Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Chương 64: Khảo Đề



Kỳ thi mùa xuân đã kết thúc hơn một tháng, kết quả ngoài mọi người dự kiến, Bạch Sùng được bệ hạ khâm điểm làm trạng nguyên, nhất thời nổi bật vô song, còn một vị khác nổi bật không kém cùng giành bảng trạng nguyên là Tạ Trường Phong, nhưng khó khăn lắm chỉ đứng thứ sáu, ngay cả tam giáp cũng không vô được.

Ở Quỳnh Lâm yến, tuy Tạ Trường Phong nỗ lực duy trì sắc mặt, nhưng vẫn có không ít người nhìn ra hắn mất mát, mà đáng lẽ Vĩnh Thọ hầu phủ sẽ công bố tuyên hôn luận gả lại không có động tĩnh.

Có người ngầm nghị luận, cảm thấy là vì bệ hạ chán ghét thúc phụ của hắn, chuyện Nguyên Gia trưởng công chúa bị phò mã Tạ Chiết phụ bạc, cho nên mới giận chó đánh mèo với hắn, cũng có không ít người thầm chấp nhận, cũng có chút đồng tình với Tạ Trường Phong.

Hiện giờ trừ tam giáp có thể lưu lại Hàn Lâm Viện ra, các tân khoa tiến sĩ bị lục tục an bài tới các nơi, nhưng khiến người kinh ngạc chính là, Tạ Trường Phong không lựa chọn những nơi gọi là trung huyện, ngược lại chọn một vùng hạ huyện khỉ ho cò gáy, thậm chí cũng không hồi hương, trực tiếp đi nhậm chức.

Vận mệnh tương đối( trái trược) với hắn chính là Bạch Sùng, sau khi Bạch Sùng tiến vào Hàn Lâm Viện, bị đề điểm làm tiên sinh cho hoàng tử, nhất thời phong cảnh vô hạn, sau khi biết hắn chưa có hôn phối, người mai mối muốn đạp banh cửa. Nhưng Bạch Sùng lại cự tuyệt, hắn nói đã có vị hôn thê ở cố hương, hai người đã đính ước, chỉ đợi thành thân.

Này không biết khiến bao nhiêu cô nương ở kinh thành xé nát khăn tay, đối với vị hôn thê may mắn kia có đủ loại hâm mộ, ghen tị, hận.

Tiêu Trạm không biết từ nơi nào biết được tin bát quái, sau khi bàn xong chính sự với Liễu thái phó, vẻ mặt tò mò hỏi đến chuyện này.

Liễu thái phó nghe vậy thiếu chút nữa cắn rớt đầu lưỡi, cẩn thận trả lời nói:

- Thần nghe nói...Bạch Sùng thật sự có vị hôn thê thanh mai trúc mã, cũng đã sớm đính ước, chỉ là vì Bạch Sùng còn thi cử, nên vẫn chưa thành thân.

Tiêu Trạm thở dài:

- Ta còn nghĩ, hắn có bộ dáng đoan chính, hành sự công chính bình thản, rất thích hợp làm phò mã cho Nguyên Gia, không ngờ hắn đã có vị hôn thê...Thật đáng tiếc.

Liễu thái phó:

- ...

Cũng may Tiêu Trạm kịp thời ý thức, bàn hôn sự của muội muội cùng hạ thần sẽ không hợp lẽ, hắn ho nhẹ hai tiếng:

- Trẫm nghe nói Tạ Trường Phong lại chọn hạ huyện, thật sự có chuyện này?

- Hồi bệ hạ, chính xác như thế. Nghe nói hắn đã lãnh công văn nhậm chức cùng quan ấn, hiện giờ đã khởi hành đi Cấn huyện.

Tiêu Trạm lộ ra nhàn nhạt ý cười:

- Hắn thật sự tài hoa hơn người, đáng tiếc hành sự quá mức bộc lộ mũi nhọn, chỉ là hắn chịu lựa chọn hạ huyện, cũng là người thông minh, mài giũa mấy năm có thể trở thành trụ cột triều đình vững vàng.

