Cố Thanh Thù nhân lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, nhìn Cố Thanh Ninh thở dài: “Muội lúc này khác hoàn toàn với một năm trước.”
Cố Thanh Ninh chỉ cười cười không nói gì. Hơn một năm nay, mỗi ngày nàng đều chăm học khổ luyện, quanh năm không ngừng. Vì nàng vốn có cơ sở, gân cốt cũng không kém, lại thêm chăm chỉ nên đương nhiên tiến bộ rất nhanh.
Hai tỷ muội nói chuyện xong tự về viện của mình, Cố Thanh Ninh lau mồ hôi trên người, thay bộ quần áo khác sau đó ngồi trước bàn bắt đầu đọc sách. Nhưng nàng đọc một chút đã thất thần, một lát sau mới phản ứng được. Nàng mở quyển sách trên bàn ra, trong đó có kẹp một phong thư, chính là lá thư viết cho Cố Trạch Mộ.
Có điều sau khi viết xong lá thư này nàng cũng không gửi ra ngoài. Lúc nàng đang cầm lá thư này nghĩ mông lung thì bỗng nhiên ngoài cửa vang lên giọng nói hưng phấn của Bùi Ngư.
Nàng vội vàng kẹp thư trả lời vào trong sách, sau đó đi ra cửa.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Bùi Ngư vội vàng nói: “Nô tỳ nghe Lục Liễu tỷ tỷ nói không lâu nữa Tam thiếu gia và quốc công gia sẽ cùng trở về.”
Cố Thanh Ninh ngạc nhiên: “Trở về?”
Bùi Ngư gật gật đầu: “Lục Liễu tỷ tỷ nói quốc công gia cố ý cho người về báo tin, nói là sẽ trở về trước năm mới. Nói không chừng năm nay sẽ có một năm mới náo nhiệt đấy!”
Dường như Bùi Ngư còn điều gì muốn nói, Lục Liễu cũng đã đi đến: “Tứ tiểu thư, Tam nãi nãi mời người qua đó!”
Cố Thanh Ninh đi theo Lục Liễu đến phòng của Đào thị.
Đương nhiên Đào thị đã bắt đầu cho người dọn dẹp viện tử của Cố Trạch Mộ. Tuy nói nàng vẫn lo lắng Cố Trạch Mộ có tâm tư gì đó với nữ nhi của mình, nhưng khi biết hắn sắp trở về thì lòng dạ từ mẫu của Đào thị trở nên mềm nhũn.
Cố Thanh Ninh kêu một tiếng nương, Đào thị bỏ đồ trong tay xuống, ngoắc nàng đến gần mình.
Cố Thanh Ninh đi qua, tò mò hỏi: “Nương, sao đột nhiên ca ca và tổ phụ lại trở về thế?”
Đào thị nói: “Nói là mọi chuyện xong xuôi rồi nên trở lại.”
Thật ra Đào thị cũng cảm thấy kì lạ, nàng biết trước đó Cố Trạch Mộ đi quản lý sông, cho dù nàng là phụ nhân luôn ở trong nhà cũng biết quản lý sông không nhanh như thế. Càng không nói đến Uy Quốc công cũng cùng trở về, sao chuyện này lại kì lạ như thế.
Cố Thanh Ninh lại hiểu được, có lẽ bản án của Chiêm Thế Kiệt đã tra rõ ràng, chẳng mấy chốc Cố Trạch Mộ sẽ khôi phục thân phận. Như thế cũng giải thích được lý do Uy Quốc công cùng trở về, là trở về thỉnh tội.
Song, Cố Thanh Ninh cũng không nói suy đoán của mình ra tránh cho Đào thị bị dọa sợ.
Cũng may người biết chuyện bên trong chỉ có Mẫn phu nhân và Cố Thanh Ninh. Những người khác của phủ Uy Quốc công vì thế mà vui vẻ, gần đây phủ Uy Quốc công giống như ăn tết sớm vậy.
Lúc này, trên đường từ Nghiệp Thành đi về kinh thành, một đội nhân mã chạy trong gió tuyết hướng về phía kinh thành.
Cố Trạch Mộ và tổ phụ ngồi trong xe ngựa đánh cờ, nhưng Cố Trạch Mộ lại đầy ắp tâm sự, trái lại thái độ của Uy Quốc công lạnh nhạt hơn nhiều.
Uy Quốc công đặt một viên cờ đen xuống, trầm giọng nói: “Nếu như con vẫn không tập trung thì Đại Long này xem như không sống nổi nữa.”
Lúc này, Cố Trạch Mộ mới hoàn hồn lại. Hắn nhìn về phía bàn cờ, chỉ cười khổ nói: “Đại Long này đã bị vây trong vòng vây trùng điệp không có đường sống từ lâu, con nhận thua.”
Uy Quốc công ngăn hắn ném cờ, thản nhiên nói: “Sao con biết không có đường sống?” Ông cầm một quân cờ trong tay Cố Trạch Mộ mà buông xuống. Chỉ một bước như thế để quân đen trên bàn cờ lại có hi vọng.
