Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 13



Quảng Dã nghịch nghịch nắp bật lửa, mắt đăm chiêu nhìn về phía trước, không biết là đang nghĩ gì, cuối cùng cậu cũng không trả lời.

Nhiếp Văn nhìn thấy cậu phản ứng như vậy, cũng không biết là có ý gì, nhưng trước giờ Quảng Dã luôn không quan tâm đến chuyện của đám nữ sinh, có lẽ lần trước chỉ là trùng hợp thôi, hơn nữa, Tang Lê và cậu căn bản cũng không thân với nhau ở trường học, Quảng Dã thậm chí còn không mấy khi để ý tới Tang Lê.

Nhiếp Văn không nói gì về chuyện này nữa, cậu nhanh chóng chuyển chủ đề.

Bên ngoài, mặt trời đang lặn dần, bầu trời tràn ngập ánh hoàng hôn đỏ rực.

Trong lớp, Tang Lê đã quét dọn xong, một học sinh khác trong nhóm trực đi đổ rác, lau bảng, cô hoàn toàn kiệt sức sau khi hoàn thành mọi nhiệm vụ.

Mấy ngày nay, Tang Lê không dám để lại bất cứ thứ gì trong lớp, nhét tất cả sách giáo khoa và bài kiểm tra quan trọng vào cặp, cô đeo chiếc balo nặng trịch rời khỏi trường.

Sau khi lên xe buýt, cô chen chúc theo đám đông và di chuyển xuống hàng ghế sau.

Bên ngoài từng dòng xe ô tô nối đuôi nhau lướt qua, ánh đèn pha của ô tô, cùng với ánh đèn của những bức tường kính bên ngoài của các tòa nhà chọc trời hòa vào nhau giống một đại dương lấp lánh màu đỏ cam.

Tang Lê bám vào tay vịn của xe buýt, thân lắc lư theo quán tính, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một lúc sau, điện thoại rung lên.

Là điện thoại của Liên Vũ Châu gọi đến.

“Điềm Điềm, cháu tan học chưa?”

Nghe được giọng nói ân cần dịu dàng của bà ngoại, Tang Lê khẽ mím môi, giả vờ thoải mái: “Dạ, cháu đang trên đường đi học về, bà ngoại ăn cơm chưa ạ?”

“Bà sắp ăn rồi đây. Hôm nay bà ra ruộng hái được vài quả dưa leo, bà chuẩn bị làm món dưa muối rất giòn.”

“Bà nói làm cháu thèm ăn quá.”

“Con bé ngốc, khi nào được nghỉ hè về nhà, bà ngoại sẽ nấu toàn những món ăn mà cháu thích mỗi ngày cho cháu ăn tới ngán luôn.”

Tang Lê cười đáp lại, trong lòng dâng lên niềm nhớ thương, cô ước gì thời gian trôi qua thật nhanh.

Bà ngoại gọi điện tới cũng không nói chuyện quan trọng gì, bà chỉ hỏi về cuộc sống gần đây của Tang Lê: “Cháu học ở đó có mệt không? Sao lại tan học muộn thế? Chắc bụng đói lắm rồi đấy.”

“Bây giờ, về cơ bản thfi mỗi ngày con phải theo tám tiết, nhưng cũng chỉ vất vả một năm thôi bà ạ.”

“Cháu nên chú ý cân bằng giữa việc học tập và nghỉ ngơi, đừng để bản thân quá mệt mỏi. Ở trường con có hòa hợp với thầy cô và các bạn cùng lớp không? Có bị bắt nạt không?”

Tang Lê im lặng một lúc, không dám nói ra sự thật:

“…Không ạ, các bạn đều rất tốt ạ.”

Bà ngoại luôn biết Tang Lê vốn là một đứa trẻ hiền lành, tốt bụng cũng rất nhạy cảm và hiểu chuyện nên luôn ôm nỗi buồn trong lòng, “Không có thì tốt, bà ngoại chỉ sợ cháu bị bắt nạt rồi tự âm thầm chịu đựng thôi. Cháu phải tự chăm sóc cho bản thân mình thật tốt nhé.”

Tang Lễ chớp chớp đôi mắt đã có chút phiếm hồng: “Cháu biết rồi ạ, bà ngoại đừng lo lắng.”

