Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 10



Rèm cửa khép lại, phòng học tối lờ mờ, Tang Lê bị Quảng Dã vây lấy, khoảng cách cả hai đang rất gần.

Tang Lê nghe vậy, đầu óc cô bỗng trống rỗng trong giây lát, sau đó cô nhìn thấy cậu trong bộ dáng cà lơ phất phơ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô:

“Nếu cậu quên những gì tôi đã nói trước đó thì cứ việc mách lẻo đi.”

Đây là một cảnh báo trắng trợn.

Nếu cô dám chạm vào giới hạn của cậu, cô sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Quảng Dã đứng thẳng người, lười biếng cầm điện thoại trên bàn rồi bước ra khỏi lớp.

Đầu óc Tang Lê đình trệ trong vài giây, đến lúc tiếp nhận được mấy câu nói của Quảng Dã, cô tức giận đến mức chửi thầm trong lòng.

Người này có phải bị bệnh không? Cô đâu muốn báo cáo, nếu không có dì Tống, cô cũng sẽ không rảnh mà đi thuyết phục cậu…

Sớm biết như vậy cô đã chẳng thèm nói rồi, thôi mặc kệ…

Từ nhỏ đến lớn, Tang Lê chưa bao giờ gặp một người quái đản và ngang ngược như vậy.

Cô hít một hơi thật sâu, bước trở về chỗ ngồi, người đổ gục xuống bàn, cô cố kìm nén sự sự tức giận của mình xuống.

Một lúc sau, Tô Bạch Tình cùng nhóm nữ sinh trở về lớp, nhìn thấy Tang Lê ngồi ở chỗ của mình, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc.

Tô Bạch Tình buông điện thoại di động xuống, xoay người rời khỏi lớp, bạn bè cũng đi theo cô ta.

Đi đến cuối hành lang, Kha Phỉ phàn nàn: “Khó chịu vãi, sao chỗ nào cũng đều có thể gặp con nhỏ Tang Lê kia thế nhở.”

Tô Bạch Tình với vẻ mặt vô cảm dựa vào lan can, có một nữ sinh an ủi cô ta: “Bạch Tình, cậu đừng tức giận, hôm nay tuy việc đưa nước không thành công nhưng nước người khác đưa đến cũng đều bị Quảng Dã từ chối mà.”

Tô Bạch Tình lắc đầu, “Mình không tức giận.”

Những người khác cười lạnh: “Con nhỏ Tang Lê kia đúng là ghê gớm thật, còn chưa kể cướp mất vé vào lớp Hỏa Tiễn của Bạch Tình, mình cảm thấy cậu ta vừa mới chuyển đến trường đã thu hút tất cả sự chú ý của mọi người, ngay cả đám người Quảng Dã cũng nhìn cậu ta với ánh mắt hứng thú, có vẻ cậu ta có sức hấp dẫn không nhỏ đâu.”

“Các cậu nói xem, không lẽ ngay cả Quảng Dã cũng sẽ để ý tới cậu ta sao?”

Đôi mắt Tô Bạch Tình khẽ run lên, bàn tay nắm chặt lan can.

“Thôi đi, con nhỏ Tang Lê mà cũng xứng chắc? Bạch Tình, cậu đừng lo lắng, cậu ưu tú hơn cậu ta nhiều, Quảng Dã cũng có ghét cậu đâu, Chị Tuyết, chị có nghĩ vậy không?”

Tô Bạch Tình nhìn Trạm Thiến Tuyết, Trạm Thiến Tuyết nhìn sắc mặt của Tô Bạch Tình, nắm chặt lấy bàn tay của cô ta, lạnh lùng nói: “Mặc kệ Tang Lê là loại người như thế nào, quan trọng chính là cậu ta đã chọn giận đến Bạch Tình của chúng ta.”

“Chỉ là……”

Những người khác gật đầu đồng ý, Trạm Thiến Tuyết đảo mắt nhìn về phía sân thể dục, vân vê hộp thuốc lá trong túi, chế nhạo:

“Không phải chỉ là học sinh chuyển trường thôi sao?”

“Đừng lo lắng, nếu có cơ hội chúng ta hãy hẹn gặp cậu ta.”