Liễu thái phó sửng sốt, hắn cũng suýt nữa tin lời đồn đãi nơi phố phường, cảm thấy bệ hạ không cho Tạ Trường Phong vào tam giáp, là vì Tạ Chiết, hiện giờ xem ra, bệ hạ suy nghĩ sâu xa hơn nhiều. Tất cả mọi người đều nghĩ bệ hạ không xem trọng Tạ Trường Phong, lại không biết hắn kỳ vọng rất cao vào Tạ Trường Phong.

Liễu thái phó nói:

- Bệ hạ một lòng khổ tâm, mong hắn có thể lý giải.

- Thôi, không nói đến bọn họ.

Tiêu Trạm đứng lên:

- Hôm nay thời tiết hợp lòng người, ngươi bồi trẫm đi Ngự Hoa viên một chút đi.

- Thần tuân chỉ.

Quân thần đi ra khỏi Ngự Thư phòng, Trương Lễ muốn thỉnh Tiêu Trạm ngồi ngự liễn, lại bị Tiêu Trạm cự tuyệt, hắn chỉ đành sai người nâng ngự liễn, đi theo sau hai người.

Hai người trò chuyện này nọ rồi nói đến thái tử Tiêu Hằng, Tiêu Trạm bỗng nhớ tới gì đó, hỏi Trương Lễ:

- Thư đồng lần trước chọn cho Hằng nhi, đã tiến cung?

- Bệ hạ hỏi Cố gia tam thiếu gia? Năm ngày trước đã tiến cung, hiện tại có lẽ đang ở Hoằng Văn quán niệm thư.

Tiêu Trạm nhìn về phía Liễu thái phó:

- Liễu khanh đã nhiều ngày ở Hoằng Văn quán có nhìn thấy hài tử kia? Quả thực thông tuệ như lời đồn đãi?

Liễu thái phó châm chước trả lời:

- Tuy hắn tuổi còn nhỏ, nhưng tiến độ học tập lại xấp xỉ với thái tử điện hạ, còn cái khác, tạm thời không nhìn ra.

- Trẫm nhớ hắn còn nhỏ hơn Hằng nhi vài tuổi, học tập có thể đuổi kịp Hằng nhi, xem ra quả thật là sớm tuệ.

Tiêu Trạm cười nói:

- Lúc trước trẫm nghe Diễn Chi cùng Nguyên Gia nhắc tới, thật đúng là khiến trẫm tò mò, thừa dịp này, gọi bọn Hằng nhi tới đây, trẫm cũng muốn khảo giáo bọn họ một phen.

- Trương Lễ.

( Yul: Này là bệ hạ tự tạo nghiệp nha:))

- Có nô tài.

- Đi truyền ý chỉ của trẫm, gọi các vị hoàng tử cùng thư đồng tới Ngự Hoa viên, hôm nay trẫm muốn khảo giáo bọn họ.

- Tuân lệnh.

Trương Lễ nhận ý chỉ, không dám chậm trễ, vội vàng chạy đến Hoằng Văn quán. Lúc này các vị hoàng tử cùng thư đồng đang học, tiên sinh dạy học ở Hàn Lâm viện chính là Đồng tiên sinh, Trương Lễ vừa tuyên chỉ, một mảnh sôi nổi nghị luận.

Mấy vị hoàng tử cùng các thư đồng đều biểu hiện kích động cùng hưng phấn, rốt cuộc trừ thái tử Tiêu Hằng ra, các vị hoàng tử khác rất ít khi nhìn thấy phụ hoàng, hiện giờ có cơ hội có thể biểu hiện trước mặt phụ hoàng, một đám đều xoa tay hầm hè, muốn biểu hiện mặt tốt nhất. Chỉ có Cố Trạch Mộ lộ ra vẻ mặt cổ quái, tuy từ lúc hắn tiến cung liền nghĩ tới tình huống sẽ nhìn thấy Tiêu Trạm, nhưng không ngờ ngày này lại đến sớm như vậy.

