Khiếu Thành đến khi mở mắt mới biết đó là tay của con gái. Bối Bối nằm ngay bên cạnh cô cánh tay gầy gầy nhỏ nhỏ đang ôm lấy cô, miệng con bé còn khẽ gọi ‘ mẹ ơi, mẹ ơi ‘.
Nhìn thấy Bối Bối khóc Cố Lưu Ly không kiềm được mà lên tiếng.
“ Con gái ngoan, sao lại khóc thành ra như vậy? “
“ Mẹ ơi,...bố ơi, mẹ tỉnh rồi “
Bối Bối ngồi phốc dậy cúi thấp đầu chăm chú nhìn cô cái miệng nhỏ với gọi ra bên ngoài cửa, Cố Lưu Ly cũng khó khăn ngồi dậy tựa lưng vào giường từ bầu ngực truyền đến cơn đau nhói run người, Cố Lưu Ly nhíu chặt mày rít lên một tiếng lúc nãy dường như cô đã cắt hơi mạnh tay vết thương có phần sâu nên mới đau đến mức khó thở, Bối Bối vùi đầu vào bên cánh tay phải của cô ôm lấy bả vai lớn của mẹ con bé vẫn còn lả tả rơi vài dòng lệ. Mộ Khiếu Thành cũng nhanh chóng đi vào.
“ A Ly em thế nào rồi, vết thương đau lắm không? “
Cố Lưu Ly mỉm cười lắc đầu cô đã quá quen với những vết thương này rồi đối với người khác thì thật sự sẽ đau nhưng đối với cô thì không hơn nữa chỉ cần có Bối Bối bên cạnh mọi đau đớn của cô sẽ tan biến ngay tức khắc. Từ ngày có con gái cô đã hoàn toàn quên mất bản thân mình dù có khó khăn, khổ cực thế nào cũng không màng đến nữa. Cố Lưu Ly ôm chặt lấy con gái mình âu âu yếm yếm khiến Mộ Khiếu Thành cũng phải bật cười vì sự đáng yêu của hai người. Cảm giác có một gia đình nhỏ trọn vẹn, hạnh phúc cuối cùng anh cũng đã cảm nhận được rồi, từ lúc có Cố Lưu Ly còn có sự xuất hiện bất ngờ của Bối Bối những nỗi đau trong quá khứ của Mộ Khiếu Thành đều được đền đáp, gia đình nhỏ này là ước muốn cả đời của anh không cần phải nói anh cũng biết bản thân mình nhất định phải tôn trọng mối quan hệ này thế nào.
“ Mẹ ơi, mẹ còn đau không ạ? “
“ Bối Bối đừng lo mẹ không đau...à con gái đã ăn tối chưa? “
Mộ Khiếu Thành nhìn cô mỉm cười rồi ngồi xuống ngay đối diện tay anh vuốt ve gò má bánh bao của Bối Bối còn lưu luyến không rời, nhẹ giọng đáp.
“ Đừng lo anh đã cho con gái ăn rồi “
Cốc Cốc Cốc
“ Vương chủ, nhà họ Mạn cầu kiến anh “
Cố Lưu Ly nhướng mày nhà họ Mạn mà Từ Chương nói đến còn không phải là Mạn Hương hay sao, bao nhiêu năm rồi không gặp Mạn Hương, Cố Lưu Ly bất chợt trở nên khẩn trương đưa mắt nhìn Mộ Khiếu Thành. Anh hiểu ý cô liền lập tức phát lệnh, Mạn Hương dè dặt mở cửa đi vào thấy Cố Lưu Ly cô ta cũng mừng rỡ đến mức muốn nhảy dựng lên nhưng vì có Mộ Khiếu Thành ở đây nên không dám có thái độ thái quá, trước hết là phải cúi đầu làm lễ với Mộ Khiếu Thành sau đó mới dám bắt chuyện với Cố Lưu Ly.