Tang Lê nghỉ trưa trong lớp.

Đầu óc cô hỗn loạn, rơi vào giấc ngủ sâu, lúc tỉnh dậy đã gần hai giờ.

Lúc bấy trong lớp đã có nhiều bạn học rồi.

Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương đang trò chuyện về đài Tiếng Nói Trung Quốc đang nổi tiếng gần đây, Tang Lê uống nước xong mới cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, cô yên tĩnh ngồi im tại chỗ ngồi.

Không lâu sau, cửa lớp bị đẩy ra.

Cô ngước mắt lên và nhìn thấy Quảng Dã đang bước vào.

Cậu thản nhiên bước vào lớp, ánh mắt vô tình rơi vào cô, ánh mắt hai người giao nhau trong giây lát, Tang Lê nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cô xoa xoa mắt rồi mới dám nhìn cậu đang cúi đầu lấy ra cuốn sách của tiết học đầu.

Cậu ngồi ở hàng ghế sau.

Suốt cả buổi chiều hôm đó, Tang Lê thậm chí chưa từng quay đầu lại.

Buổi tối, mặt trời lặn xuống nhuộm đỏ nửa bầu trời.

Tan học, Tang Lê lên xe ô tô đi về nhà.

Buổi tối sau khi ăn cơm một mình, cô cảm thấy trong lòng chán nản một cách khó hiểu, vì không có tâm trạng làm bài tập nên cô ra ngoài đi dạo gần khu biệt thự.

Khi đến Vân Lăng, cô hầu như luôn luẩn quẩn một là trong biệt thự hai là trong trường, cuộc sống bận rộn mà đơn điệu, thậm chí cô còn chưa bao giờ đi đến các khu biệt thự bên cạnh.

Giờ phút này, bên ngoài tiếng ve sầu kêu một cách yếu ớt, không có người qua lại, khung cảnh vừa ồn ào lại khá yên tĩnh, không khí tràn ngập mùi thơm của cây bách, bầu trời xanh bạc vẫn còn le lói chút ánh sáng, dần dần biến mất vào bóng tối.

Đi dọc theo bờ hồ nhân tạo, Tang Lê đi bộ đến công viên và nhìn thấy những cặp bố mẹ đang chơi đùa với con cái.

Tang Lê đi bộ mỏi chân nên tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, nhìn thấy một cô bé ngồi ở hàng ghế đối diện cầm một que kẹo bông gòn màu hồng, vừa chạy vừa cười khanh khách: “Mẹ, mẹ tiếp tục lấy kẹo bông của con đi.”

Người phụ nữ mỉm cười: “Ồ, mẹ mệt rồi, mẹ không đuổi theo nổi nữa đâu, con đừng chạy lung tung…”

Cô bé vui mừng đến nỗi chạy vòng quanh người mẹ.

Tang Lê im lặng ngắm nhìn, nghĩ đến kỳ nghỉ đông năm lớp ba của cô, khi Tang Tĩnh từ Vân Lăng trở về Đài Thông để đón Tết cùng cô, lúc đó Tang Lê đã đến nhà ga để đón bà. Khi Tang Tĩnh xuống xe, trên tay bà còn cầm một que kẹo bông gòn nhìn cô, cười nói: “Điềm Điềm, con đợi mẹ đã lâu chưa? Mẹ mua kẹo bông gòn cho con này.”

Kẹo bông gòn màu hồng được gói trong một chiếc túi trong suốt, tuy hơi nhăn nheo nhưng khi cô nếm thử và cảm thấy đây là thứ ngọt ngào nhất trên đời.

Bởi vì chỉ khi cô được mẹ tặng những món đồ này thì cô mới được nhìn thấy mẹ mình.

Điều Tang Lê mong chờ nhất mỗi năm là việc Tang Tĩnh trở về Đài Thông, nhưng bà rất bận rộn với công việc, Tang Lê chỉ muốn lớn thật nhanh để được đến Vân Lăng làm việc, cô sẽ có thể sống với mẹ mãi mãi, nhưng cô nào ngờ ông trời lại không cho cô có được khoảng thời gian như vậy.

