Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Chương 94



Cố Thanh Ninh đã sắp mười một tuổi, dung mạo của nàng giống mẫu thân lại sắp bắt đầu dậy thì, thân thể cũng dần có đường cong thiếu nữ. Khí chất của nàng trầm tĩnh, giống như cành sen lộ ra gai nhọn, xinh đẹp nhẹ nhàng giống như có thể bóp ra nước.

Hoắc Vân Châu vốn chỉ thấy nàng ngã xuống cho nên vô thức ôm lấy nàng, bây giờ lại không được tự nhiên, vội vàng đỡ nàng đứng vững trên mặt đất.

Cố Thanh Thù cũng ý thức được mình phạm sai lầm, vội vàng bước xuống khỏi viên gạch kia. Nàng chưa kịp ân cần hỏi han Cố Thanh Ninh thì đã thấy Cố Trạch Mộ lạnh lùng đi tới, ngăn Cố Thanh Ninh ở phía sau mình.

Cố Thanh Ninh mới bình tĩnh lại từ trong sợ hãi, nhìn về phía Hoắc Vân Châu: “Sao huynh lại trở lại? Hạ tiên sinh dạy học trở về rồi?”

Một năm trước, Hạ Nghi Niên muốn viết tác phẩm nên chào tạm biệt Liễu thị, muốn ra ngoài dạy học. Mặc dù Liễu thị cảm thấy hơi đáng tiếc nhưng vẫn không ép ông ta ở lại, trái lại chuẩn bị một bao ngân lượng thật dày cho Hạ Nghi Niên để bày tỏ cảm kích nỗ lực của đối phương mấy năm nay. Gia thục Cố gia lại tìm tiên sinh khác, nhưng Hoắc Vân Châu đến vì Hạ Nghi Niên nên cũng theo ông ta đi ra ngoài.

Hoắc Vân Châu gật gật đầu, đang muốn nói gì thì Hạ Nghi Niên ở sau lưng dẫn theo người hầu chạy hồng hộc tới: “Tiểu tử thúi, chạy nhanh như thế làm gì! Không đợi vi sư nữa!”

Hạ Nghi Niên vừa mới dứt lời đã thấy nhóm người Cố Thanh Ninh, lập tức trên mặt lộ vẻ lúng túng. Năm đó, sau khi ông ta chào từ giã, vì không kiên nhẫn khóc lóc tạm biệt với người khác nên không đợi bọn người Cố Thanh Ninh tiễn thì đã dẫn Hoắc Vân Châu im lặng rời đi. Lần này trở về, vốn dĩ ông muốn tìm cơ hội tốt để đi gặp từng học trò, không ngờ mới vừa vào thành đã gặp phải. Dáng vẻ của ông còn thảm hại như thế, đúng là vứt hết mặt mũi của tiên sinh này rồi.

Cũng may Cố Thanh Ninh vô cùng quan tâm, nên bỏ qua mà nói: “Hôm nay tiên sinh đến kinh thành sao? Thật đúng lúc.”

Hạ Nghi Niên ho khan một tiếng, khẽ nói: “Cũng chẳng phải đúng lúc sao? Cả đoạn đường luôn cố sức chạy theo, chẳng biết chạy theo cái gì…”

Cố Thanh Ninh không nghe rõ, hỏi lại: “Cái gì?”

Hoắc Vân Châu nở nụ cười, đáp lời Cố Thanh Ninh: “Lão sư nói hôm nay chúng ta vừa tới, vốn dĩ muốn sửa soạn gọn gàng mới đến cửa bái phỏng, không ngờ lại gặp ở đây.”

Cố Trạch Mộ thản nhiên nói: “Vậy hai người đi cũng khá nhanh đấy. Một tháng trước lúc ta gửi thư qua lại với tiên sinh thì rõ ràng hai người còn ở Miên Châu mà.”

Đương nhiên Hoắc Vân Châu không ngờ sau khi Hạ Nghi Niên rời khỏi kinh thành còn liên hệ với Cố Trạch Mộ, hắn quay lại nhìn Hạ Nghi Niên với vẻ khó hiểu.

Hạ Nghi Niên: “…”

Rõ ràng ông chỉ viết phong thư cho đệ tử cũ mà thôi, sao ông lại có cảm giác mình bội bạc tình nghĩa chứ?

Hoắc Vân Châu tự nhiên đáp: “Lão sư vô cùng nhớ kinh thành, cho nên chúng ta tăng nhanh tốc độ, đúng không lão sư?”

Cố Trạch Mộ theo ánh mắt của hắn nhìn về phía Hạ Nghi Niên.

Hạ Nghi Niên: “…”

Hạ Nghi Niên: “Chuyện này… Thanh Ninh, tiên sinh có chuyện muốn nói với con.”

