Huyết Vực Mê Đồ

Chương 3: Cậu quá xinh đẹp





Sau ngày hôm đó, Sera vắt hết óc trăm phương nghìn kế muốn câu dẫn Jonas, dường như không đạt được mục đích nhất định không từ bỏ.

Đáng tiếc đối phương mềm cứng đều không ăn, bữa tối với ánh nến vô dụng, nói lời âu yếm ôn nhu vô dụng, la lối khóc lóc chơi xấu cũng vô dụng, dùng thân thể xinh đẹp vô dụng, ánh mắt ướt át càng vô dụng. Sera suy sụp bi ai, chẳng lẽ hắn ta bị lãnh cảm? Vậy nửa đời sau của mình phải làm sao bây giờ!

Chỉ nghĩ thôi là thấy tuyệt vọng muốn đâm đầu vào tường.

Buổi tối hôm nay, Sera vẫn tới quán bar đi làm, vì bên ngoài đang có cơn mưa rào mùa hạ nên trong tiệm cũng không có nhiều khách hàng.

"Một ly Bloody and Sand." Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp.



Sera từ trên quầy rút ra một chai rượu, theo thói quen hỏi, "Có yêu cầu đặc biệt gì không?"

"Rượu Vermouth lấy một phần ba, không đá, thêm nước anh đào." Người này hiển nhiên rất quen thuộc với rượu.

Sera sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Trước quầy bar là một nam nhân tóc đen nhánh, ngũ quan tuấn mỹ lại không nhu hòa, đáy mắt nhìn qua lãnh tĩnh, giống như phần mộ khô cứng ngàn năm, áo gió màu đen, trên cổ áo cao là mã não đỏ sẫm màu điêu khắc thành hình hoa hồng.

"Tây Mặc?" Mắt Sera trừng lớn, "Ngươi tới đây làm cái gì!"

"Đương nhiên là giúp đỡ việc làm ăn của ngươi." Nam nhân cười khẽ.

"Nếu dám quấy rối ta sẽ cắn chết ngươi!" Sera thấp giọng uy hiếp, "Đi ra ngoài!"

"Ta là khách hàng của ngươi, thái độ này là như thế nào." Nam nhân khóe miệng giương lên, "Không sợ ta khiếu nại cho ông chủ ngươi à?"

"Ngươi cái tên khốn khiếp này!" Sera phẫn hận, lấy bình lắc rượu ra bắt đầu pha chế.

"Không ngờ ngươi thật sự ở chỗ như thế này." Nam nhân rất có hứng thú đánh giá xung quanh, "Ta nên kêu vài người tới tham quan."

Sera "đông" một tiếng, đem cái ly đặt đến trước mặt hắn, "Uống xong thì cút cho ta!"

"Ta vừa rồi đã hỏi thăm, bọn họ nói ngươi là công tử nhà giàu bỏ nhà đi, để kiếm sống không thể không tới nơi này làm công." Nam nhân nâng lên ly rượu nhẹ nhấp một ngụm, "Lấy cớ này thật sự theo khuôn sáo cũ rích, còn nữa, rượu quá ngọt, không giống tiêu chuẩn của ngươi."

Đó là bởi vì tâm tình ta không tốt! Sera trợn trắng mắt.

"Nhắc nhở ngươi một việc, người nơi này không hiểu biết về hàng xa xỉ, không có nghĩa là ai cũng không hiểu." Nam nhân túm túm cổ áo cậu, " Buổi trình diễn thời trang Italy vừa kết thúc, trâm cài áo thủ công D.KOONAL bản mới nhất sao lại xuất hiện ở đây?"

"Cài trên cái loại áo sơ mi rẻ tiền này ta đã muốn chết rồi, lấy trang trí một tí cũng không được?!" Sera thấy áp lực rít gào.

"Đương nhiên là có thể, cơ mà nếu hắn hỏi thì ngươi muốn giải thích như thế nào?" Nam nhân dùng ngón trỏ nhẹ gõ quầy bar, "Ta đang tốt bụng nhắc nhở."

"Mua hàng giả ven đường, lý do này thế nào?" Sera tức giận.