Tang Lê cụp mắt xuống, sự chua xót quấn quanh trái tim cô như một sợi chỉ.

Sẽ thật tốt nếu mẹ vẫn còn ở đây…

Tang Lê chớp chớp mắt, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Buổi tối, sau khi Tang Lê trở về biệt thự, cô nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, tập khiêu vũ trong một giờ, sau đó học bài đến mười hai giờ.

Điều quan trọng nhất bây giờ là học tập, và không có gì có thể ảnh hưởng đến cô.

Sáng hôm sau, bầu trời bên ngoài u ám như phủ một lớp mây xám.

Khi tỉnh dậy, Tang Lê cảm thấy lạnh hơn bình thường một chút, quản gia nói trời sắp mưa nên nhiệt độ mới hạ xuống một chút.

Khi Tang Lê đang ăn sáng, Lão Trương đến gặp cô và nói rằng sáng nay Tống Thịnh Lan đã phái ông đi gửi văn kiện đến chi nhánh ở thành phố kế bên, khả năng là cô sẽ phải tự mình đi học.

Tang Lê vội vàng nói không có vấn đề gì, dù sao cô cũng dậy sớm, hoàn toàn có đủ thời gian, lão Trương bảo muốn gọi xe cho cô, nhưng Tang Lê không muốn tốn tiền, cô nói cô có thể đi xe buýt, ở cổng ra vào của khu biệt thự có một trạm đón xe buýt, cũng coi như là có phương tiện công cộng để đi lại.

Ăn sáng xong, Tang Lê cầm ô đi ra ngoài.

Sau khi lão Trương chở cô đến cổng khu biệt thự, cô tự mình đi bộ ra bến xe để đợi xe.

Cô đang đọc thuộc lòng thì bỗng có tiếng xe máy gầm rú bên tai, cô nhìn lên thì thấy một chiếc xe máy đang lao tới trước mặt:

“Bạn học mới–“

Đối phương cởi mũ bảo hiểm ra, lại là Nhiếp Văn.

Chàng thiếu niên đến đây để hẹn mọi người cùng nhau đi học, từ xa cậu đã nhìn thấy Tang Lê, vừa đến gần thì nhận ra đó chính là cô:

“Bạn học mới, bạn cũng sống gần đây à?”

Tang Lê nắm chặt cuốn từ vựng: “Ừm…”

Cô lại nghe thấy vài tiếng gầm rú, trong nháy mắt đã nhìn thấy một chiếc xe máy màu xanh trắng chạy ra khỏi khu biệt thự, Nhiếp Văn giơ tay lên nói: “Ở đây—”

Khi chiếc xe máy lao tới trước mặt cô, Tang Lê hơi giật mình.

Quảng Dã đội mũ bảo hiểm, chỉ lộ ra một đôi lông mày sắc như kiếm và đôi mắt lạnh lùng.

Tang Lê nhanh chóng mở mắt ra, Nhiếp Văn cũng không biết chuyện của hai người: “A Dã, trùng hợp quá, bạn học mới cũng ở gần đây này!”

Tang Lê: “…”

Có điều còn trùng hợp hơn nữa cơ…

Đôi mắt Quảng Dã dừng lại trên người cô, cậu nhìn thấy cô đang mặc một chiếc váy dài màu trắng và một chiếc áo khoác mỏng màu vàng nhạt, gầy đến mức có thể bị gió thổi bay.

Trên đầu vang lên tiếng sấm rền vang lên, Nhiếp Văn nói với Tang Lê: “Bạn học mới, trời sắp mưa lớn rồi. Hay là để tụi mình chở cậu đi nhé? Mình hứa sẽ lái xe thật chậm không làm cậu sợ đâu.”

“Không cần đâu, cám ơn.”

“Thật sự là tiện đường mà, nếu cậu không yên tâm về kỹ năng lái xe của mình thì hãy lên xe của A Dã, kỹ năng của cậu ấy rất tốt!”

Tang Lê cảm nhận được một ánh mắt, cô quay mặt lại:

“Không cần, mình đợi xe.”

Quãng Dạ nhìn Nhiếp Văn, lười biếng nói: “Sao nhiều chuyện thế?”