Không thể chọc vào thì ông tránh cũng không được sao?

Không có Hạ Nghi Niên, Cố Trạch Mộ và Hoắc Vân Châu nhìn nhau, trên mặt hai người đều nở nụ cười. Nhưng người ngoài lại hoảng sợ cảm thấy tia lửa giữa hai người họ tỏa ra bốn phía, khiến cho bầu không khí xung quanh hơi căng thẳng.

Cũng may bầu không khí giương cung bạt kiếm không kéo dài quá lâu, một giọng nói nhẹ nhàng chen vào: “Ta nói nhìn quen mắt ra, thì ra là mọi người!”

Đám người quay đầu lại, mới thấy Liễu Tử Ký và Tiêu Diễn Chi cùng nhau đi tới.

Sau khi Hạ Nghi Niên rời khỏi gia thục Cố gia, Liễu Tử Ký và Tiêu Diễn Chi cũng rời gia thục Cố gia. Liễu Tử Ký trở về gia thục Liễu thị, Tiêu Diễn Chi cũng tiến cung học cùng các hoàng tử.

Một năm không gặp, Liễu Tử Ký đột nhiên cao hơn nhiều, gầy nhưng lại cao, cuối cùng có thể nhìn ra khí chất như trúc của người người Liễu gia. Nhưng lúc cười lên vẫn lộ ra chiếc bóng quen thuộc thuở nhỏ.

Tiêu Diễn Chi vào cung đọc sách lại mỗi ngày đều gặp Cố Trạch Mộ. Thỉnh thoảng Cố Thanh Ninh đi theo đến phủ trưởng công chúa Nguyên Gia cũng có thể gặp được một lần. Dung mạo của y cũng không thay đổi nhiều, chỉ là hơn một năm nay càng trầm ổn ung dung, có lẽ ở cùng cùng với Cố Trạch Mộ một thời gian dài nên làm việc cũng giống như hắn.

Hôm nay tân khoa tiến sĩ cưỡi ngựa dạo phố, Tiêu Diễn Chi biết mấy người người Cố gia nhất định sẽ đi xem, nhưng không ngờ lúc y đến phủ Uy Quốc công thì mới biết bọn họ đã ra ngoài từ sớm.

Tiêu Diễn Chi đành phải đi tìm trên đường, nhưng mà có quá nhiều người, y thật sự không tìm được người phủ Uy Quốc công. Cũng may gặp được Liễu Tử Ký, hai người đi cùng nhau, đi đại như thế cũng có thể gặp được nhóm người Cố Thanh Ninh, cũng xem như là duyên phận.

Đám người hiếm khi gặp nhau, Liễu Tử Ký và Tiêu Diễn Chi vội vàng chào hỏi bọn họ.

Liễu Tử Ký vẫn tùy tiện như trước, nhưng khi gặp Cố Thanh Thù thì dường như ánh mắt hơi né tránh.

Cố Thanh Thù lại không hề để ý tới, trái lại Cố Thanh Ninh lại nhìn hai người bọn họ mấy lần.

Đám người chào hỏi xong xuôi, Cố Thanh Thù muốn dẫn bọn họ đi quán rượu Cố gia đang ngồi, Hoắc Vân Châu lại từ chối: “Hôm nay không được, bẩn thỉu như vậy đi gặp trưởng bối thật sự bất nhã. Dù sao chúng ta cũng ở kinh thành một thời gian ngắn, đến lúc đó tới cửa bái phỏng cũng được.”

Cố Thanh Ninh đột nhiên hỏi: “Thời gian này các huynh ở kinh thành thì ở đâu?”

Hoắc Vân Châu nói: “Ở kinh thành Hoắc gia có biệt viện, lúc đó có thể cùng lão sư ở trong biệt viện.” Hắn dừng một chút lại nói thêm. “Nhưng mà biệt viện này đã lâu không có người ở, mặc dù ta phái người trở về quét dọn từ sớm nhưng cũng không biết ra dạng gì nữa, chỉ sợ uất ức cho lão sư.”

Cố Trạch Mộ cười lạnh trong lòng một tiếng, mặc dù Hoắc gia khiêm tốn nhưng sản nghiệp lại không ít. Hắn ta đường đường là con trai trưởng Hoắc gia, chẳng lẽ Hoắc gia sẽ để hắn ở trong tòa nhà đã lâu không tu sửa sao?

Không ngờ hắn còn chưa nói chuyện, Cố Thanh Ninh đã cười nói: “Vậy cũng không tiện, không bằng theo chúng ta hồi phủ đi. Khách viện vẫn còn giữ lại cho hai người, chỉ quét dọn sạch sẽ là có thể ở.”

Ánh mắt Hoắc Vân Châu sáng lên, nhưng trên mặt vẫn giả vờ hỏi Hạ Nghi Niên: “Ý của lão sư thế nào?”

