Hy Vọng Anh Mãi Hạnh Phúc

Chương 6: Kiếp trước (4)



Nhã Vy vừa vào nhà thì thấy cha mẹ đứng ở cửa đợi cô, cha mẹ nhìn cô bằng vẻ mặt không qua vui vẻ:

- Con đi đâu giờ này mới về? Mau lên phòng cha mẹ có chuyện muốn nói.

Cô cũng không đáp lại mà lê thân hình mệt mỏi đi theo cha mẹ. Lên đén phong thì mẹ cô vội khóa cửa ra hiệu với ba. Thấy vậy ba cô liền dõng dạc:

- Tiểu Vy à, trước đây con muốn sống thế nào cũng được, nhưng giờ con đã về Trang gia thì không nên làm cái nghề diễn viên kia nữa.

Nghe vậy cô ngẩn mặt lên nói:

- Tại sao vậy ba? Con làm việc chân chính chứ đâu có ăn bám hay bán thân đâu ạ

Mẹ cô nghe thế liền chen vào:

- Không là không, con nhìn Tiểu Ngọc mà học hỏi. Con bé luôn nghe theo lời ba mẹ, mẹ thích con bé học đàn thì con bé liền học.

Cô nhìn mẹ bằng ánh mắt mệt mỏi:

- Mẹ muốn con phải giống cô ta nhưng ngay từ khi còn bé con đã không được mẹ yêu thương như vậy, mẹ có hỏi cô ta thích hay mẹ chỉ muốn cô ta làm theo ý mẹ thôi. Con không làm như vậy được

Cha cô tức giận to tiếng:

- Mày nghĩ gì mà nói như vậy, nếu như nhà họ Trang này không mang mày về thì mày chỉ mãi là một đứa diễn viên thấp kém trong xã hội.

Cô nhếch miệng cười nhẹ, giọng nói như không thể tin:



- Thì ra cha không muốn con về sao, người làm lạc con là các người chứ không phải lỗi của con. Nếu vậy sao ngay từ đầu đừng mang con về nữa. Trễ rồi, cha mẹ nghỉ ngơi. Con xin phép.

Nói xong cô mở cửa đi ra ngoài mặc kệ mẹ cô gọi cô lại, mẹ cô khó chịu nói:

- Con bé này khác xa Tiểu Ngọc quá, Tiểu Ngọc chưa bao giờ cãi lời chúng ta cả. Phải dạy dỗ lại con bé thôi.

Nhã Vy vào phòng đóng cửa lại bật khóc nức nở, cô đã làm gì sai chứ. Cô chỉ muốn tiếp tục đam mê của mình thôi mà. Khóc nhiều quá khiến cô mệt liền ngủ quên. Sáng dậy cô chuẩn bị đi làm thì bị vệ sĩ ngăn lại không cho ra ngoài, cô khó chịu chất vấn:

- Sao lại ngăn tôi ra ngoài, tôi sắp trễ giờ quay phim, làm phiền nhường đường.

Vệ sĩ nghiêm nghị không nhúc nhích:

- Xin lỗi Đại tiểu thư, ông chủ đã dặn là không cho cô ra ngoài. Nếu cô cứ muốn ra ngoài thì đánh gãy chân cô.

Nhã Vy nắm tay thành quyền lấy điện thoại gọi cho ba cô nói:

- Dạ ba, sao ba lại không cho con ra ngoài ba nói với vệ sĩ cho con ra ngoài đi, con xin ba.

Ba cô nghiêm nghị đáp:

- Tốt nhất con nên ngoan ngoãn ở nhà, ba với mẹ sắp về đến nhà sẽ nói chuyện với con sau.

Nói xong bà cô liền cúp máy, Nhã Vy đành phải vào nhà ngồi đợi. Cô phải liên lạc với phía đạo diễn xin hoãn quay một bữa để giả quyết chuyện gia đình. Không đầy mười lăm phút sau cha mẹ cô cũng về phía sau còn có Minh Ngọc. Vừa vào đến nhà cha cô liền mắng:

- Tối qua cha nói còn chưa đủ rõ hay sao mà con lại còn ngang bướng muốn đi tới mấy cái chỗ tạp nham kia nữa? Con muốn cha tức chết hả?



Nhã Vy lấy lại bình tĩnh đáp:

- Đó là ước mơ của con, con không làm hại ai cả cũng không làm gì hổ then với bản thân cha lấy lí do gì ngăn cản con?

Trang Minh Vũ nghe vậy tức tối giáng cho Nhã Vy một bạt tai đau điếng:

- Tao không dạy nỗi mày nữa rồi, đúng là cái tính cách của mấy đứa đầu đường xó chợ.

Thái Liên cùng Minh Ngọc thấy vậy có hơi bất ngờ, Thái Liên vội ngăn cản Minh Vũ nhìn Nhã Vy nói:

- Con nên nghe lời cha đi, đừng có ương bướng như vậy, có thời gian rảnh thì theo Minh Ngọc kết giao với những gia đình danh giá.

Vì cái đánh của Minh Vũ mà Nhã Vy ngã xuống nền nha, cô nhanh chóng đứng dậy thở dài một hơi rồi mặt lạnh lại đáp:

- Đến cuối thì quyết định con trở về ngôi nhà này là sai, phải con mang tính cách của kẻ đầu đường xó chợ. Cha mẹ có biết từ khi bị thất lạc con phải sống như thế nào không? Con bị đánh đập, chửi mắng nhưng không có cha mẹ ở bên, chỉ biết một mình chịu đựng.

- Ngày đầu tiên đi học cũng không có cha mẹ, từ khi năm tuổi con đã không còn biết sinh nhật là gì. Con đợi cha mẹ đến đón con mười ba năm,ngày nào con cũng nhìn ra cửa xem cha mẹ có đến chưa. Một cô bé mới mười lăm tuổi đã phải lăn lộn làm đủ mọi nghề từ rửa chén, bưng bê để trang trải cuộc sống thì mọi người muốn con phải làm thế nào nữa

- Khó khăn lắm con mới tìm thấy ước mơ của mình là diễn viên thì cha mẹ lại cho đó là nghề thấp hèn. Cha mẹ muốn con như Minh Ngọc sao? Nhưng cha mẹ có nghĩ ngay từ bé con có được bao bọc chở che như vậy chưa? Con bị lạc là lỗi của ai, giờ cha mẹ lại đổ nó hết lên đầu con. Cha mẹ quên rồi sao? Con cũng chỉ mới mười tám tuổi thôi, con cũng muốn được cha mẹ yêu thương mà, con cũng biết tổn thương mà.

Nói xong cô bật khóc nức nở, bà nội đi từ ngoài của vào thấy cô khóc thì tức giận mắng Minh Vũ:

- Anh làm gì con bé vậy hả, con bé chưa đủ thiệt thòi sao? Tôi nói cho anh chị biết, nếu còn xen vào chuyện đóng phim cuae con bé thì đừng trách tôi. Tìm được con bé về là để mấy người bắt nạt hửm?

Minh Vũ nghe mẹ mình nói vậy muốn đáp trả nhưng lại thôi. Ông bả đi lên lầu thì Thái Liên cùng Minh Ngọc cũng đi theo.