Cậu trực tiếp khởi động xe phóng đi, Nhiếp Văn xấu hổ nói: “Bạn học mới, vậy bọn mình đi đâu.” Sau đó cậu vội vàng đi theo.

Tang Lê thu hồi tầm mắt, lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua.

Cô biết Quảng Dã rất ghét cô nên sau này cô sẽ giữ khoảng cách với cậu trong mọi việc, bọn họ sẽ không có bất kỳ tương tác nào.

Cô tiếp tục chờ xe.

Rất nhanh, cơn mưa đã đổ xuống.

Đã gần bảy giờ, cuối cùng Tang Lê cũng đến trường.

Cô không thể tránh khỏi việc bị ướt, quần áo của cô đều ướt sũng nước, đuôi tóc cũng ướt dầm dề.

Khi cô bước vào lớp bằng cửa sau, có một nhóm nam sinh tụ tập ở hàng ghế sau của nhóm thứ tư, trò chuyện và cười đùa xung quanh Quảng Dã.

Tang Lê ngồi xuống, đặt cặp sách xuống và lau quần áo, Lư Hạ Dương đến tìm cô: “Tang Lê, lớp toán học Hỏa Tiễng đã thành lập nhóm rồi. Số q.q của cậu là bao nhiêu? Mình sẽ kết bạn với cậu rồi thêm vào.”

“Được thôi.”

“Khi trở về mình sẽ gửi cho cậu bài kiểm tra của học kỳ trước. Cuối tuần cậu cũng có thể làm,” Lư Hạ Dương mỉm cười, “Nếu cậu không hiểu thì chúng ta có thể trao đổi.”

  “Được, cảm ơn cậu.”

Tang Lê đưa số điện thoại cho Lư Hạ Dương, sau khi đối phương rời đi, Dụ Niệm Niệm cảm khái: “Lớp trưởng thật sự rất nhiệt tình trong việc học tập nha.”

“Ừm.”

Tang Lê đi nộp bài tập về nhà.

Ở tổ bên cạnh, mấy nữ sinh im lặng nhìn nhau.

Khi chuông tiết tự học buổi sáng vang lên, Tang Lê lấy sách ngữ văn từ trong hộc bàn ra, nhóm nam sinh ở hàng sau cũng dần giải tán.

Quảng Dã ném điện thoại vào ngăn kéo, ánh mắt tự nhiên hướng về phía trước.

Mái tóc đen mượt của cô gái dính vào chiếc cổ trắng ngần.

Trong không khí thoang thoảng mùi cam quýt và hương hoa lê.

Cậu mở mắt rồi ngả người ra sau.

Vào thứ Sáu, thời gian dường như trôi nhanh hơn.

Tâm trạng của Tang Lê rất tốt, cô ngồi viết bài hết trang này đến trang khác.

Sau tiết học thứ ba vào buổi chiều, một số nam sinh trong đó có Quảng Dã và Nhiếp Văn lại trốn học đi chơi giống như tuần trước.

Cả một buổi, Tang Lê đều im lặng ngồi trong lớp làm bài tập về nhà.

Buổi tối tan học, cô tạm biệt Dụ Niệm Niệm, một mình đi đến thư viện.

Chiều nay, cô giáo chủ nhiệm Lôi Đan cho biết nhà trường đã phát cho cô số sách còn thiếu và dặn cô đi lấy.

Chỉ là Tang Lê không ngờ rằng lĩnh vực này có hơn chục cuốn sách, phần lớn là sách hỗ trợ ôn thi cho học kỳ này, may mà hai tuần trước cô đã mượn sách của Dụ Niệm Niệm chép trước nên bây giờ cũng không gặp phải nhiều khó khăn.

Tang Lê bước ra khỏi thư viện với một chồng cuốn sách trên tay, bỗng một vài cuốn vô tình trượt xuống đất.

Cô cúi xuống định nhặt lên, nhưng có một cánh tay còn nhanh hơn tay cô——

“Để mình nhặt giúp cậu.”

Giọng nữ dịu dàng này vừa cất lên, đối phương đã nhặt cuốn sách lên.