Hạ Nghi Niên nhìn qua đã biết đệ tử này của ông ta có ý đồ gì, ông thầm nguýt hắn một cái, nhưng cũng theo lời hắn nói, ung dung vuốt râu: “Thanh Ninh đã nói thế vậy chúng ta cung kính không bằng tuân mệnh.”

Cố Trạch Mộ: “…”

Cố Thanh Ninh cho người dẫn theo hộ vệ của Hoắc Vân Châu, đem hành lý của hắn và Hạ Nghi Niên chuyển về phủ Uy Quốc công trước, lại sắp xếp quét dọn khách viện cho hai người, chuẩn bị giường chiếu. Còn bọn họ thì đi tới nơi của Chu thị.

Ba người bọn họ nhìn thấy Hoắc Vân Châu và Hạ Nghi Niên đều rất ngạc nhiên, nghe thấy Cố Thanh Ninh sắp xếp càng không hề có ý kiến khác. Lúc này, cưỡi ngựa dạo phố cũng kết thúc, tân khoa tiến sĩ đi vào Quỳnh Lâm Uyển, bọn họ cũng đi về phủ.

Trở về phủ đã có hạ nhân đến báo đã dọn dẹp xong, Cố Thanh Ninh lại thu xếp cho người đi sắp xếp yến hội, Chu thị thì dẫn theo Hoắc Vân Châu đến bái kiến Mẫn phu nhân.

Mấy năm trước, Chu thị đã bắt đầu cho nhóm nữ hài tử Cố gia học quản lý việc nhà, đồng thời nàng cũng buông chuyện trong nhà ra để bọn nhỏ làm. Cố Thanh Chỉ và Cố Thanh Thù còn đúng quy củ, trái lại Cố Thanh Ninh thể hiện ra thiên phú cực cao, cuối cùng Chu thị quyết định giao một phần việc trong nhà cho nàng làm. Đối với Cố Thanh Ninh cũng không thành vấn đề, dù sao so với trước đó nàng từng quản lý hậu cung thì phủ Uy Quốc công có ít người dễ dàng hơn nhiều.

Cố Trạch Mộ thấy nàng bận rộn cũng không nhịn được mà nói: “Nhiều nhất chúng ta mời Hạ tiên sinh đến trong phủ cũng không sao, nhưng nàng thật sự tin tưởng Hoắc Vân Châu không có chỗ ở ở kinh thành sao?”

Cố Thanh Ninh hơi kinh ngạc mà nhìn Cố Trạch Mộ, dù sao Cố Trạch Mộ luôn tỉnh táo bình tĩnh nói ra câu nói ngây thơ như vậy cũng rất hiếm thấy, có thể thấy được hắn có oán niệm sâu đậm với Hoắc Vân Châu cỡ nào.

Cố Thanh Ninh liền nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, làm gì phải tính toán chi li như thế.”

Cố Trạch Mộ không ngờ mình lại bị cho rằng tính toán chi li, hắn cảm thấy lửa giận trong lòng không kiềm được nữa: “Chúng ta và Hoắc gia không thân chẳng quen, năm đó vướng Thục Huệ cũng không sao, sao nàng lại muốn ôm chuyện này về chứ!”

Cố Thanh Ninh bất đắc dĩ mà nhìn hắn: “Chỉ là chỗ ở mà thôi, hạ nhân cũng chưa chắc chú tâm như thế. Hơn nữa hắn chỉ là đứa bé thôi, ca so đo cái gì với hắn chứ?”

Cố Trạch Mộ: “…”

Cái gì đứa bé! Rõ ràng trong lòng là kẻ xấu xa muốn gây rối!

Nhưng mà câu nói sau cùng của Cố Thanh Ninh cũng đã trấn an được hắn, Hoắc Vân Châu nghĩ hết mọi cách để vào đây ở thì có lợi ích gì, Cố Thanh Ninh chỉ xem hắn là đứa bé mà thôi.

Cố Thanh Ninh chỉ cảm thấy sắc mặt khó coi của Cố Trạch Mộ dần dịu lại, cũng không biết câu nào nàng nói làm hắn vui vẻ. Nàng cảm thấy từ sau khi trùng sinh, dường như cảm xúc của Cố Trạch Mộ cũng biến thành đứa bé.

Nàng hoảng hốt nhớ tới, năm đó lúc Hoắc Vân Châu vào ở trong phủ Uy Quốc công thì Cố Trạch Mộ và hắn đã không hợp.