Gọi điện xong, Tang Lê cất điện thoại vào túi, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, cô cố gắng nhếch môi, trong lòng tự động viên bản thân.

Dù khó khăn đến đâu, để bà ngoại yên tâm, cô nhất định phải kiên trì.

Sau một ngày mệt mỏi ở trường, khi về đến nhà, Tang Lê cũng không để tâm trạng chán nản ảnh hưởng, cô nhanh chóng tập trung vào việc học.

Thực ra, không phải cô không quan tâm cảm xúc mà ngược lại những nỗi vất vả, cảm xúc đau đớn còn hơn thế cô đều đã từng trải qua rồi, nhưng cô biết mục tiêu của mình, hiện tại nhất định không thể để những thứ đó làm ảnh hưởng tới sự cố gắng của mình được.

Hiện tại Kha Phỉ chả là gì trong mắt cô, Triển Thiên Tuyết cũng vậy, cô không được sợ hãi, nhất định không được thỏa hiệp nhận thua.

Sau một đêm trôi qua, Tang Lê thức dậy với một tâm trạng tràn đầy năng lượng.

Sáng hôm sau, cô vẫn phải đến sớm trực nhật.

Lư Hạ Dương thấy cô tới sớm trực nhật thì ngạc nhiên hỏi, Tang Lê liền giải thích nguyên nhân, cậu ấy làm cán bộ lớp cũng không thể can thiệp nên chỉ có thể động viên cô: “Thôi cố gắng lên, lần sau chỉ cần chú ý kỷ luật lớp học hơn là được. “

“Ừm.”

Một lúc sau, Trạm Thiến Tuyết và những người khác đến lớp, vốn tưởng rằng Tang Lê sẽ có vẻ mặt ấm ức và thống khổ, nhưng Tang Lê lại tỏ ra thờ ơ, khi gặp nhau chỉ lạnh lùng liếc nhìn họ, rồi tiếp tục quét sàn.

Giống như kim đâm vào bông, mấy người bọn họ tức giận đến mức ngứa răng.

Suốt ngày hôm đó, Tang Lê không hề để bọn họ bắt được lỗi nào.

Chớp mắt đã là thứ sáu, cuối cùng thì hôm nay Tang Lê cũng không phải trực nhật nữa, đến lớp, cô lặng lẽ làm bài tập của lớp Hỏa Tiễn vì buổi học tối thứ tư đã được chuyển sang tối nay.

Sau khi làm xong bài, một thành viên trong lớp thông báo với cô rằng đồng phục mới của cô đã có, nói cô tự mình tới văn phòng để lấy.

Tang Lê đứng dậy đi tới văn phòng và một lúc sau từ văn phòng trở về, trong lớp học hơi ồn ào, cô nhìn thấy một vài nam sinh nghịch ngợm đang trò chuyện quanh chỗ ngồi của mình.

Nam sinh ngồi sau cô cũng đã đến, cậu mặc áo thun ngắn tay, quần đen, tựa lưng vào ghế, cột sống lộ rõ đường cong, ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào khuôn mặt của cậu khiến cho người khác cảm thấy thật chói mắt.

Tang Lê đi tới, nhìn thấy có người ngồi ở chỗ của mình, cô nhẹ nhàng nói: ” Xin nhường chỗ.”

Đối phương vội vàng đứng dậy, Quảng Dã vô thức ngước mắt lên, Tang Lê cảm giác được có ánh mắt nhìn mình, quay lại liền gặp phải ánh mắt của cậu.

Cô bình tĩnh nhìn lướt qua, rồi ngồi xuống dọn dẹp bàn học.

Đám nam sinh ngồi ở hàng ghế sau tiếp tục trò chuyện: “A Dã, đi chơi biển nhiều quá cũng chán rồi, à lâu rồi không đua xe, tối nay chúng ta ra bãi xe chơi được không?”

Quảng Dã lười biếng quay đầu lại, mở nắp chai nước ra, nói: “Bãi đua xe nào?”

“Bãi DN được không?”

Quảng Dã xoa xoa lỗ tai, gần đây cậu không có hứng thú lắm với việc đua xe, nên chỉ trả lời qua loa: “Để tối nay tôi xem xét tình hình đã.”

“Các cậu biết không, gần đây A Thắng  đã mua một chiếc ô tô mới, tôi nghe cậu ta khoe khoang phát phiền. Nếu tối nay cậu đến đó thì không biết liệu cậu ta còn khoe khoang được nữa hay không.”