"Nếu muốn giả thành người nghèo, thì cải trang hoàn chỉnh một chút a." Nam nhân thở dài, "Thật không biết ngươi nghĩ cái gì."

"Ngươi là cái loại tục tằng, đương nhiên sẽ không hiểu rõ thời trang quan trọng với cuộc sống như thế nào!" Sera không kiên nhẫn, "Trong phương diện này, Lê Tư Đặc cách xa ngươi mười con phố, trở về nhìn hắn mà học hỏi!"

Khi hai người đang nói chuyện, cửa quán bar bị người đẩy ra, cuồng phong cuốn vào mang theo mưa bụi ẩm ướt, Jonas thu hồi ô trong tay từ bên ngoài đi vào.

"Hắn đã trở lại, ngươi từ giờ trở đi câm miệng!" Sera hung ác uy hiếp.

Nam nhân nhướng mày, đi qua chỗ khác uống rượu.

"Bên ngoài lạnh lắm." Jonas đi đến trước quầy bar, xoa lòng bàn tay làm ấm, "Làm cho tôi ly rượu được không?"

Sera từ giữa rượu quầy rút ra một chai Vodka, bỏ thêm mấy hạt ớt cay Mexico, pha ra non nửa ly Chili Martini đẩy qua.

chapter content


Jonas nhận lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch, cảm thấy quanh người khí rét bị xua đi không ít, "Thêm một ly nữa."

"Rượu mạnh không nên uống quá nhiều." Sera bỏ ly rượu vào bồn nước, lấy ra một ly khác, dùng nước dừa cùng chút ít rượu Baileys giúp hắn làm một ly thức uống nóng, "Uống chút cái này."

chapter content


Nhận ra giọng cậu có ý quan tâm, Jonas cười cười, không tiếp tục kiên trì muốn thêm rượu.

Nam nhân lúc trước ngồi ở quầy bar bên kia, nhìn rất có hứng thú.

Sera nhân lúc Jonas không chú ý, hung ác trừng mắt qua, rõ ràng là muốn đuổi người.

Thật đúng là keo kiệt. Nam nhân cười lắc đầu, cũng không quấy rầy cậu nữa, gọi waiter tới tính tiền sau, rồi xoay người ra khỏi quán bar.

"Ai nha, vị kia vừa rồi quên mang áo khoác đi!" Phục vụ bàn đang dọn dẹp bèn đuổi theo, suy nghĩ gọi hắn trở về, lại sững sờ đứng ở cửa.

Trên đường phố lạnh lẽo, một bóng người cũng không có, chỉ có mưa bụi tĩnh mịch ở dưới đèn đường bay múa, sự yên tĩnh càng được khuếch trương.

"Kỳ quái, làm thế nào mà đi nhanh như vậy?" Người phục vụ dụi dụi mắt, cảm thấy có chút buồn bực.

Quầy bar, Sera đứng sát vào bàn thuận miệng hỏi, "Vừa rồi anh đi đâu vậy?"

"Sắp tới nơi này có khả năng sẽ có một vài kẻ quấy rối, tôi vừa rồi đi qua chỗ ông chủ chào hỏi, xin nghỉ phép cho cậu." Jonas đem ly rượu không đưa cho cậu.

"Nghỉ phép?" Sera ngừng công việc trên tay, "Vì sao?"

"Thành thị bên cạnh có hai bang phái sống mái với nhau, bên thua toàn bộ chạy thoát qua đây." Jonas thở dài, "Muốn sinh tồn thì phải có địa bàn, nơi này quá loạn, khẳng định là mục tiêu hàng đầu của bọn họ."

"Nhưng tôi không muốn ở nhà." Sera nhíu mày.

"Không có lựa chọn thứ hai." Jonas không hề cho cậu cơ hội cự tuyệt, "Cậu ở chỗ này, tôi cảm thấy càng phiền toái."

"Anh chê tôi trói buộc?" Sera nghe vậy bốc hỏa.

"Cậu quá xinh đẹp, tôi không muốn cậu trở thành con mồi." Jonas trả lời.

"......" Sera ngạc nhiên, "Đây là anh lần đầu tiên khen tôi."