Tang Lê ngẩng đầu nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục học sinh, váy ngắn với mái tóc đen hơi xoăn đang đứng trước mặt, phía sau cô ta còn có bốn nữ sinh khác.

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, đối phương nhếch lên khóe môi:

“Tang Lê, cậu không nhận ra chúng mình à?”

Tang Lê nhớ tới hình như họ chính là nhóm nữ sinh đến lớp vào buổi trưa ngày hôm qua, cô có ấn tượng nhưng chưa biết tên, đối phương mỉm cười:

“Chúng ta học cùng lớp nè. Mình tên Trạm Thiến Tuyết.”

Những người khác cũng mỉm cười giới thiệu, Tang Lê ngơ ngác chớp chớp đôi mắt trong veo, cô cũng chào từng người một.

Sau đó, một cô gái mỉm cười ôm sách: “Tang Lê, để mình cầm giúp cậu vài cuốn sách nhé.”

Tang Lê vội vàng nói không cần, nhưng mấy người này lại rất nhiệt tình giúp đỡ cô chia sẻ gánh nặng: “Tang Lê, bây giờ cậu có ra cổng trường không?”

“Ừm.”

“Thật tình cờ là bọn mình cũng vậy, chúng ta đi cùng nhau đi.”

Lúc này, có một nữ sinh từ thư viện đi ra tham gia cùng bọn họ, Tang Lê quay lại thì thấy người kia là Tô Bạch Tình, Trạm Thiến Tuyết giới thiệu cô: “Chắc là cậu biết Bạch Tình phải không? Bọn mình đều chơi cùng nhau.”

Hai bên nhìn nhau, ánh mắt của Tô Bạch Tình rơi lên mặt cô, cô mỉm cười:

“Xin chào.”

“Xin chào……”

Nghĩ tới vụ lớp Hỏa Tiễn, ban đầu Tang Lê có chút xấu hổ, nhưng đối phương cũng mời cô đi cùng, dường như không để tâm chút nào, chắc là do cô suy nghĩ nhiều rồi.

Mấy người họ tỏ ra vô cùng thân thiện, Tang Lê cũng cảm thấy thật ấm áp, cô không ngờ tất cả các bạn cùng lớp trong lớp 8 đều thân thiện như vậy…

Họ trò chuyện với cô và hỏi quê cô ở đâu, cô chuyển đến từ đâu, cô là  học sinh nội trú hay học sinh bán trú, v.v. Tang Lê trả lời từng câu hỏi, dần dần cũng trở nên ít dè dặt hơn.

Một cô gái mỉm cười khen ngợi cô: “Tang Lê, bọn mình tưởng cậu khó hòa hợp, nhưng không ngờ tính cách cậu lại tốt như vậy, sau này chúng ta chơi cùng nhau nhé.”

Tang Lê ngượng ngùng đáp: “Được…”

Đám nữ sinh nhìn nhau, nhưng trong mắt họ đều hiện lên ý cười thâm sâu.

Sau khi đi ra khỏi cổng trường, Tang Lê cầm lại mấy cuốn sách: “Vậy cảm ơn các cậu, mình đi trước đây.”

Cô vừa định rời đi thì bị một cô gái kéo lại nói: “Tang Lê, hôm nay thứ sáu đừng vội về nhà. Hay bây giờ chúng ta cùng đi uống trà sữa đi?”

Cô gái bên cạnh cười: “Này, hôm nay tụi mình mới làm quen được với bạn học mới. Bạn cùng lớp mới có thể đãi bọn mình một cốc trà sữa được không?”

“Đúng vậy, Tang Lê, vừa đúng lúc tụi mình giúp cậu cầm sách nãy giờ, cậu cũng nên phải cám ơn đi chứ!”

Tang Lê sửng sốt, có chút không kịp phản ứng: “Mình…”

Tô Bạch Tình nhẹ nhàng cản lại: “Thôi đi, bạn học mới không muốn, tụi mình đừng làm khó cậu ấy nữa.”