“Hahaha, xem lần này cậu ta có dám tranh tài với A Dã không…”

Kim đồng hồ chậm rãi xoay tròn, năm tiết học buổi sáng cũng kết thúc.

Buổi chiều tiết thứ tư là tự học, sau khi tiết vật lý thứ ba kết thúc, Kha Phỉ cùng Tô Bạch Tình xuống văn phòng hỏi một số vấn đề thì gặp được chủ nhiệm Lôi Đan đang chuẩn bị đi họp.

Hai người chào hỏi, Lôi Đan nhớ ra điều gì đó liền gọi Kha Phỉ:

“Khi quay lại lớp, các em nhớ bảo hai bạn nam tới tập trung ở khu đất hoang phía sau thư viện vào tiết thứ tư. Sắp tới, một tòa học mới sắp được xây ở đó. Nhà trường đã thông báo cho các lớp cử người đến dọn dẹp. Đã muộn giờ vào cuộc họp nên cô không lên lớp thông báo cho các bạn được.”

Kha Phỉ ngoan ngoãn đáp: “Vâng thưa cô.”

Trở lại lớp, Kha Phỉ lẩm bẩm: “Nhà trường hay thật, còn bắt cả đám cuối cấp chúng ta đi dọn dẹp. Mình nên gọi ai đây nhỉ? Hay là để Thù Hạo và lớp trường đi làm việc đó nhỉ?”

Tô Bạch Tình lật bài thi, giọng điệu nhàn nhã nói: “Quét rác không mệt, thích hợp cho cả nam và nữ.”

“Ý cậu là gì?”

Tô Bạch Tình thuận tiện nói một câu, sau khi nghe được lời này, Kha Phỉ cười khẽ: “Đúng vậy, sao mình không nghĩ tới nhỉ!”

Chẳng bao lâu sau, hai người quay lại lớp, Kha Phỉ thông báo cho Lữ Nguyệt và Tang Lê:

“Cô giáo chủ nhiện có thông báo, hai người các cậu đi đến khu đất hoang phía sau thư viện tập trung, là nhà trường sắp xếp.”

Tang Lê có chút giật mình: “Tới đó làm gì?”

Kha Phỉ cười: “Sao vậy, nếu cậu không tin thì cứ đi qua đó xem có phải sự thật không. Nếu cậu cảm thấy tôi lừa cậu, thì cậu có thể tố cáo với giáo viên chủ nhiệm.”

Kha Phỉ xoay người rời đi, Dụ Niệm Niệm kinh ngạc nói: “Phía sau thư viện là một khu đất hoang, sao lại gọi các cậu tới đó?”

Tang Lê không biết, nhưng nếu thật sự là do giáo viên chủ nhiệm phân phó thì cô nên làm gì bây giờ?

Tang Lê rời khỏi lớp, định đến gặp giáo viên chủ nhiệm để xác nhận trước, nhưng giáo viên chủ nhiệm không có ở văn phòng, lại nghe nói các giáo viên khác trong trường cũng đang thông báo học sinh đi khu đất hoang sau thư viện, xem ra chuyện này là sự thật, cho nên cô và Lữ Nguyệt cùng nhau tới đó.

Đi xuống lầu, Lữ Nguyệt cụp mắt không nói một lời, Tang Lê nhìn thấy thế cũng không chủ động nói chuyện.

Năm phút sau, khi hai người tới nơi, sững sờ tại chỗ.

Trên bãi đất hoang có rất nhiều dụng cụ làm cỏ và chổi chất đống, trước mặt có gần trăm người.

Tuy nhiên, nhìn qua một lượt——

Tại sao lại toàn là nam sinh? !

Bảo vệ nhìn thấy hai người cũng sửng sốt: “Các cháu ở lớp nào?”

Tang Lê bối rối: “Bọn cháu học lớp 8, năm cuối…”

“Không phải gọi học sinh nam sao, sao lớp các cháu lại phân công bạn nữ đi? Ý lớp cháu là gì? Định lập biệt đội nữ sinh à?”

Cả đám học sinh nam liền bật cười.

“…”

Hai má Tang Lê đỏ bừng, xấu hổ đến mức muốn tìm một vết nứt trên mặt đất để chui vào.