Đồng tiên sinh tiếp chỉ, đương nhiên không dám chậm trễ.

Trương Lễ cùng các vị hoàng tử cùng thư đồng đi tới Ngự Hoa viên.

____________________

Ngự Hoa viên ánh nắng chan hòa, hoa sen trong hồ nở mấy nụ hoa, cánh sen lộ ra mộc mạc e lệ hồng nhạt, gió nhẹ thổi qua, mang đến một trận hương khí.

Đoàn người đi theo sau Trương Lễ, xa xa có thể nhìn thấy đế vương, một mảnh minh hoàng vô cùng lóa mắt.

Khi tới nơi, Cố Trạch Mộ hơi nâng mắt, nhìn thấy Tiêu Trạm ngồi ở địa vị cao thượng, so với lúc hắn còn làm thái tử, thì hiện giờ Tiêu Trạm hơi béo một chút, mang theo ý cười ôn hòa, trước kia người đã từng nhíu mày yếu đuối, giống như đã biến mất, chỉ là lấy đế vương mà nói, hắn vẫn quá mức bình dị gần gũi.

Trương Lễ vung lên phất trần, mọi người đều quỳ xuống, bái kiến hoàng đế, ai ngờ mọi người còn chưa kịp dập đầu, bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm.

Tiêu Trạm sợ tới mức thân thể bắn lên, thiếu chút nữa ngã từ ghế xuống đất. Không chỉ có hắn, mà mọi người ở đây đều bị khiếp sợ

Trương Lễ vội vàng đỡ lấy hắn, lo lắng nói:

- Bệ hạ!

Tiêu Trạm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bầu trời, phát hiện bầu trời vẫn trong xanh sáng sủa, tiếng sấm kia không biết từ đâu đánh tới. Không chừng là đánh hắn, những người khác cũng thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn bầu trời, muốn tìm dấu vết. Chỉ có Cố Trạch Mộ bất đắc dĩ thở dài.

Tiêu Trạm nhìn về phía Liễu thái phó:

- Liễu khanh, này sấm...

Liễu thái phó cũng không hiểu ra sao, lại còn phải an ủi Tiêu Trạm:

- Bệ hạ an tâm, ngày mùa hè sét đánh là chuyện rất bình thường, thỉnh Trương công công phái người đi kiểm tra trang bị tránh lôi là được.

Tiêu Trạm vội vàng gật đầu đồng ý.

Qua một lúc lâu, Tiêu Trạm mới chậm rãi bình phục tâm tình, phất tay để những người này đứng lên.

Hắn nhìn một đám hài tử trước mặt, liếc mắt đảo qua, liền thấy được hài tử đi theo bên người Tiêu Hằng, không chỉ vì hắn là người lùn nhất, mà là vì sắc mặt hắn quá mức trấn định, dù là người trưởng thành, lần đầu tiến cung diện thánh cũng sẽ khẩn trương sợ hãi, huống chi là hài tử?

Tiêu Trạm cũng không cần cố ý hỏi, liền biết, cái này chính là Cố tam thiếu gia.

Đầu tiên Tiêu Trạm hỏi chuyện học của Tiêu Hằng, lại thuận miệng ra vài đạo đề khảo hắn, Tiêu Hằng một chữ không kém mà trả lời ra đáp án, Tiêu Trạm vừa lòng tươi cười, sờ sờ đầu hắn, cho phép hắn ngồi bên người.

Sau đó mới nhìn về phía các hoàng tử khác, các vị hoàng tử biểu hiện có chút so le không đồng đều, Tiêu Trạm cũng không quở trách, phần lớn đều là cổ vũ cùng tán dương, mấy vị hoàng tử nhìn rất hưng phấn, chỉ là ngại với lễ nghi, không dám giống Tiêu Hằng, ngồi bên cạnh phụ hoàng.