Trạm Thiến Tuyết nhìn Tang Lê, cười mỉa mai: “Tang Lê, mình nhớ là vì cậu mà Bạch Tình không vào được lớp Hỏa Tiễn đấy. Cho dù là vì thành tích của cậu tốt hơn đi nữa thì cậu cũng nên bù đắp cho cậu ấy chứ ? Chỉ là một cốc trà sữa thôi, cậu có cần keo kiệt không?”

Năm người cười lớn la ó yêu cầu Tang Lê mời nước Tang Lê bị giữ lại không thể rời đi, mặt đỏ như máu, đành phải đáp lại:

“Được, mình mời các cậu..”

Lúc này Tang Lê mới nhận ra rằng mình như một con cừu nhỏ đang bị bao vây bởi bầy sói sẵn sàng làm thịt bất cứ lúc nào.

Nhưng ở một ngôi trường mới xa lạ như vậy, cô không muốn và không dám xảy ra mâu thuẫn với người khác nên chỉ đành lấy lòng bọn họ.

Nghe thấy Tang Lê đồng ý, bọn họ vui vẻ nói: “Vậy chúng mình đi Sở Tâm đi? Cửa hàng đó ngon lắm.”

“Được rồi được rồi…”

Sau khi quyết định xong, họ đưa Tang Lê đến đó.

Tang Lê cảm thấy lo lắng vô cùng, hôm nay cô không mang theo thẻ ngân hàng dì Tống  đưa cho, bây giờ trong người chỉ có năm mươi tệ.

Mua một vài ly trà sữa chắc là đủ nhỉ…

Cô đã cùng Vu Niệm Niệm đi mua trà sữa gần đó, mức giá này cũng vẫn chấp nhận được.

Không ngờ khi cô được đưa vào cửa hàng, trên tường thực đơn được trang trí vô cùng tinh xảo và đẹp mắt cho thấy giá đồ uống hơn mười tệ, đắt hơn những cửa hàng khác gần trường.

Chết rồi, có thể cô sẽ không đủ tiền…

Trạm Thiến Tuyết hào phóng nói lớn: “Hôm nay bạn cùng lớp mới đãi, các cậu muốn gọi món gì cũng được.”

 Đám nữ sinh vui vẻ đi order.

Lúc này, trên tầng hai của cửa hàng, trên một chiếc bàn tròn có một nhóm nam nữ đang chơi bài.

Thiếu niên ngồi ở góc trong cùng lười biếng nghịch điện thoại di động, gáy cổ hơi nhô ra, mái tóc đen nhánh, đường nét khuôn mặt sắc sảo.

Cậu vừa hút xong một điếu thuốc, dụi tàn thuốc, cụp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.

Bên cạnh, một nữ sinh sờ lá bài, liếc nhìn rồi nhét vào trong ngực cậu, ủ rũ nói: “Ừm, ván bài này khó chơi quá, anh giúp em chơi được không?”

Một vài chàng trai cười nhạo cô: “Này, nếu em kéo A Dã vào, bọn anh sẽ nghỉ chơi hết đấy.”

“Muỗi, cậu có thể quản em họ của mình cho tốt không?”

Nhiếp Văn cười: “Con bé cứ bám lấy A Dã, tôi cũng đâu thể làm gì được.”

Cô gái ngạo nghễ cười: “A Dã nhất định sẽ đánh bại các anh trong chốc lát cho xem, có phải không A Dã?”

Quảng Dã vội vàng bấm điện thoại, cau mày không kiên nhẫn: “Bỏ ra.”

Cô gái không nhịn được cười, nhưng thật sự sợ làm mất lòng anh nên bĩu môi đành phải lấy lá bà ra.

Đám con trai từ lâu đã quen với hành động này.

Họ chưa bao giờ thấy cậu ấy dịu dàng với bất kỳ cô gái nào.

Một lúc sau, màn game kết thúc, Quảng Dã ném điện thoại lên bàn.

Cậu cầm cốc trà chanh trên bàn lên, uống vài ngụm, thản nhiên đảo mắt rồi đi xuống lầu——

Lúc này, có vài nữ sinh đang đứng gần quầy gọi món ở tầng một.

Tang Lê đứng trong góc.

Cô là người đẹp nhất và gầy nhất trong đám đó.

Cô cúi đầu lén lút lục lọi một chiếc ví đựng tiền xu màu hồng đã sờn, với vẻ mặt xấu hổ.

