Khi Lư Hạ Dương nghe thấy những lời Quảng Dã nói và nhìn thấy vẻ mặt lười biếng và kiêu ngạo của cậu, cậu ta đột nhiên cảm thấy nghẹn ứ họng, chẳng thể nào thốt ra một lời nào nữa.
Không khí giữa ba người bọn họ đột nhiên giống như đang có một đợt sóng ngầm chạy qua trong lòng.
Chỉ có Tang Lê là không chú ý tới, cô nhìn Quảng Dã, nhẹ nhàng cất giọng: “Mình biết rồi, vậy mình đi trước nhé.”
Tang Lê rời đi, không lâu sau Lư Hạ Dương cũng đi theo.
Một lúc sau, Quảng Dã cụp mắt xuống, quay người trở về phòng.
Cửa phòng bao bị đẩy ra, Nhiếp Văn và Trương Bác Dương ngẩng đầu lên thì thấy được Quảng Dã đã quay lại.
Thiếu niên đi tới ngồi xuống ghế, dang rộng đôi chân dài, toàn thân thoang thoảng mùi thuốc lá, Nhiếp Văn ngậm miếng sườn cừu trong miệng, kinh ngạc rót đầy rượu:
“Cậu bị làm sao vậy? Tự nhiên đang ăn mà cậu lại bỏ ra ngoài hút thuốc.”
Quảng Dã tựa lưng vào ghế, ném hộp thuốc lá và bật lửa lên bàn, giọng điệu không chút cảm xúc nói: “Ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Nhiếp Văn đẩy đồ ăn lại trước mặt cậu: “Sao vậy? Bữa tối hôm nay tôi cũng không nhìn thấy cậu động đũa, nhanh ăn thử một chút đi, còn có món cua cay dành cho cậu đây, món sườn cừu này cũng rất ngon này. Phải không? Trương Bác Dương?”
Trương Bác Dương cũng nhanh chóng phối hợp gật đầu và nghiêm túc giới thiệu: “Ừm ờ phải rồi, tôi… tôi mới vừa tìm ra cách ăn mới đây. Tôi đã xé sườn cừu và cho chúng vào… vào món bánh burrito này. Chúng có vị vô… vô cùng thơm luôn.”
Nhiếp Văn cũng theo đà phụ họa chứng minh: “Chỉ riêng món sườn cừu thôi đã ngon lắm rồi, có thể thêm chút thịt bò viên và dưa chuột thái sợi, chắc chắn chỉ cần cắn một miếng là ngon đến tận thiên đường luôn.”
“Ê này này, cái tên muỗi kia…cậu ta đúng là biết cách ăn quá mà.”
“Cũng không hẳn là vậy mà! Còn cậu thấy sao hả A Dã?”
Quảng Dã ở bên cạnh nhìn hai người, xoa xoa tai, tùy tiện đáp lại: “Ừm, tôi cảm thấy hình như tất cả IQ của cậu ta đều dùng vào việc ăn uống hết rồi.”
Hai người: “…”
Nhiếp Văn tức giận đưa cho Quảng Dã một ít đồ ăn: “Cậu mau ăn đồ của cậu đi.”
Sau khi dùng bữa xong, người phục vụ bưng ra một đĩa bánh nước cốt dừa, mọi người nhấc đũa vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon.
Quảng Dã đột nhiên nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó như đang nghĩ suy, đôi mắt đen sâu thẳm.
Vài giây sau, cậu đưa tay lấy hộp thuốc lá và điện thoại di động trên bàn, Nhiếp Văn kinh ngạc: “Cậu lại đi đâu nữa?”
Cậu đeo túi vào, đôi mắt đen hun hút:
“Tôi đi đây, các cậu cứ ăn đi.”
Nhìn thấy cậu ta rời đi, Trương Bác Dương và Nhiếp Văn đưa mắt nhìn nhau: “A Dã sao thế? Tâm trạng cậu ấy không được tốt à?”
“Không biết nữa, cái người này hôm nay đã xảy ra chuyện gì rồi sao…”
–
Sau khi thông báo cho thầy Bạch Nam một tiếng, Quảng Dã rời khỏi nhà hàng.
Bên ngoài trời sẩm tối, trên đường cũng tấp nập học sinh tan học về nhà, nhưng cũng không còn quá ồn ào náo nhiệt vì hầu hết học sinh nội trú đã về nhà từ hôm tối thứ sáu cả rồi.
