Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Chương 12: Liễu thái phó



Tuy Liễu Tử Ký bị té ngã, nhưng trên mặt đất đều là bùn mềm, cho nên hắn cũng không bị thương, chỉ là bản thân lại dính đầy bùn.

Trước đó Cố Trạch Hạo bị dính đầy người đã ngoan ngoãn theo nha hoàn đi tắm rửa.

Liễu Tử Ký khóc nửa ngày, cũng không thấy thân cô cô tới dỗ hắn, cũng không náo loạn nữa, ngoan ngoãn đi theo nha hoàn đi tắm rửa.

Liễu thị vẫn còn tức giận, chưa kịp bình ổn, Đào thị cũng biết tin tức liền chạy tới cửa.

Liễu thị vừa thấy đệ muội mắt hồng môi vểnh chuẩn bị hu hu, liền cảm thấy có chút đau đầu, nàng cảm thấy Đào thị còn khó dỗ hơn Liễu Tử Ký.

Đào thị ở trên đường vội vàng chạy tới chỉ nghe được đại khái, cho là nhi nữ phạm sai, vừa vào cửa liền vội xin lỗi Liễu thị.

Liễu thị liên tục xua tay, nàng thấy rõ ràng là Liễu Tử Ký tự làm tự chịu, lại nói bọn nhỏ cãi nhau ầm ĩ, té ngã gì đó đều rất bình thường, dù nàng bênh vực người mình, thì thân mẫu cùng đại tẩu cũng sẽ không lấy loại chuyện này để trách cứ hai hài tử mới một tuổi.

Nàng nhẹ giọng trấn an Đào thị, chờ tới lúc Liễu Tử Ký tắm xong, thay đổi xiêm y ra đây, đứng cùng Cố Trạch Hạo, thân thể trắng nõn sạch sẽ rất giống hai đồng tử chiêu tài( hình tết ý).

Liễu thị cũng thỉnh đại phu tới đây, xác định hai người không có bị thương, mới cho bọn họ ra ngoài chơi.

Lúc này Đào thị mới hoàn toàn yên tâm.

Trong viện, Cố Thanh Chỉ mang theo đệ đệ muội muội cùng nhau vui đùa sờ lông tiểu miêu, Cố Thanh Vi cùng Cố Thanh Xu ngồi xổm bên cạnh ríu rít líu lo, duỗi tay sờ tiểu miêu.

Cố Thanh Chỉ còn hoàn toàn thực hiện chức trách của một vị đại tỷ tỷ, chỉ đứng ở một bên coi chừng các nàng.

Cố Thanh Ninh cũng không có nhiều hứng thú, liền đứng cạnh Cố Trạch Mộ.

Lúc này bên cạnh truyền đến một thanh âm khiến người chán ghét:

- Sao các ngươi không sờ tiểu miêu?

Cố Thanh Ninh quay đầu lại, nhìn thấy Liễu Tử Ký đang nắm tay Cố Trạch Hạo, nhìn rất thân cận.

Chỉ có thể nói giữa hài tử tình hữu nghị gì đó vô cùng kỳ quái, lúc nãy Liễu Tử Ký còn khi dễ Cố Trạch Hạo, lúc này hai người lại hòa hảo.

Cố Thanh Ninh cũng không có hứng thú xem tuồng, lúc nãy nàng nhìn thấy Đào thị đã không còn khóc nữa, liền muốn cùng Cố Trạch Mộ trở về.

Ai ngờ Liễu Tử Ký lại không cho, hắn moi này nọ từ trong cổ tay áo, lấy ra một cây cột dây lụa đưa tới trước mặt Cố Thanh Ninh, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng:

- Ngươi lấy cái này đi chọc nó, nó sẽ chạy theo, chơi rất vui.

Cố Thanh Ninh không nhận, hắn có chút thất vọng, lại từ trong tay áo móc ra mấy viên lưu li hạt châu( viên bi):

- Ngươi không thích chọc miêu, chúng ta tới bắn hạt châu đi!