Phía trước Trạm Thiến Tuyết gọi trà sữa xong, nhìn Tang Lê:

“Bọn mình đã gọi rồi, Tang Lê, cậu muốn uống gì?”

Tang Lê siết chặt ví tiền: “Không cần đâu, mình không uống, mình không khát.”

Người phục vụ tính tiền: “Tổng cộng là 84 tệ.”

Tang Lê không có đủ tiền.

Thấy cô không trả lời, Trạm Thiến Tuyết mỉm cười: “Sao vậy? 84 tệ thôi mà cậu cũng không đủ tiền trả sao?”

Tang Lê xấu hổ đến mức chưa kịp nói chuyện thì từ trên lầu đã truyền đến một tiếng hét: “Mẹ kiếp, tôi thắng rồi!”

Mấy cô gái ngẩng đầu lên, Tang Lê nhìn sang thì phát hiện ra đó là đám nam sinh hay chơi cùng Quảng Dã.

Cô chỉ biết có hai người trong số họ.

Một người là Nhiếp Văn, ngồi bên cạnh cậu là Quảng Dã.

Quảng Dã hoàn toàn không nhìn xuống lầu, cúi đầu nhìn điện thoại, bên cạnh có một cô gái đang tựa vào người cậu, tự hồ rất thân mật.

Tang Lê sửng sốt, cúi đầu, đột nhiên muốn chạy trốn.

Cô không muốn mọi người thấy sự việc xấu hổ của mình.

Tô Bạch Tình nhìn thấy Quảng Dã, hai mắt sáng lên, Trạm Thiến Tuyết không quen biết Quang Dã, nhưng lại quen thuộc với Viên Lỗi học lớp bên cạnh, cô ta cười nói: “Các cậu cũng ở đây à?”

“Ừ, tới đây chơi bài đi.”

“Tang Lê, đây là học sinh mới đến lớp chúng ta, cậu ấy rất hào phóng, cậu ấy nói muốn chiêu đãi chúng tôi. Các cậu có muốn uống thêm gì không? Cậu ấy mời một thể.” Trạm Thiến Tuyết muốn nịnh nọt bọn họ, liền nhìn Tang Lê cười nói: “Tang Lê, bọn họ đều là bạn bè của chúng ta, chắc chắn cậu sẽ không phiền khi mua thêm cho họ mấy ly phải không?”

Sắc mặt của Tang Lê chợt có chút lạnh lùng, dù có ngu ngốc đến đâu, lúc này cô cũng không cho phép người khác ức hiếp mình, cô đang định cự tuyệt, nhưng Trạm Thiến Tuyết không đợi cô trả lời đã mỉm cười mời đám nam sinh:

“Các cậu muốn uống gì? Cậu ấy sẽ mời.”

Nhiếp Văn nghe vậy, liền đoán được chuyện gì xảy ra, cười nói: “Không được, chúng tôi không thích để con gái đãi.”

Trạm Thiến Tuyết: “Không phải tôi mời, là bạn học mới đến muốn chiêu đãi mà, không uống thì thật uổng lòng tốt nha.”

Ở tầng trên, Nguyên Lỗi vốn luôn thích lợi dụng người khác, nghe vậy đứng dậy, nhìn thực đơn treo trên tường tầng dưới, vui vẻ nói:

“Thật vậy sao. Nếu có người muốn chiêu đãi chúng ta thì cứ uống đi. Để tôi xem chúng ta uống gì được nào. Quảng Dã, cậu chọn trước đi, cậu uống gì hả?…”

Nguyên Lỗi còn chưa nói xong đã có người đá bay cái bàn.

Đồ vật trên bàn rơi xuống đất vỡ vụn, Nguyên Lỗi loạng choạng lùi lại vài bước.

Trên lầu hỗn loạn, có mấy nam sinh đứng lên, bắt đầu có tiếng ồn ào.

Quảng Dã lười biếng tựa vào trên sô pha, ngước ánh mắt lạnh như băng nói với Nguyên Lỗi:

“Uống cái mẹ gì, cậu chưa từng được uống trà sữa bao giờ à?”