Mãi đến khi ta xông vào, mới thấy tiểu thư sinh trả lại tín vật đính ước mà ta trước đây đã tặng hắn.
Lại chắp tay tạ lỗi với ta: “Là tiểu sinh phụ lòng cô nương rồi.”
Ta nắm chặt ngọc bội, có chút hoang mang: “Không, không cần…… Thật ra mà nói, ta mới là người nên xin lỗi huynh.”
Hứa Ý lắc đầu, ngẩng lên nhìn ta với nụ cười chua xót: “Nếu ta có thể kiên trì thêm một chút nữa, ta và cô nương chắc chắn sẽ không như bây giờ.”
Ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng nói: “Nếu huynh không ngại, chúng ta có thể bái đường thành thân lại, ngay bây giờ cũng được!”
“Cô nương thật sự thích ta sao?”
Hứa Ý đột nhiên lên tiếng.
Ta nhíu mày: “Huynh có ý gì?”
“Ta cứ tưởng ta và cô nương là lưỡng tình tương duyệt.”
Hứa Ý nở nụ cười, nhưng khóe mắt lại đỏ hoe, “Trước đây cô nương nói ta là một thư sinh rất tuấn tú, lại thường xuyên nhìn ta ngẩn ngơ. Ta cứ tưởng cô nương cũng phải lòng ta, cho đến khi ta gặp Giang đại nhân.”
Hứa Ý dừng lại một chút, dường như đang kìm nén cảm xúc.
Hắn nói: “Ngày hôm đó Giang đại nhân đưa cô nương đi, kỳ thực ta đã tỉnh.”
“Ta không biết giữa Giang đại nhân và cô nương đã xảy ra chuyện gì, nhưng quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích……”
Ta vội vàng ngắt lời: “Ta và hắn không có quan hệ gì cả!”
Nhưng giọng nói dưới ánh mắt của Hứa Ý càng ngày càng nhỏ.
Rốt cuộc ta chột dạ rồi.
Vì vậy ta thở dài: “Chuyện này là ta không đúng. Nhưng trước đây ta đã hứa sẽ chu cấp cho huynh thi cử, chữa bệnh cho mẫu thân huynh, chuyện này tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”
Hứa Ý lại chắp tay với ta, rất lâu không chịu đứng dậy.
Khi rời khỏi nhà Hứa Ý, tâm trạng ta khá nặng nề.
Nói thật, ta rất thích tiểu thư sinh, không hề có quan hệ gì với Giang Tuệ.
Nhưng dường như hắn đã hiểu lầm.
Ta thở dài, vừa định quay về tửu lâu, thì bị muội muội của Hứa Ý đuổi theo gọi lại: “Tỷ tỷ!”
Tiểu cô nương thở hổn hển.
“A Như làm sao vậy?” Ta dừng lại, lau mồ hôi cho tiểu cô nương.
A Như đột nhiên đỏ hoe mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: “Tỷ tỷ kỳ thực cũng thích ca ca đúng không? Ca ca thật sự, thật sự rất thích tỷ tỷ!”
Tay ta đang lau mồ hôi cho nàng bỗng khựng lại: “A Như……”
“Ngày hôm đó, ngày hôm đó ta nghe thấy.”
Giọng nói của tiểu cô nương mang theo tiếng khóc nức nở, “Người kia nói, nếu ca ca còn cố chấp, vậy thì huynh ấy cũng không cần thi cử nữa.”
Nghe vậy, tim ta như rơi xuống vực thẳm.
Người kia là ai không cần phải nói cũng biết.
Nhưng ta không ngờ, nhiều năm không gặp, Giang Tuệ lại dùng cách này để ép buộc một văn nhân.
“Tỷ tỷ đã biết rồi.”
Ta gượng cười với tiểu cô nương, an ủi nàng: “Muội hãy về nhà bầu bạn với ca ca đi. Tỷ tỷ sẽ xử lý tốt chuyện này, tin ta đi.”
A Như nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, hồi lâu vẫn không chịu buông.
19
Ta đi tìm Giang Tuệ.
Nhìn thấy ta, ánh mắt Giang Tuệ bỗng sáng lên.
“Tú Tú.” Hắn gọi ta, trong vui mừng xen lẫn một chút căng thẳng không dễ nhận ra, “Đã dùng bữa trưa chưa? Ta bảo người…”
“Giang Tuệ.”
Khi đến gần Giang Tuệ, ta ngửi thấy một mùi m.á.u tanh nhàn nhạt.
Sắc mặt hắn gần như trắng bệch, quầng thâm mắt không thể che giấu.
Nhưng ta vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc lo lắng đó, vẻ mặt lạnh tanh: “Nếu huynh nhất quyết ra tay với Hứa Ý, vậy thì giữa chúng ta không còn liên quan gì nữa.”
“Đừng để ta càng thêm chán ghét huynh.”
Nụ cười trên mặt Giang Tuệ cứng đờ.
“Hứa Ý.”
Hắn lặp lại hai chữ này với giọng trầm thấp, rồi đột nhiên bật cười: “Nếu không phải vì hắn, Tú Tú sẽ không chủ động đến tìm ta, đúng không?”
Ta không nói gì, chỉ im lặng nhìn Giang Tuệ.
Kỳ thực ta đã rất nhiều lần tưởng tượng cảnh gặp lại Giang Tuệ sau này.
Hoặc là coi nhau như người xa lạ, hoặc là gặp nhau mỉm cười.
Nhưng tuyệt đối sẽ không phải như thế này.
“Tú Tú……”
Giang Tuệ thở dài.
Hắn đưa tay muốn chạm vào ta, nhưng ta lại né tránh.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta đã từng thích huynh, Giang Tuệ.”
“Nhưng huynh nói, chúng ta chỉ là huynh muội, vậy nên ta đã từng chút từng chút cất giấu tình cảm này. Bây giờ huynh lại nói huynh yêu ta…”
Ta cười nhạo một tiếng: “Giang Tuệ, huynh nói muốn là muốn, nói không muốn là không muốn sao?”
“Vậy thì sau này đều để Tú Tú quyết định.”
Giang Tuệ cụp mi xuống, dáng vẻ ngoan ngoãn: “Sau này Tú Tú muốn thì muốn, không muốn thì không muốn, được không?”
Ta bị bộ dạng vô lại này của Giang Tuệ làm cho nghẹn lời.
Cuối cùng buộc mình phải nghiêm mặt: “Giang Tuệ, ta chưa bao giờ là nữ tử yếu đuối mà huynh tưởng tượng.”
“Ta biết.”
Giang Tuệ khẽ cười.
Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa giữa lông mày ta, dường như muốn vuốt phẳng nếp nhăn nhỏ đó.
Hắn nói: “Ta đều nghe Tú Tú cả.”
Ta quay mặt đi, nên không chú ý tới sự thất vọng và tổn thương trong mắt Giang Tuệ.