Nói xong liền ngồi xổm trên mặt đất ý bảo muốn chơi.

Cố Thanh Ninh quả thực xem đủ rồi, cũng không biết hắn cất bao nhiêu đồ vật trong tay áo.

Cố Thanh Xu thấy thế, đứng lên xoa eo nói:

- Ninh nhi là nữ hài tử, không giống các ngươi chơi mấy loại trò chơi dơ bẩn ngu ngốc! Có phải không, Ninh nhi?

Liễu Tử Ký làm mặt quỷ:

- Nữ hài tử là phiền toái nhất!

Lại lôi kéo Cố Trạch Mộ cùng Cố Trạch Hạo đi ra ngoài.

- Đi, ba người chúng ta cùng nhau chơi, không chơi với các nàng.

Cố Thanh Ninh nhìn Cố Trạch Mộ cứng đờ bị Liễu Tử Ký kéo đi, nhịn không được nở nụ cười.

Giờ khắc này, chuyện kiếp trước giống như đã rời xa nàng rất xa, nàng cảm kích ông trời, để nàng có thể sinh sống ở một môn hộ như vậy, nói cho nàng biết nhân sinh còn có một loại cách sống khác, không cần gánh vác quá nhiều, mà hãy giống như nữ hài tử bình thường, nhẹ nhàng vui sướng, bình phàm hạnh phúc.

_____________________________________

Phòng trong, Liễu thị cùng Đào thị tâm sự với nhau, Liễu thị thu liễm tính thì ngạo kiều(=ngoài nóng trong lạnh), lại là người vô cùng ôn nhu cẩn thận.

Chỉ là hai người đang nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên nghe nói Liễu thái phó tới phủ.

Liễu thị sửng sốt, không lẽ Liễu Tử Ký té ngã lại kinh động tới thân phụ? Sau đó lại nghĩ, từ trước đến giờ phụ thân nàng nuôi hài tử đều là nuôi thả, sao có thể vì chút việc nhỏ này liền tới phủ, đương nhiên có chuyện gì khác.

Đào thị cũng ý thức được điều này, vội vàng đứng dậy cáo từ:

- Nhị tẩu, ta đi về trước.

Liễu thái phó là trưởng bối, dựa theo lễ nghi, lúc hắn tới phủ, vãn bối thân cận trong phủ đều phải thỉnh an hắn, chỉ là nam nhân trong Uy Quốc Công phủ đều xuất chinh, nữ quyến không tiện đơn độc gặp mặt, Liễu thị chỉ mang theo mấy hài tử ra đón.

Mẫn phu nhân đang ở trung đường nói chuyện cùng Liễu thái phó, Liễu thị mang theo một đám củ cải nhỏ đi đến.

Liễu thái phó mỉm cười hiền từ, vuốt ve bộ râu, tuy đã qua tuổi bất hoặc( 40t), nhưng bảo dưỡng rất khá, hoàn toàn là một bộ dạng phong độ nhẹ nhàng quân tử đoan chính.

(Yul: ta hay để mấy từ hán việt k thuần việt mà chỉ chú thích, ngụ ý sau này các nàng có gặp mấy từ này sẽ k bỡ ngỡ.)

Chỉ là, hắn vừa mở miệng liền đánh vỡ loại ảo tưởng này, Liễu thái phó nhìn lướt qua đám củ cải, liền chỉ tay vào người nhà hắn, cười nói với Mẫn phu nhân:

- Vẫn là thân gia có cách dạy dỗ, không như hầu tinh nhà ta rất là khác người.

Mẫn phu nhân:

- …

Tuy nàng sớm biết thân gia một nhà độc miệng, nhưng Mẫn phu nhân vẫn có chút không kịp thích ứng.