Trên con đường phía trước, một bà cụ khom lưng ngồi dưới ngọn đèn đường, trước mặt là hai chiếc thúng tre, rao to lên bán hàng.
Quảng Dã đi tới, bà cụ thấy cậu nhìn quen mắt, mỉm cười hiền lành chào hàng cậu, cậu ngồi xổm xuống, nhìn vào trong giỏ: “Cháu chào bà, hôm nay còn lại bao nhiêu quả cam thế?”
Bà cụ cười nhỏ giọng trả lời cậu: “Hôm nay bán được nhiều lắm, chỉ còn lại khoảng mười quả thôi, chắc là không bán được nữa rồi, cháu muốn ăn thì bà sẽ cho cháu.”
“Không ạ, bà cứ để cháu trả tiền. Cháu mua hết cho bà.”
Bà cụ vội vàng xua tay bảo không cần đưa tiền nhưng Quảng Dã đã móc ví ra, lấy một tờ tiền nhét thẳng vào chiếc giỏ đựng tiền, bà cụ đành phải giúp cậu gói cam. Cùng lúc đó bà cũng nhanh tay lấy thêm mấy trái ổi trong giỏ bỏ vào cạnh túi cam luôn cho cậu, “Đây là ổi bà trồng ở tận trên núi, bà cho con một ít, con về ăn thử xem có ngọt không nha.”
“Dạ được ạ, con về sẽ nếm thử.”
Mang theo túi cam, Quảng Dã bước tới chỗ xe máy, đội mũ bảo hiểm, lên xe cắm chìa khóa vào ổ.
Cậu ngước mắt nhìn về con đường phía trước.
Sau vài giây, cậu hạ mí mắt xuống và khởi động xe.
Gầm một tiếng lớn, chiếc môtô lao nhanh qua cổng trường rồi nhanh chóng vụt mất hòa lẫn vào làn đường đèn neon.
Những ngọn đèn màu cam bên đường nối tiếp nhau sáng lên tạo thành một hàng, đèn sau xe nhấp nháy theo dòng xe cộ tô điểm cho màn đêm thêm mờ ảo.
Những tòa nhà cao tầng phía xa biến thành một mảng màu xanh thẫm hảo huyền, hòa tan vào nền trời cao ngất.
Quảng Dã nhìn phía trước, đầu óc có lúc trống rỗng một màu, có lúc lại thoáng nghĩ suy những dòng vu vơ xẹt ngang qua tâm trí hỗn độn.
Cậu tăng tốc, mượn những cơn gió mạnh thổi bay đi mớ hỗn độn nặng nề trong đầu.
Nửa tiếng sau, khi định thần lại, Quảng Dã thấy mình đang lái xe vào bãi đậu xe DN.
Gần đây cậu bận dự lễ khai giảng nên đã lâu không chạy xe, cũng hiếm khi đến đây.
Tiếng nhạc trong bãi đậu xe vang lên, nhiều người đang ngồi uống rượu và trò chuyện. Quảng Dã đỗ xe trong bãi và cở mũ bảo hiểm ra, nhiều người bạn thường đua xe cùng cậu nhìn thấy cậu đến cũng tiến lại cất tiếng chào:
“Quảng Dã, khó lắm mới thấy cậu. Tối nay vậy mà lại gặp cậu ở đây.”
Quảng Dã ừ một tiếng rồi xuống xe, có người đưa cho cậu một điếu thuốc, cậu đưa lên miệng rồi nghiêng đầu châm lửa.
Ánh lửa lóe lên màu đỏ tươi, chiếu sáng rõ sống mũi cao vút của cậu.
Trò chuyện được đôi ba câu, những người khác thấy Quảng Dã không mấy hứng thú nên chỉ nói vài câu rồi rời đi.
Đúng lúc này, cánh cửa của cửa hàng tiện lợi phía trước bị đẩy ra, một thiếu niên mặc áo khoác da theo đó đi ra ngoài——
A Thắng vừa mới châm điếu thuốc vào miệng, đang định lái xe, khi ngẩng đầu nhìn thấy Quảng Dã, cậu ta ngẩn ra mất vài giây, trầm ngâm đi đến bãi đậu xe thứ hai.