“Con nhìn xem, cũng không phải là không có đường sống, mà là lòng người rối loạn cho nên không nhìn thấy.” Uy Quốc công nói xong thì thả một con cờ nữa. “Con luôn tỉnh táo biết kiềm chế, nhưng dọc theo con đường này, càng đến gần kinh thành thì con lại càng lo lắng. Như thế cũng không giống con lắm.”
Cố Trạch Mộ không có tâm tư đánh cờ, hắn nhìn về phía Uy Quốc công: “Tổ phụ, con không rõ. Vì sao ngài nhất định phải trở về cùng con?”
Uy Quốc công thả cờ trong tay xuống, hỏi: “Cách nhìn của con thế nào?”
Cố Trạch Mộ thở một hơi thật dài: “Ngài vốn không cần trở về cùng con, chuyện này nói lớn có thể lớn, nói nhỏ có thể nhỏ. Con là trẻ mồ côi của Chiêm gia, chỉ cần Chiêm… Có thể sửa lại án sai cho tổ phụ, về tình về lý bệ hạ cũng sẽ không giết con. Nhưng ngài thì khác, đối với chuyện này thì ngài đã thật sự phạm tội khi quân!”
Uy Quốc công không nói gì, Cố Trạch Mộ đành phải nói tiếp.
“Ngài mang quân mệnh ở biên cương xa xôi, nhiều nhất bệ hạ chỉ viết thư trách cứ, giảm tước phạt bổng lộc. Chỉ cần một ngày chiến sự còn kéo dài thì ngài sẽ an toàn ngày ấy. Sau này khi ổn định ngoại tộc, có phần cao lao này thì chuyện này có thể từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không. Bây giờ ngài vào kinh thành thì buộc phải gánh vác tội danh này. Cho dù kết quả cuối cùng thế nào thì cuối cùng giữa ngài và bệ hạ cũng sẽ có ngăn cách, cần gì ngài phải làm thế?”
Trên đường đi hắn đều khuyên Uy Quốc công, nhưng mà ông ấy không hề để ý. Bây giờ cách kinh thành càng lúc càng gần, hắn lại càng lo âu hơn.
Uy Quốc công nhìn hắn, lại khẽ cười một tiếng: “Con thế này làm ta nhớ đến tổ phụ ruột của con.”
Thân thể Cố Trạch Mộ hơi ngừng lại.
Uy Quốc công nhìn xuyên qua hắn, dường như muốn nhìn thấy bóng dáng của hảo hữu trên người hắn. Ông và Chiêm Thế Kiệt hợp ý nhau, mặc dù một người là văn thần, một người là võ tướng nhưng không có việc gì không nói được cả. Từ lúc Chiêm Thế Kiệt bước vào quan trường đã quyết định muốn quản lý Hoàng Hà, mấy năm đó ông ấy trải qua công bộ Hộ bộ này nọ, hiếm có nhất là lòng dạ chưa từng thay đổi.
Về sau, quả nhiên ông ấy đã được như mong muốn, tiên đế bổ nhiệm ông ấy làm Tổng đốc đường sông, cũng giao cho ông ấy quyền lực chỉ huy điều động. Ông ấy hăng hái đi Sung Châu. Đến khi chuyện ẩn hộ bùng nổ, khi hai người gửi thư cho nhau Uy Quốc công cũng khuyên ông ấy báo chuyện này cho bệ hạ. Song, Chiêm Thế Kiệt lại cố chấp, ông nghĩ chỉ cần có thể quản lý tốt Hoàng Hà thì những chuyện nhỏ này không quan trọng.”
Nhưng suy nghĩ của Uy Quốc công lại khác Chiêm Thế Kiệt hoàn toàn, Uy Quốc công hỏi Cố Trạch Mộ: “Trạch Mộ, con cảm thấy đạo của thần tử là gì?”
Cố Trạch Mộ ngẩn người.
Uy Quốc công đã nói tiếp: “Năm đó, khi chuyện này xảy ra ta ở Nghiệp Thành. Mặc dù ta biết chuyện này có vấn đề nhưng lúc muốn tranh luận cho ông ấy cũng đã muộn. Điều duy nhất ta có thể làm là bảo vệ cốt nhục cuối cùng của ông ấy. Ta không chỉ làm vì hảo hữu của ta, cũng không mong tiên đế anh minh một đời cuối cùng lại phạm vào sai lầm không thể cứu vẫn. Đây chính là lòng trung thành của thần tử. Cũng giống như con nói, cho dù thế nào ta cũng đã phạm vào tội khi quân, cho dù vì nguyên nhân gì nhưng sai chính là sai. Cho dù bệ hạ phán thế nào ta cũng đều vui vẻ tiếp nhận, đây chính là sự chính trực của thần tử.”