Bác bảo vệ không có ý giễu cợt, bèn nói tiếp: “Được rồi, các cháu cũng đã đến rồi, nữ sinh cũng có thể làm một số công việc đơn giản.”

Tang Lê  biết đây lại là sự trả thù của Kha Phỉ, nhưng cũng không còn đường thoát, hai người đành phải lấy kẹp và túi đựng rác rồi phụ trách thu gom rác.

Hai cô gái giống như một cảnh quan độc đáo, đặc biệt là Tang Lê thu hút sự chú ý của rất nhiều nam sinh, có người muốn tiến lại cố ý muốn nói chuyện nhưng Tang Lê đều uyển chuyển từ chối.

Hoàng hôn tỏa ra ánh sáng vàng, nhiệt độ hôm nay cũng hơi cao, Tang Lê và Lữ Nguyệt phơi nắng nhiều đến nỗi trán đổ mồ hôi, cơ thể lấm đầy bụi bặm.

Nửa giờ sau, bãi đất hoang đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Mọi người giải tán trở lại giảng đường, lúc này Nhiếp Văn và Quảng Dã từ lớp 7 học bài xong đi ra, Nhiếp Văn nhìn thấy một người bạn học khác lớp:

“Cậu đi đâu thế? Sao vừa rồi không đến học bài?”

“Chết tiệt, tôi kiệt sức rồi.”

“Cái gì?”

“Bọn tôi được yêu cầu tới dọn dẹp khu đất hoang ở tầng dưới. Nhà trường thật biết cách tận dụng sức lao động miễn phí.”

Nhiếp Văn cười nói: “Cậu thật sự phải học qua khóa học cải tạo lao động mới được.”

“Mẹ kiếp,cải tạo cái đầu cậu ấy,” nam sinh tựa vào lan can hành lang thở hổn hển, “Nói mới nhớ, lớp cậu sao lại cử hai bạn nữ đi quét dọn rác. Thật là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết. Một người trong đó hẳn phải là nữ thần của Thiệu Tử. Cậu ấy tên gì nhỉ? Tang gì gì đó, tôi quên mất rồi.”

Nhiếp Văn: “Hả? Tang Lê phải không?”

“Đúng, đúng, đúng.”

Quảng Dã vốn luôn im lặng ở một bên hơi liếc mắt sang, đúng lúc Tang Lê và Lữ Nguyệt bước tới.

Mặt Tang Lê đỏ bừng vì nắng, mái tóc hơi rối vì mồ hôi nên bết dính vào thái dương, trông cô có vẻ rất mệt mỏi.

Quảng Dã im lặng nhìn.

Bên kia, Tang Lê trở lại lớp, ngồi xuống chỗ của mình, Dụ Niệm Niệm nhìn thấy bộ dáng cô như thế hoảng hốt: “Lê Lê, cậu vừa làm cái gì vậy?!”

“Đi dọn dẹp khu đất hoang.”

Khi Dụ Niệm Niệm biết chuyện liền tức giận: “Quả nhiên, Kha Phỉ này không có ý tốt! Cậu ta thật ghê tởm! Tang Lê, cậu hãy nghỉ ngơi trước đi, để mình đi lấy giấy lau mồ hôi cho cậu…”

Tang Lê uống nước, thoáng thấy Quảng Dã và Nhiếp Văn đang đi về lớp.

Cô cụp mắt xuống, Dụ Niệm Niệm tức giận đến mức định đi gặp Kha Phỉ tranh luận, nhưng Lôi Đan lại xuất hiện ở cửa lớp.

Lớp học nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

Lôi Đan đi vào lớp, lập tức hỏi Kha Phi: “Em vừa phân công ai xuống dưới quét dọn vậy?”

Kha Phi sửng sốt một chút, không ngờ cuộc họp của giáo viên chủ nhiệm lại kết thúc nhanh như vậy: “Em, em đã cử Tang Lê và Lữ Nguyệt.”

“Hai bạn này đã quay lại chưa?”

Tang Lê và Lữ Nguyệt giơ tay ra hiệu, Lôi Đan khẽ cau mày nhìn Kha Phỉ: “Không phải cô bảo em cử hai bạn nam đi sao? Tại sao em lại đi cử hai bạn nữ đi hả?”

Thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình, trong lòng Kha Phi thắt lại, vô tội nói: “Em nghe nhầm, em tưởng cô bảo gọi ngẫu nhiên hai bạn…”

Dứt lời, Nhiếp Văn cười lạnh từ phía dưới cất tiếng:

“Đội trưởng trực ban thường ngày tai thính mắt tinh, rất tích cực bắt và phạt bạn học. Nhưng trùng hợp đúng những việc quan trọng lại không nghe rõ là sao?”

Nhiếp Văn từ trước đến nay đều to gan lớn mật, những lời nói trắng trợn kỳ quái này lại khiến mọi người trong lớp đều hiểu rõ.

Kha Phỉ nghe vậy, cảm giác như bị lộ tẩy hết trước mặt mọi người, sắc mặt cứng ngắc, sau đó hai mắt đỏ bừng sắp khóc: “Xin lỗi, xin lỗi cô giáo, em thật sự nghe nhầm ạ.”

Dụ Niệm Niên ở hàng sau trợn mắt: “Thật giả tạo!”

“Tang Lê, Lữ Nguyệt, tôi xin lỗi, do tôi nghe nhầm nên khiến các cậu vất vả rồi…”

Kha Phỉ quay lại, chân thành xin lỗi Tang Lê và Lữ Nguyệt, thấy cô ta hối lỗi như thế, cuối cùng cô Lôi Đan dịu giọng nói: “Cô đã nói rất rõ ràng là gọi hai bạn nam rồi, nhưng nếu Kha Phỉ nghe nhầm thì thôi bỏ đi. Lần sau nghe thông báo thì phải nghe rõ ràng biết chưa. Thôi như vậy đi, sau này Tang Lê và Lữ Nguyệt mỗi người sẽ được miễn tuần trực nhật, cảm ơn các em đã vất vả rồi.”

Lúc này, chuông tan học vang lên, Lôi Đan đi ra khỏi lớp, Kha Phỉ và Trạm Thiến Tuyết dọn dẹp bàn học mà không dám hó hé một lời.

Mấy nữ sinh khoác cặp lên lưng đi theo sau, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía cửa sau của lớp, Dụ Niệm Niệm nhìn thấy bọn họ liền mỉa mai nói: “Hôm nay thật là một ngày lành, có người lạm dụng tư quyền, cuối cùng cũng bị vạch trần.”

Giọng nói truyền vào tai đám nữ sinh, Kha Phỉ lạnh lùng nhìn nói:

“Cậu đang nói ai vậy?”

Dụ Niệm Niên nhìn qua:

“Là ai không phải cậu rõ ràng nhất sao, hay dám làm lại không dám nhận?”

Tuy rằng Dụ Niệm Niên cũng không muốn dây dưa với những người này, nhưng dạo này cô thực sự không thể cứ lặng im nhìn bọn họ bắt nạt Tang Lê như thế.

Kha Phỉ tức giận bật cười: “Dụ Niệm Niệm, lá gan của cậu cũng lớn quả nhỉ?”

Tang Lê níu người Dụ Niệm Niên, Trương Bác Dương ở hàng sau đứng lên, lông mày cau lại: “Cậu, cậu muốn làm gì?”

Thấy vậy, Trạm Thiến tuyết chế nhạo: “Này, bọn tôi nói chuyện với cậu à? Ăn không được nói không xong lại còn thích đi bảo vệ người khác à?”

Ở một bên, Quảng Dã đang dẫm lên xà ngang tựa vào ghế chơi game lười biếng đặt điện thoại di động xuống, ngước đôi mắt đen cực kỳ lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt hung ác:

“Cút ra ngoài hết, trước khi ông đây nổi giận.”

Giọng nói lạnh lùng của thiếu niên vang lên, xung quanh lập tức yên tĩnh.

Chỉ một vài từ có thể khiến người nghe ớn lạnh sống lưng.

Mọi người đều biết Trương Bác Dương và Quảng Dã có quan hệ không tệ, bọn họ không sợ Trương Bác Dương, nhưng không ai là không sợ Quảng Dã.

Một lần nữa, Quảng Dã lại quan tâm tới chuyện ầm ỹ của bọn họ.