Liễu Tử Ký đã quen với cách nói chuyện của tổ phụ, cũng không tức giận, còn trơ mặt làm nũng:

- Tổ phụ, ta có thể ở lại cô cô gia( nhà cô) một vài ngày được không?

Liễu thái phó còn chưa nói chuyện, Liễu thị đã vội cự tuyệt:

- Không được, ngươi ở đây một ngày ta liền già mười tuổi, ngươi ở vài ngày, không phải ta sẽ chưa già đã yếu?

- Dù sao cô cô chét phấn dầy như vậy, già hay không già cũng nhìn không ra.

- Tên tiểu tử thúi này…

Nếu không phải bà bà còn ở đây, Liễu thị liền xông tới nắm lỗ tai hắn.

Liễu thái phó chép chép miệng:

- Khiến thân gia chê cười.

Mẫn phu nhân xoa xoa trán:

- Ta nghĩ thân gia cùng Như Trăn còn có chính sự cần thương lượng, ta dẫn bọn nhỏ rời đi trước.

Mẫn phu nhân nói xong, liền dẫn mấy hài tử ra cửa, nhìn bóng dáng có chút ý vị chạy trối chết.

Liễu thị ngồi bên người Liễu thái phó, nghiêm túc hỏi:

- Sao hôm nay phụ thân lại qua đây, có chuyện gì quan trọng sao?

Liễu thái phó nói:

- Hôm nay hoàng hậu nương nương ban thưởng trái cây cho các phủ, ta vừa lúc ở trong cung, liền thuận đường tới đây.

Hắn thấy Liễu thị nhíu mày, mới cười nói:

- Ngươi yên tâm, chỉ ban thưởng theo lệ thôi, Thành Nghị Bá phủ cũng được ban thưởng.

Liễu thị nghe huyền ca mà biết nhã ý( nghe lời đoán ý):

- Thành Nghị Bá phủ? Năm đó là Định Quốc Công Phụng gia?

- Đúng vậy.

- Mấy năm nay không phải bọn họ vẫn luôn điệu thấp, không quan tâm quyền lực, sao ở loại thời điểm này lại nhảy ra?

- Dù gì Phụng gia cũng là mẫu tộc của bệ hạ, tuy năm đó không biết vì sao lại làm ra chuyện khiến tiên đế tức giận, cho nên tước vị mới rớt xuống hàng hầu bá, nhưng mấy năm nay Phụng gia vẫn luôn an phận thủ thường, năm đó hài từ quá kế(con nuôi thừa kế) Định Quốc Công cũng đã trưởng thành, bệ hạ trọng chữ hiếu, Định Quốc Công phủ là ngoại gia của thái hậu nương nương, hắn muốn chiếu cố cũng rất bình thường.

Liễu thị nghi hoặc nói:

- Nhưng chuyện này cùng phủ chúng ta có quan hệ gì?

Liễu thái phó rũ mắt, đôi mắt ẩn lộ một loại nặng nề:

- Chẳng lẽ ngươi đã quên, năm đó Định Quốc Công phủ cũng vì quân công mà được phong tước, ta nghe nói vị công tử Phụng gia kia tuy đọc sách không thành, nhưng bất luận võ công hay là binh pháp mưu lược đều rất đáng thưởng thức, lúc ta mới xuất cung là lúc, bệ hạ cãi lại khẩu dụ, để hắn bái Hỗ lão tướng quân làm sư.

Liễu thị cả kinh, nói chuyện có chút lắp bắp:

- Không…Không thể nào, cho dù bệ hạ muốn chiếu cố biểu đệ, nơi lãnh binh cũng không ít, như thế nào lại lộ ra ý vị…

Hình như muốn đi Tây Bắc?

Những lời này Liễu thị không có nói ra, nhưng Liễu thái phó cũng hiểu, hắn nhướng mày:

- Quân công.

Đúng vậy, bởi vì tiên đế dùng chính sách nghỉ ngơi lấy lại sức, mấy năm nay mưa thuận gió hoà, Đại Chu quốc thái dân an, vô cùng thái bình.