Quảng Dã quay đầu nhìn cậu ta, A Thắng bắt gặp ánh mắt ấy, do dự vài giây rồi bước tới, giả vờ thản nhiên nói:
“Tối nay cậu đã hẹn ai đi chơi chưa?”
Dòng suy nghĩ của Quảng Dã chợt bị ngắt một đoạn, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: “Sao, cậu muốn thi đấu nữa à?”
A Thắng sờ sờ đầu: “Có điều là chiếc xe này không phải của tôi, hai ngày trước xe của tôi đã được đưa đi bảo dưỡng mất rồi.”
“Ừm… Lần trước cậu vội vàng rời đi như thế, tôi cũng không có thời gian nói cảm ơn cậu.”
Quảng Dã nhìn cậu ta: “Cảm ơn cái gì?”
A Thắng nhắc đến cái ngày mà Lan Mao đến để làm cậu ta mất mặt, Quảng Dã đã tiệt nhiên đứng dậy một đường phóng xe vượt mặt tên kia và giành chiến thắng một cách nhẹ nhàng: “Ừ thì chuyện hôm đó, cậu… cậu cho tôi xin lỗi.”
Cậu ta vốn tưởng rằng ngày đó Quảng Dã sẽ cười nhạo cậu, nhưng Quảng Dã là một người biết điều, hiển nhiên sẽ không so đo với cậu ta ngược lại còn giúp đỡ. Nghĩ đến sự khiêu khích và khinh thường trước đây của cậu ta đối với Quảng Dã, thành thật mà nói, cậu ta cảm thấy vô cùng có lỗi.
“Không sao, tôi đã quên mất chuyện đó từ lâu rồi.”
Quảng Dã thản nhiên nói sự thật.
“Thật ra, tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu vài câu,” A Thắng gãi đầu, “Lần đó ở Bồ Sơn, làm thế nào mà cậu có thể chạy đến tốc độ tối đa như vậy khi vào và ra các góc cua khúc khuỷu? Còn việc rèn luyện kỹ năng của mình, cậu đã làm như nào vậy? Phải ở trình độ nào rồi cậu mới có đủ tự tin để đánh bại tôi.”
Quảng Dã khẽ đáp lời cậu ta: “Thầy dạy lái xe cho tôi là Trương Triệu.”
A Thịnh kinh ngạc: “Trương Triệu?”
Bất kì tay chơi xe lớn nhỏ nào mà có chút hiểu biết về đua xe chuyên nghiệp ở Trung Quốc ít nhiều đều đã nghe đến cái tên Trương Triệu này.
Trương Triệu hay còn được biết đến với cái tên Lão Trương, là một tài xế trong nhà, ông từng là một tay đua mô tô trong nước và từng tham gia một số giải đấu quốc tế, tuy không giành được thứ hạng cao nhưng vào thời điểm đó, việc có thể chinh chiến ở nước ngoài đã là vô cùng ấn tượng.
Ông ấy vốn có một tương lai rộng mở, nhưng trong một cuộc thi cách đây hơn mười năm, do có chút sai sót mà gây ra một vụ tai nạn lớn khiến ông suýt chút nữa mất mạng. Quảng Minh Huy, một người yêu mô tô cũng có mặt tại cuộc thi đó và đã giúp đỡ ông ấy. Mặc dù được cứu sống nhưng chân ông lại bị thương nặng, khiến ông trở thành người tàn tật và không thể tiếp tục thi đấu thêm trận nào được nữa.
Khi đó, Trương Triệu đang phải chịu cảnh sống nghèo khó, ông ấy chỉ còn một người mẹ già ốm nặng để nương tựa. Lúc này Quảng Minh Huy như quý nhân đã giúp ông thoát khỏi cảnh khó khăn. Cuối cùng Trương Triệu rút khỏi ngành đua xe, để cảm ơn lòng tốt của Quảng Minh Huy, ông ấy ở lại làm tài xế cho nhà cậu với một mức lương cao và cuộc sống dễ dàng hơn.
Từ khi còn nhỏ Quảng Dã đã có niềm yêu thích vô cùng với mô tô và được Trương Triệu dạy lái xe. Đó cũng là lý do tại sao mối quan hệ giữa hai người bọn họ lại thân thiết thế này.