Mấy người nghiến răng nghiến lợi đi ra khỏi lớp, lúc xuống lầu, Ốc Thiệu Huy cố tình đi tới phía sau, liếc nhìn Kha Phỉ, cùng nam sinh bên cạnh nhàn nhã mỉm cười:

“Này, cậu biết không hôm nay khi chúng ta dọn dẹp bãi đất hoang ấy, tổ trưởng trực ban Kha Phỉ của lớp 8 đã cố tình yêu cầu hai bạn nữ đi dọn dẹp đấy? Người xưa từng nói: “Thanh trước xà nhi khẩu, hoàng phong vĩ thượng châm, lương ban giai khả độc, tối độc phụ nhân tâm!”(*). Quả nhiên là lòng dạ phụ nữ thật thâm độc…”

(*)Nghĩa: “Miệng của con rắn bị kẹt trong ống tre từ nhỏ.

                Trên cái đuôi của con ong vàng.

                 Cả hai đều khá độc,

                 Nhưng cực kì độc là lòng dạ đàn bà!”

Ốc Thiệu Huy lại bênh vực Tang Lê, khi cậu đi ngang qua, Kha Phỉ hoàn toàn choáng váng.

“Ngay cả học sinh ở các lớp khác cũng đang bảo vệ Tang Lê!”

Đám nữ sinh tức giận tới mức cồn cào ruột gan, Trạm Thiến Tuyết  nhìn về phía trước, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Còn ở lớp học, Dụ Niệm Niệm vui vẻ nói: “Lê Lê, cậu có thấy bộ dạng xấu hổ của bọn họ vừa rồi không? Thật là sảng khoái quá đi mà!”

Trong lòng Tang Lê cảm động: “Niệm Niệm, vừa rồi cảm ơn cậu nhé.”

“Có gì đâu, chúng ta là bạn tốt của nhau thì phải bảo vệ nhau chứ. Mình cũng là không thể chịu đựng được thái độ ngang ngược của bọn họ như vậy. Tưởng muốn làm gì là làm được sao.”

Dụ Niệm Niệm an ủi Tang Lê: “Lê Lê, vừa rồi bị giáo viên mắng, bọn họ nhất định sẽ kiềm chế lại. Dù sao tuần sau sẽ đổi tổ trưởng trực nhật, bọn họ cũng sẽ không còn cách nào bắt nạt cậu nữa. Chúng ta có thể thoải mái một thời gian rồi.”

Tang Lê nhẹ nhàng đáp lại, liếc mắt nhìn thấy Quảng Dã đang đứng dậy, cô liền nghĩ đến vừa rồi, trong lòng khẽ động.

Tuy nhiên, Quảng Dã không nhìn cô mà xách cặp bước ra khỏi lớp, Dụ Niệm Niệm và Tang Lê cũng đi xuống tầng dưới, Quảng Dã và Nhiếp Văn nhập bọn với đám nam sinh khác trong lớp, cả đám vừa đi vừa trò chuyện cười đùa.

Sau khi đi ra khỏi cổng trường, Quảng Dã và Nhiếp Văn lái xe máy, Nhiếp Văn nhìn bóng dáng Tang Lê từ xa, thở dài: “Tang Lê thật đáng thương, không biết tại sao lại gặp rắc rối với đám Trạm Thiến Tuyết. cậu nói xem vì sao vậy?”

Quảng Dã cụp mắt xuống, không nói gì rồi trèo lên xe, Nhiếp Văn nhắc nhở: “Nhớ đấy, tối nay bảy giờ gặp.”

Quảng Dã đội mũ bảo hiểm rồi phóng xe đi.

Trở lại biệt thự, mặt trời đã lặn.

Hôm nay hiếm khi cậu chủ về sớm như vậy, quản gia vội vàng chào đón, nói bữa tối đã chuẩn bị xong, Quảng Dã đáp lại rồi lên lầu về phòng mình trước.

Tắm rửa xong, cậu đi xuống phòng ăn.

Trên bàn ăn chỉ có một bộ dao nĩa, Quảng Dã không rõ cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì, ngồi xuống ăn trong im lặng.

Ăn tối xong, cậu về phòng chơi game một lúc, thấy cũng sắp đến bảy giờ nên cậu đi thang máy xuống gara ngầm.

Điện thoại di động liên tục đổ chuông:

[Tới rồi đây, mấy người các cậu đang ở đâu vậy? ]

[Đang ở trên đường, Quảng Dã, nhanh lên, chúng tôi đợi cậu 】

Quảng Dã không trả lời, cất điện thoại vào túi.