Dù phía nam Hải Vực có chút đánh nhau, muốn lập công, chỉ có ngoại tộc Tây Bắc mới có thể có một trận chiến, nếu hoàng đế muốn cất nhắc mẫu tộc, quân công là lựa chọn tốt nhất, nơi có thể lập quân công, nghĩ cũng không cần nghĩ.

Liễu thị nhất thời tâm hoảng ý loạn, Liễu thái phó thấy thế liền nói:

- Ta cũng chỉ đoán mò mà thôi, rốt cuộc hài tử kia còn nhỏ tuổi, bệ hạ cũng chưa từng lộ ra ý nghĩ như vậy, cho dù bệ hạ thật sự tính làm như vậy, cũng không phải chuyện gì đại sự, chỉ sợ là muốn tìm cớ, để danh chính ngôn thuận trợ cấp mẫu tộc mà thôi. Bệ hạ kiến thức rộng rãi, sẽ không ở chuyện đại sự làm xằng làm bậy.

Nghe Liễu thái phó nói như vậy, Liễu thị mới tạm thời yên tâm, phụ thân của nàng từ lúc bệ hạ còn là thái tử vẫn luôn dạy dỗ hắn, có thể hiểu rõ bệ hạ, hắn nói như vậy, sẽ không có vấn đề gì.

Liễu thái phó thấy nữ nhi lơi lỏng tâm tình, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Mấy năm nay ngươi sinh hoạt cũng quá an nhàn, lúc trước phụ thân dạy ngươi cách phòng ngừa chu đáo cũng không nhớ rõ, các nam nhân ở bên ngoài chém giết, ngươi là thê tử của hắn, cũng không phải chỉ có quản tốt chuyện trong phủ là xong, bà bà của ngươi không giỏi giao tế, tỷ muội tức các ngươi nên gánh vác trách nhiệm này, ở chính trị, không được nhất chính là ‘ cô độc ’, ngươi hiểu chưa?

Liễu thị rùng mình, nghiêm mặt nói:

- Nữ nhi hiểu rõ, đa tạ phụ thân dạy bảo.

Liễu thái phó vừa lòng gật đầu, cũng không đề cập tới đề tài trầm trọng này nữa, ngược lại nói:

- Sao hôm nay Tử Ký lại ngoan ngoãn như vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì?

Nói đến chuyện này, Liễu thị liền đem chuyện lúc nãy nói cho Liễu thái phó nghe, Liễu thái phó nghe xong, cũng không đau lòng tôn tử, còn cười ha ha l:

- Nên thế, tiểu tử này phải ăn chút đau khổ mới được, miễn cho hắn giống tiểu thúc của ngươi không biết trời cao đất dày, khiến người nhọc lòng.

Liễu thái phó vẫn khắc cốt ghi tâm hành vi năm đó của Cố Vĩnh Hàn, nhiều năm như vậy cũng chưa quên.

( Yul: chuyện a Hàn khiến liễu thái phó té ao ấy)

Liễu thị cười nói:

- Cũng thật trùng hợp, khiến Tử Ký khi dễ không thành còn bị té ngã, chính là hài tử của tiểu thúc.

Liễu thái phó sửng sốt:

- Chính là một đôi long phượng thai của Cố gia lão tam?

Liễu thị gật đầu:

- Lúc bọn họ tròn năm, không phải người cũng tới sao?

Liễu thái phó liền nhớ tới một đôi hài tử đồng thời bắt lấy con dấu, vừa nãy nhìn thấy hai đứa nhỏ này còn chưa cao hơn đầu gối, rõ ràng vóc dáng còn bé, lại cố tình có loại khí thế khiến người ta không thể bỏ qua.

Như đang suy tư gì đó, hắn nói:

- Hai đứa nhỏ này chỉ sợ không phải là vật trong ao, ngày sau sợ là khó lường.