Chờ hỏi xong vài vị hoàng tử, Tiêu Trạm mới đưa mắt nhìn về hướng các thư đồng, ánh mắt hắn xẹt qua một đám khuôn mặt chờ mong, cuối cùng dừng ở Cố Trạch Mộ, hiền lành nhìn hắn:

- Ngươi chính là Cố Trạch Mộ?

Lời này vừa ra, toàn bộ thư đồng đều hâm mộ nhìn về phía Cố Trạch Mộ.

Cố Trạch Mộ chậm rãi bước ra khỏi đám người, tuy chỉ là hài tử mới bảy tuổi, nhưng trên người phảng phất có loại khí thế, đáng lẽ hắn phải quỳ đáp lời, nhưng hiện giờ hắn đứng như vậy ở trước mặt bệ hạ, cũng không có ai cảm thấy không đúng.

Tiêu Trạm nhìn hắn, không biết vì sao lại có loại cảm giác hoảng hốt.

Hắn lấy lại bình tĩnh, mới hỏi:

- Trẫm nghe nói tuy ngươi còn nhỏ tuổi, nhưng đọc sách rất nhiều, trẫm muốn khảo ngươi, như thế nào?

Cố Trạch Mộ chỉ cảm thấy có chút buồn cười, nghiêm mặt nói:

- Thần lĩnh mệnh.

Tiêu Trạm nhìn hắn, muốn hỏi gì đó, đầu óc đột nhiên trống rỗng, sau một lúc lâu cũng chưa nói ra một chữ.

Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, lại không dám ngẩng đầu, chỉ đành cúi đầu trao đổi ánh mắt.

Trong khoảng thời gian ngắn lâm vào xấu hổ.

Tiêu Hằng nghi hoặc nhìn thoáng qua phụ hoàng, lại nhìn thoáng qua Cố Trạch Mộ. Tuy Cố Trạch Mộ cúi đầu, hơi khom lưng, trên người lại có loại cảm giác thong dong tự nhiên, trái lại phụ hoàng như có chút quẫn bách. Hai người có địa vị cùng tuổi đều kém xa nhau, tình cảnh này giống như hoàn toàn đảo ngược.

Nhưng vào lúc này, mọi người đều nhận thấy được sắc trời dần dần đen, Tiêu Hằng ngẩng đầu vừa thấy, vội vàng nói:

- Phụ hoàng, người mau nhìn.

Tiêu Trạm lấy lại tinh thần, ngẩng đầu mới phát hiện lúc nãy bầu trời tinh không vạn lí, không biết từ khi nào đã bị mây đen che đậy, nhìn sắc trời, như muốn mưa.

Tiêu Trạm nhẹ nhàng thở ra, nói:

- Thôi, hôm nay đến đây thôi.

Có vài thư đồng lộ ra biểu tình thất vọng, Cố Trạch Mộ vẫn một bộ dáng không màng hơn thua.

Tiêu Trạm vì muốn đền bù vụ bản thân xuất thần, nói:

- Đã không thể khảo đề, liền thưởng vài thứ đi.

Trương Lễ vội vàng mang một cái mâm lại đây, bên trên là một bộ văn phòng tứ bảo, khiến một đám thư đồng nhịn không được ghen ghét nhìn về phía Cố Trạch Mộ, tiểu tử này vận khí thật quá tốt, một chữ cũng chưa trả lời, vẫn có thể được bệ hạ ban thưởng.

Cố Trạch Mộ đi lên trước, dựa theo lễ nghi tạ thưởng, yên lặng quỳ xuống.

Mà lúc này, đám mây đen tầng tầng lớp lớp ấp ủ đủ rồi, theo một đạo tia chớp. "Ầm vang" một tiếng, ở trên đỉnh đầu mọi người đánh một tiếng lớn.

Mọi người:

- ...

Tiêu Trạm:

- !!!