“ Lưu Ly, em quay về rồi...chị nhớ em lắm, bao năm qua em sống thế nào có tốt không có khó khăn gì không? “
Cố Lưu Ly chỉ muốn bật cười biểu hiện này cũng làm quá quá rồi Cố Lưu Ly cô là ai chứ dù có sống một mình cũng không thể biết mùi vị của khó khăn cực khổ là gì, cô có khả năng mưu sinh hơn người, Cố Lưu Ly còn đang thấy hứng thú với vẻ mặt của Mạn Hương thì Bối Bối đã ngẩng đầu nhìn cô ta khó hiểu, giọng nhỏ đáng yêu lên tiếng.
“ Mẹ ơi, cô này là ai vậy ạ? “
Cố Lưu Ly quay sang vuốt lấy tóc con bé.
“ Là chị gái của mẹ, con phải gọi cô ấy là dì, cô ấy tên là Mạn Hương “
Mạn Hương cũng lấy làm sửng người, kinh ngạc từ đâu lại xuất hiện một bé gái còn gọi Cố Lưu Ly là mẹ, cô em gái này của cô chỉ mới rời đi có ba năm đã có thể có đứa con gái lớn thế này rồi nhưng mà con bé lại là con gái của Cố Lưu Ly với ai...lẽ nào... Mạn Hương lén đưa mắt nhìn Mộ Khiếu Thành phát hiện anh cũng đang nhìn Bối Bối bằng ánh mắt nuông chiều liền có suy nghĩ mạnh dạn.
“ Lưu Ly đây là?...”
“ Là con gái em, chị có thể gọi con bé là Bối Bối “
“ Là con của em?...đừng nói với chị bố của con bé là...”
Mộ Khiếu Thành chầm chậm đưa mắt nhìn lên gằng giọng như khẳng định.
“ Là con gái tôi, sau này cô phải gọi con bé một tiếng cô chủ “
Mạn Hương tạm thời bị trình trệ vài giây, đây thật sự là con của Mộ Khiếu Thành nhưng hai người này từ khi nào, Mạn Hương nhớ mang máng ba năm trước vì một tai nạn mà giữa Cố Lưu Ly và Mộ Khiếu Thành đã xảy ra chuyện đó nhưng không thể ngờ là chỉ một đêm đã có thể có sự xuất hiện của Bối Bối, đây còn hơn cả việc một người trúng số độc đắc nữa, Mạn Hương vẫn còn chưa thích ứng kịp với mọi chuyện cô ta không biết câu tiếp theo nên nói là gì.
“ Mạn Hương chị sao vậy?, chị không tin? “
“ Dì Mạn Mạn, cháu thật sự là con của bố đấy ạ, bố không nói dối dì đâu “
Cô đương nhiên biết Mộ Khiếu Thành sẽ không nói dối mình rồi, anh không phải là một người đàn ông hài hước càng không phải một người tùy tiện mang chuyện này ra đùa giỡn, Bối Bối thật sự là con của Cố Lưu Ly và Mộ Khiếu Thành rồi chuyện dù có khó tin thế nào cũng nhất định phải tin thôi.
“ Cô chủ nhỏ à, cháu đáng yêu thật đó, tên của cháu là gì nhỉ?...Bối Bối đúng không? “
“ Đó là tên mẹ hay gọi cháu ạ? “
Mộ Khiếu Thành có hơi không hiểu bình thường đều nghe thấy Cố Lưu Ly gọi con bé là Bối Bối nhưng chẳng lẽ tên thật của con bé không phải là cái tên này sao, anh hơi híp mắt nhìn Cố Lưu Ly còn chưa kịp thắc mắc Mạn Hương đã thay anh lên tiếng.
“ Vậy tên thật của cháu là gì? “
“ Là Cố Nhu Khuê ạ, dì Mạn Mạn tên mẹ đặt cho cháu có nghe hay không? “
Mạn Hương cùng Mộ Khiếu Thành đều tỏ ra ngạc nhiên, Bối Bối lại còn có một cái tên khác nghe hay đến vậy nhưng vì năm xưa không có Mộ Khiếu Thành nên Cố Lưu Ly chỉ đành dùng họ của mình để đặt tên cho con gái bây giờ thì khác rồi, bây giờ đã có anh rồi, tên của con gái cũng sẽ thay đổi, Mộ Khiếu Thành khẽ nắm lấy tay Cố Lưu Ly nhìn cô cười nhẹ.