Lại ngược dòng suy đoán, dường như cái triều đại đế vương Tiêu gia cũng không có hảo cảm với Hoắc gia. Dù sao năm đó vào lúc Thái tổ hoàng đế, tuy rằng nói cuối cùng đã phạt Tĩnh Quốc công, được triều đình và dân gian ngợi khen, nhưng dù sao cũng đã vứt đi mặt mũi. Sau này, các triều đại thay đổi, Hoắc gia an phận ở Thanh Châu, rất ít ra triều làm quan. Lúc Tiêu Dận tại vị cũng không nghĩ tới việc vời người Hoắc gia vào triều làm quan, có lẽ sự lãnh đạm này của hắn là được lưu truyền xuống.

Cố Thanh Ninh tự cho là mình hiểu chân tướng nên cũng không khuyên Cố Trạch Mộ và Hoắc Vân Châu yên bình ở chung nữa. Dù sao Hoắc Vân Châu cũng chỉ là khách, cũng không đến mức vì khách mà làm người nhà uất ức. Từ trước đến nay Cố Thanh Ninh vẫn phân chia chuyện này rất rõ ràng.

Chỉ chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, đã sắp tới sinh nhật của Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh.

Tập tục của Đại Chu là trước ba mươi tuổi là qua một kiếp tạm. Nói cách khác trước ba mươi tuổi, sinh nhật đều xem trọng tuổi tròn, mười một tuổi và hai mươi mốt tuổi.

Nam nhân Cố gia đều không có ở nhà, Chu thị và Đào thị cũng đã bàn bạc xong từ sớm, cũng không có ý muốn làm lớn, cũng chỉ mời bằng hữu thân thích nhà mình.

Nhưng cho dù như thế, lúc chuẩn bị tiệc sinh nhật này cũng không hề qua loa, trong phủ cũng bắt đầu chuẩn bị từ sớm.

Chu thị cố ý mời sư phó của Quỳnh Ngọc Lâu tới nhà làm yến hội, ngày hôm trước đã mời gánh hát nổi danh kinh thành. Sáng sớm dậy, sân khấu ở hậu viện cũng đã bắt đầu hát.

Cố Thanh Ninh vừa thức dậy, Xuân Anh hầu nàng thay quần áo mới, cả bộ đồ đều đỏ chót, thậm chí ngay cả đồ trang sức cũng màu đỏ, cũng đủ vui vẻ. Vừa trang điểm xong đã có nha hoàn bưng một bát mỳ trường thọ đi đến, đây là Đào thị tự mình làm vào sáng sớm. Từ khi bọn họ lớn hơn chút, sinh nhật hàng năm Đào thị đều tự tay nấu mì cho bọn họ, lần này cũng thế.

Cố Thanh Ninh ăn mì xong thì đi ra cửa, không ngờ mới tới viện đã gặp Cố Trạch Mộ, nàng hơi ngượng ngùng.

Hai người đều mặc đồ màu đỏ, nếu không phải tuổi còn nhỏ thì đã làm Cố Thanh Ninh hoảng hốt nhớ tới hình ảnh nàng thành thân với hắn năm đó.

Ánh mắt Cố Trạch Mộ lóe lên, lại đi tới bên cạnh nàng: “Đi thôi, tổ mẫu đang chờ chúng ta.”

Cố Thanh Ninh thấy vẻ mặt hắn vẫn bình thường, sự ngượng ngùng cũng dần biến mất, cùng hắn đi đến chủ viện.

Mẫn phu nhân nhìn thấy hai đứa cháu, trên mặt dần nở nụ cười, vẫy vẫy bảo hai người đi tới. Bàn tay của bà đầy nếp nhăn lại vô cùng ấm áp, nắm chặt tay hai người dịu dàng nói: “Từ hôm nay các con không còn là hài tử nữa. Tổ mẫu cũng không có quá nhiều lời dặn dò các con, chỉ hi vọng huynh muội các con hòa thuận, đừng quên tổ huấn của Cố gia chúng ta.”

Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ đều gật gật đầu.

Mẫn phu nhân lại nhìn về phía Cố Trạch Mộ, đã nhiều năm như thế, bà đã xem Cố Trạch Mộ như cháu ruột của mình. Năm đó, phu thê bọn họ ôm đứa bé này vào phủ thì quyết định khi hắn lớn lên sẽ nói thân thế của hắn cho hắn biết, nhưng đến bây giờ bà lại không nỡ.

Cố Trạch Mộ cũng nhìn thấy vẻ do dự và đau lòng trong mắt Mẫn phu nhân. Hắn đã biết thân thế của mình, đương nhiên cũng hiểu tâm trạng của Mẫn phu nhân, trong lòng hắn càng xúc động.

Đối với hắn mà nói, cho dù hắn không phải hài tử Cố gia, nhưng mấy năm nay ơn dưỡng dục của Cố gia lại không phải giả vờ. Cho dù ngày sau hắn khôi phục thân phận của mình thì trong lòng hắn người Cố gia mãi mãi là người nhà của hắn.