"Ăn ngay nói thật mà thôi, không phải khen gì đâu." Jonas nhún vai, "Cậu thật sự là nam nhân xinh đẹp nhất mà tôi đã từng thấy."

Vỗ mông ngựa cực kì đúng chỗ, nháy mắt Sera tâm hoa nộ phóng.

"Cho nên có thể suy xét chấp nhận ý kiến của tôi không?" Jonas hỏi.

Sera lập tức đáp ứng.

Vì thế kể từ hôm nay, Sera chính thức ở nhà, bắt đầu thành...... ách, bà chủ sinh hoạt.

Căn nhà đơn sơ được dọn dẹp sạch sẽ, mỗi ngày bữa tối đều là món ăn mới nóng hổi, quần áo toàn bộ được giặt tinh tươm. Khi Jonas về nhà mỗi ngày, nhìn lên ánh đèn mờ nhạt trên cửa sổ lầu hai, đều hoảng hốt có cảm giác của người đã có gia đình.

Hôm nay Sera hoàn tất một bữa hải sản bưng lên bàn, rồi chậm chạp chờ đợi mãi không thấy Jonas đâu, thẳng đến rạng sáng mới thấy hắn trở về.

"Anh làm sao vậy?" Sera bị hoảng sợ, "Vì sao trên người toàn là máu?"

"Hôm nay có người quấy rối." Khuôn mặt Jonas có chút mỏi mệt.

"Tôi đưa anh đi bệnh viện." Sera đỡ lấy hắn.

"Không cần." Jonas xua xua tay, ngồi ở trên sô pha, "Bị thương ngoài da mà thôi."

Sera không lay chuyển được hắn, đành phải vào phòng ngủ lấy hòm thuốc ―― thời điểm trước xã khu phát cái này cậu còn ngại dư thừa, nhưng với tình hình hiện tại mà nói quả thực rất hữu dụng.

Giúp hắn cởi quần áo ra, động tác Sera thuần thục xử lý miệng vết thương, Jonas dựa vào trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, mất máu quá nhiều làm hắn có chút choáng váng.

Vết thương trước ngực khá nông, nhưng trên cánh tay thương tích lại rất sâu, Sera vươn ngón trỏ, như muốn đụng vào miệng vết thương, nhưng rồi nửa đường lại do dự mà dừng lại.

"Làm sao vậy?" Không biết từ lúc nào, Jonas đã mở mắt.

"...... Có đau hay không?" Sera hỏi.

"Còn tốt." Sắc mặt Jonas tái nhợt cười cười, "Đừng lo lắng."

Ở trong lòng Sera thở dài, xử lý xong miệng vết thương rồi làm ấm khăn lông, lau khô người hắn, cuối cùng thay áo ngủ.

"Anh bị thương, không thể ăn cơm hải sản, tôi giúp anh nấu một ít canh." Sera giúp hắn đắp chăn đàng hoàng, "Trước hết cứ nghỉ ngơi một lát đi."

Đên nay thật sự là quá mệt mỏi, Jonas mau chóng rơi vào giấc ngủ. Sera lại ngồi ở mép giường, ngốc lăng lăng luyến tiếc rời đi. Nam nhân trước mắt đang ngủ, vẫn là bộ dáng kiên nghị đó, tựa như mạnh mẽ to lớn không cần bất cứ cái gì bảo hộ, nhưng vẫn có thể làm cậu đau lòng.

Cậu cúi đầu xuống hạ một nụ hôn nhẹ nhàng, thành kính tựa như hiến tế.

Thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau, Jonas mới từ trong cơn hôn mê tỉnh lại, chống thân mình ngồi dậy, liếc mắt nhìn vào trong phòng bếp liền thấy bóng dáng Sera đang bận rộn.

Tuy rằng thương thế có chút nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng từng là hải chiến hạm trưởng, Jonas thân thể vốn khỏe mạnh đến mức người thường khó có thể tưởng tượng, nghỉ ngơi một đêm xong là không còn trở ngại.

Nghe được động tĩnh phía sau, Sera quay đầu, vừa vặn thấy Jonas đang đi vào phòng bếp.