Cố Trạch Mộ chấn động mạnh, hắn không thể nói rõ tâm trạng của mình vào lúc này.
Nếu như nói Hạ Nghi Niên hiện ra khí khái của văn nhân, thì Cố Tông Bình lại bộc lộ tránh nhiệm quân nhân với hắn.
Cố Trạch Mộ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới khó khăn mở miệng nói: “Nhưng tổ phụ, trung thành và thẳng thắn chưa chắc sẽ có kết quả tốt.”
Uy Quốc công cười lên, bình thường ông đều vô cùng nghiêm túc kiệm lời, nhưng giờ phút này nếp nhăn trên mặt ông đều lộ ra, khiến ông giống như một ông lão bình thường. Ông nói: “Ta biết, cho nên ta không yêu cầu các con như thế. Ta chỉ thực hiện đạo làm thần tử của mình, chỉ cần nhân đức để được nhân đức mà thôi.”
Cố Trạch Mộ thở dài, cuối cùng không khuyên ông nữa. Song, trong lòng hắn cũng đã thầm hạ quyết tâm, cho dù phải bại lộ thân phận của mình cũng nhất định phải bảo vệ Uy Quốc công.
Mấy ngày sau thời tiết dần khá hơn, đoàn người Uy Quốc công tăng nhanh tốc độ về đến nhà còn sớm hơn dự tính một ngày.
Mẫn phu nhân đã dẫn người chờ ở cửa từ sớm. Giây phút nhìn thấy bọn họ, cho dù từ trước đến nay Mẫn phu nhân muôn trầm tĩnh cũng không chịu được mà vui mừng chảy nước mắt, vô thức đi về phía trước mấy bước.
Uy Quốc công và Cố Trạch Mộ xuống xe ngựa, ông nhìn thấy lão thê thì trên mặt nở nụ cười hiền hòa, đi về phía trước khẽ nói: “Ta trở về rồi.”
“Trở về thì tốt rồi.” Dường như Mẫn phu nhân chỉ xúc động trong giây phút đó. Bà nhanh chóng khôi phục dáng vẻ nghiêm túc ngày thường: “Đã chuẩn bị nước nóng cho hai người ở trong phủ, chờ hai người rửa mặt xong sẽ ăn cơm.”
Uy Quốc công khẽ gật đầu, phân phó thân vệ đem người nhà họ Diêu và người Tào gia ở trong lòng giam đưa vào thiên lao trước.
Liên quan đến chuyện Diêu Phỉ tự mình thông đồng với ngoài tộc buôn lậu sắt và muốn, cho dù Uy Quốc công đã thẩm vấn và trừng trị nhưng sau đó lại lộ ra chuyện nội gian ngoại tộc, chuyện này không thể xem thường được. Vì thế, Uy Quốc công viết sổ con gửi về kinh thành, thuận tiện cũng dẫn mấy tòng phạm đến kinh thành. Một mặt là thẩm tra xử lí lần nữa, mặt khác cũng để người làm chứng để lật lại bản án của Chiêm Thế Kiệt.
Thân vệ lĩnh mệnh rời đi.
Lúc này, Uy Quốc công mới cùng Mẫn phu nhân bước vào phủ Uy Quốc công. Từ khi ông đi Nghiệp Thành đã rất nhiều năm chưa từng về nhà.
Cố Trạch Mộ đứng sau lưng Uy Quốc công, ánh mắt tìm tòi trong đám người, đến khi nhìn thấy Cố Thanh Ninh mới thôi. Từ sau khi sinh nhật của hai người, lại thêm hơn nửa năm trôi qua với bọn họ mà nói hai bên xảy ra thay đổi không nhỏ.
Theo Uy Quốc công và Mẫn phu nhân vào cửa, những người Cố gia khác cũng nhao nhao đi vào. Cố Trạch Mộ đi đến trước mặt Đào thị và Cố Thanh Ninh, trước tiên gọi Đào thị một tiếng “Nương”, sau đó mới nhìn về phía Cố Thanh Ninh. Nàng chỉ gật đầu, cũng không nói lời nào.
Ban đầu, Đào thị còn bị chuyện hắn trở về làm cho choáng váng đầu óc, lúc này nàng cũng đã dần bình thường lại. Khi nhìn thấy hành động ăn ý của Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh thì trong lòng càng sốt ruột. Đào thị không hề suy nghĩ mà chen vào giữa hai người, nói: “Trạch Mộ! Con nói với nương chuyện xảy ra hơn nửa năm nay đi!”
Cố Trạch Mộ sững sờ, dù sao tính cách của hắn lạnh lùng, mặc dù lúc trước Đào thị quan tâm hắn nhưng cũng không thân thiết. Cho dù hắn từ ngoài về, Đào thị cũng chỉ cố gắng bảo hạ nhân bố trí căn phòng thoải mái dễ chịu một chút, hoặc tự mình đi nấu canh làm điểm tâm. Chuyện chủ động tìm hắn nói chuyện gần như chưa bao giờ có.