Cửa thang máy mở ra, cậu chậm rãi bước ra ngoài, gara chứa đầy các thể loại siêu xe và mô tô, giống như một khu triển lãm ô tô.

Cậu đi tới chỗ một chiếc xe mô tô, định lái đi thì phát hiện không thấy chìa khóa xe đâu, xe cũng bị khóa.

Cậu hơi cau mày định đổi xe, nhưng phát hiện ra rằng chiếc xe kia cũng không có chìa khóa.

Sau đó cậu đi vòng quanh thì phát hiện tất cả xe đều bị khóa và không thể hoạt động được.

Lông mày Quảng Dã giật giật, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho lão Trương, vài giây sau, đầu bên kia bắt máy, cậu tức giận đi hỏi:

“Chuyện ở gara là sao đây?”

Lão Trương lập tức hiểu ra, nói: “Tiểu Dã, đây là mệnh lệnh của Tống tổng, bà ấy yêu cầu tôi khóa xe toàn bộ xe của cậu. Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra…”

Quảng Dã cau mày, cúp điện thoại rồi vội ấn số gọi Tống Thịnh Lan.

Nửa phút sau, cuối cùng đầu bên kia cũng bắt máy, Quảng Dã đè nén cơn tức giận: “Sao mẹ lại bảo Lão Trương khóa xe của con?”

Bên kia Tống Thịnh Lan đang chậm rãi đi đến phòng họp, nghe vậy, bà khẽ cười: “Mẹ còn chưa tìm con hỏi tội, con đã tự đưa mình tới cửa rồi? Mẹ tưởng con thừa biết tại sao mẹ khóa xe của con chứ. Con lại còn hỏi mẹ vì sao hả? Trước khi đi mẹ đã nói với con làm sao? Con có chịu nghe không? Mẹ biết con vẫn đi đua xe, con có thèm nghe lời cảnh cáo dặn dò của mẹ chưa?”

Quảng Dã nhíu mày, “Ai nói với mẹ là con đi đua xe?”

“Cần gì quan tâm ai đã nói với mẹ, chỉ cần con trả lời mẹ có phải tối nay con lại định đi đua xe phải không?”

Quảng Dã tuy là con người ngang ngược nhưng ít nhất với mẹ cậu cũng biết điều mà ngoan ngoãn, cậu bình tĩnh lại và nói: “Con không phải tham gia đua xe trái phép, con chỉ là muốn giải trí chút thôi.”

“Tại sao mẹ nghe lại không thấy đáng tin lắm vậy? Dù sao thì vài ngày nữa mẹ sẽ về. Nên mấy ngày này con cứ tạm thời dừng việc lái xe mô tô của con lại nhé, ngoan ngoãn ở nhà cho mẹ.”

Tống Thịnh Lan liếc nhìn đồng hồ: “Thôi không nói chuyện với con nữa, mẹ đang họp.”

Tống Thịnh Lan trực tiếp cúp điện thoại.

Vài giây sau, Quảng Dã đá mạnh vào xe và thấp giọng chửi bới.

Cậu quay người đi lên lầu, lúc này Nhiếp Văn gọi điện thoại nói đang đợi cậu ở lối vào khu biệt thự, Quảng Dã tức giận gào lên: “Không đi nữa, xe bị khóa rồi.”

“Hả?!”

Bình thường Tống Thịnh Lan yêu thương chiều chuộng Quảng Dã đủ điều, cậu muốn gì được đấy. Nhưng đua xe là điều duy nhất bà không chấp nhận, một khi bà ra tay thì Quảng Dã không thể trái lời.

Nhiếp Văn kinh hãi: “Mẹ kiếp, đứa ngu ngốc nào đã nói ra chuyện này? Cậu còn chưa đi, Cậu có nói với lão Trương là tối nay cậu tới bãi xe không?”

Quảng Dã nói cậu không nói cho ai biết, Nhiếp Văn thắc mắc: “Sáng nay chúng ta đã nhắc đến việc đua xe ở trên lớp, đám người chúng ta thì không thể, vậy thì ai có thể đem chuyện này nói ra với mẹ cậu?” 

Khi Quảng Dã nghe thấy điều này, một hình ảnh vào buổi sáng hiện lên trong đầu cậu.