“Anh sao lại đứng lên!” Sera nhíu mày.

“Thơm quá.” Jonas đi đến bên nồi, “Nấu gì vậy?”

“Một ít canh thịt.” Sera lấy một bát ra, “Uống hết đi.”

“Cậu bị thương?” Jonas thoáng nhìn mép bồn nước có một giọt máu tươi.

“…… Không phải, là tôi vừa giết gà.” Sera vươn tay cho hắn xem, “Tôi không có việc gì.”

Ngón tay mảnh khảnh không có vết thương nào, Jonas không truy vấn lại nữa, bê bát canh vào phòng khách.

Sera nhẹ nhàng thở ra, lau khô vết máu kia.

Trên TV đang chiếu tin tức, sáng nay trong một căn hộ cho thuê ở phía bắc phát hiện mấy chục thanh niên nơi khác tử vong một cách ly kì, nguyên nhân chết tạm thời vẫn chưa điều tra rõ.

Jonas trừng lớn, có chút không tin vào mắt mình.

“Làm sao vậy?” Sera ngồi xuống bên người hắn.

“Bọn họ chính là đám người gây rối tối hôm qua.” Jonas giật mình, “Tối hôm qua còn ở quán bar đánh nhau, vì sao hôm nay đã chết hết rồi?”

“Tình hình trong hắc đạo lúc nào cũng hỗn loạn, tự nhiên chết hết có cái gì đáng kinh ngạc.” Sera tắt TV đi, “Không được xem nữa, chuyên tâm ăn canh ăn cơm, sau đó thì đi ngủ!”

“Tôi vừa mới rời giường.” Jonas nhắc nhở cậu.

“Ngủ không được cũng lên giường nằm.” Sera không cần suy nghĩ buột miệng thốt ra, “Anh hiện tại là nhân loại, năng lực phục hồi như cũ quá yếu.”

“Sao tự nhiên bảo tôi hiện tại là nhân loại?” Jonas không thể hiểu nổi.

“…… Bởi vì anh trước đây vẫn luôn thờ ơ đối với sắc đẹp kinh thế tuyệt luân của tôi, cho nên tôi nhịn không được đem anh xếp vào hàng phi nhân loại.” Sera mắt trợn trắng.

Jonas dở khóc dở cười.

Sau giờ ngọ (11-13h) ánh nắng mặt trời thực ấm áp, sau khi Jonas ăn cơm xong lại bị Sera đuổi lên giường, ăn không ngồi rồi, chỉ có mỗi việc nhìn ra ngoài cửa sổ đến phát ngốc.

Bầu trời thành phố này vẫn luôn là màu xám, so với thời tiết hải vực hoàn toàn khác biệt.

Trong trí nhớ của hắn, bầu trời cùng mặt biển Atlantis giống hệt nhau, toàn bộ mang màu lam sâu thẳm khiến lòng người say mê, gió biển vĩnh viễn mang theo làn hơi mới mẻ mà lại ẩm ướt.

Boong tàu rộng lớn, đồng phục thẳng tắp, quân nhạc vang dội, yến hội hoa lệ, hết thảy đều quen thuộc phảng phất như mới ngày hôm qua, hiện thực lại quá mức tàn nhẫn đến mức không đành lòng nhìn lại.

Lắc đầu tự giễu, Jonas nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ nữa.

Tin tức nối tiếp tin tức, quốc gia này đã có chiến hạm cùng hạm trưởng mới, còn mình vì nước hy sinh thân mình, được trao tặng huân chương vinh dự. Khi tuyên bố quyết định này, nghị trưởng làm biểu tình bi thống, dường như đã quên gã mới là chủ mưu cái sự kiện "ngoài ý muốn" này, mưu sát chính khách nước láng giềng, cũng là mưu sát mình.

Mặt biển Atlantis vẫn xanh thăm thẳm, mình lại vĩnh viễn cũng không có cơ hội thấy lại, trên đời này câu nói tàn nhẫn nhất, không gì hơn "Cảnh còn người mất".

Sera đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn nam nhân lông mày nhíu lại, trong lòng lại nhói đau.