Đột nhiên, mọi thứ đã được giải thích một cách thỏa đáng.

Quảng Dã nhíu mày khi nghe Nhiếp Văn hỏi: “Tối nay cậu có đi không? Cậu chạy xe của tôi cũng được?”

“Không đi.”

Quảng Dã cúp điện thoại, lên lầu gặp quản gia, lạnh lùng hỏi:

“Tang Lê ở đâu?”

Thấy cậu có vẻ sắp tức giận, quản gia sửng sốt một chút: “Cô Tang Lê tối nay có buổi học thêm ở trường, phải sau 8 giờ mới về. Có chuyện gì vậy?”

Quảng Dã thu hồi sự lạnh lẽo trong đôi mắt đen của mình, quay người đi lên lầu.

Ban đêm, bầu trời như bị nhuộm một màu đen huyền bí, những tầng mây đen hình tháp phồng lên ở phía chân trời, trăng và sao cũng không xuất hiện, không khí trở nên ngột ngạt và oi bức.

Trong lớp học Hỏa Tiễn, tiếng quạt trần quay vù vù, giáo viên đang giảng bài trên bục giảng còn học sinh thì chăm chú lắng nghe, bút mực sột soạt viết những dòng chữ lên trang giấy.

Đúng tám giờ, chuông tan học vang lên.

Sau khi giáo viên giao bài tập về nhà, cuối cùng buổi học đã kết thúc.

Mọi người thu dọn cặp sách, Lư Hạ Dương nhìn hàng ghế đầu, nhiệt tình gọi cô: “Tang Lê, cậu có muốn đi cùng tụi tôi không?”

Tang Lê quay đầu nói: “Không cần, cậu về trước đi, mình làm nốt bài tập cuối cùng này đã.”

“Vậy được thôi,” Lư Hạ Dương liếc nhìn bên ngoài, “Cậu có mang theo ô không? Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có mưa giông đấy.”

“Ừm, mình có mang rồi.”

“Vậy hẹn gặp lại cậu vào tuần sau nhé.”

Tang Lê mỉm cười và chào tạm biệt.

Các học sinh trong lớp lần lượt ra về, năm phút sau, sau khi viết xong dãy số cuối cùng, Tang Lê cuối cùng cũng đặt bút xuống.

Sau khi thu dọn đồ đạc trên bàn, Tang Lê tắt đèn và bước ra khỏi phòng học.

Sấm rền vang xa xa, bầu trời xám xịt, gió thổi như ma quỷ sắp kéo tới.

Trời thực sự sắp mưa.

Tối nay là thứ sáu, chỉ có học sinh cuối cấp tự học buổi tối, khi cô bước ra khỏi trường, trên đường không có nhiều học sinh, ánh đèn đường màu cam trông đặc biệt mờ ảo trong đêm mưa.

Mặc dù trời sắp mưa nhưng Tang Lê lại cảm thấy toàn thân thoải mái vô cùng, cô lặng lẽ cong môi.

Cuối cùng thì một tuần khó khăn cũng đã trôi qua.

Tối nay về, tắm rửa thật tốt, đọc sách một lát rồi đi ngủ sớm, cô đã nhiều ngày đi ngủ muộn rồi.

Cô nhẹ nhàng ậm ừ rồi đi dọc theo lề đường.

Đang đi thì bỗng có tiếng gầm rú của vài chiếc xe máy từ phía sau.

“Tích tích tích——”

Tiếng còi cứ vang lên như cố ý.

Cô bối rối quay lại thì thấy ba chiếc xe máy đang tiến tới, dừng lại bên trái và bên phải, một chiếc khác chặn cô ở phía trước, vây quanh cô.

Tiếng nam nữ cười nói trên xe.

Đầu óc Tang Lê trống rỗng, cô hoảng sợ lùi lại một bước, nhìn kỹ hơn, cô thấy Trạm Thiến Tuyết, Kha Phỉ và một cô gái khác cùng lớp đang ngồi trên xe.

Ngoài ra, còn có một số thanh niên hổ báo có hình xăm trên tay và hút thuốc, một nhóm người nhìn lấc cấc bất trị.

Trạm Thiến Tuyết nhìn Tang Lê, cười lạnh:

“Đây không phải là Tang Lê sao? Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

—-