Ở chỗ Bồ Sơn kia, vốn dĩ là Quảng Dã đã lái đến sắp mòn đường rồi, nói khoa trương hơn một chút thì chính là nhắm mắt lái cũng có thể xuống núi, hơn nữa xe của cậu rõ ràng tốt hơn xe của A Thắng nên chiến thắng đó vốn là điều hiển nhiên.
A Thắng thua một cách tâm phục khẩu phục, bất đắc dĩ phải thừa nhận một điều: “Phải may mắn thế nào mới được học lái xe từ khi còn nhỏ chứ. Còn tôi đây chỉ có thể tự mình phấn đấu và trở thành một tay nghiệp dư thôi.”
“Tôi có một đường đua riêng xuyên qua núi, nếu như cậu thích, sau này tôi có thể dẫn cậu đến nơi đó chơi.”
“Được thôi, của riêng cậu thật à?”
“Ngọn núi đó là của nhà tôi.”
“Trời ơi, nhà cậu giàu thật đấy, haha…”
Trong lúc đang nói chuyện, Quảng Dã chẳng hiểu sao trong đầu lại chợt nhớ đến một khoảnh khắc, đó là giọng nói vui mừng khi lần đầu tiên được lên núi của Tang Lê qua điện thoại của Lão Trương, kí ức ấy vô thức lại vang lên bên tai cậu.
“Vậy tôi đi đây người anh em, lần sau chúng ta cùng lái xe lên đó nhé.”
Trong lúc xuất thần, cậu bị giọng nói của A Thắng kéo về thực tại.
Quảng Dã đáp lời và nhìn thấy A Thắng vẫy vẫy tay với cậu rồi bước trở lại về phía bãi đậu xe.
Lúc A Thắng rời khỏi bãi đậu xe, điện thoại của Quảng Dã trong túi rung lên, là tin nhắn của Tống Thịnh Lan gửi đến: [Tổ yến cũng đã chưng xong rồi, buổi tối con nhớ về ăn cơm sớm nhé, đừng chơi ở bên ngoài nữa. ]
Cậu nheo mắt, khóa màn hình điện thoại di động, một lúc sau dập điếu thuốc, đè nén suy nghĩ rối ren trong đầu rồi lại khởi động xe.
–
Nơi phố xá sầm uất tấp nập, Quảng Dã lái xe không nhanh lắm.
Một giờ sau, cậu trở lại khu biệt thự.
Đỗ xe vào gara xong, cậu đi từ khu vườn phía sau tiến vào nhà.
Vừa bước vào, trong phòng khách đã vang lên tiếng cười nói:
“Dì bình thường không nấu nướng nhiều nên chỉ có thể làm một ít món tráng miệng. Lê Lê, cháu ăn thử đi, nếu không ngon thì nói cho dì biết.”
“Không đâu ạ, cháu chưa từng ăn tổ yến bao giờ. Cháu thấy cái này ăn rất ngon ạ.”
“Hahaha, vậy cháu ăn thêm đi…”
Quảng Dã đi vào phòng khách, Tống Thịnh Lan nhìn thấy cậu về đã vội vàng vẫy tay gọi cậu: “Con mau tới đây cùng với Lê Lê nếm thử tài nấu ăn của mẹ. Con bé cũng vừa mới đi học về đấy.”
Quảng Dã ngước mắt nhìn vào đôi mắt trong trẻo như mơ của Tang Lê, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, cậu tiến tới ngồi xuống và đặt túi cam lên bàn.
Tống Thịnh Lan nhìn đồ cậu mua thì rất ngạc nhiên: “Sao con mua nhiều cam thế? Mẹ nhớ hình như con không thích ăn cam mà?”
Cậu không nói gì, Tống Thịnh Lan đi đến bưng theo một bát yến và nói:
“Nào, nếm thử xem có ngon không?”
Quang Dã nhận lấy, nhấp một ngụm uống thử, nhìn ánh mắt mong chờ của Tống Thịnh Lan, cậu nói không tệ, Tống Thịnh Lan cười hạnh phúc vô cùng, còn bảo bọn họ uống thêm nhiều một chút.
“Ừm phải rồi, hôm nay cuộc thi thể thao của các con kết thúc rồi phải không? Lê Lê, cháu chạy 800 mét thế nào rồi, còn Tiểu Dã nữa, phần chạy 200 mét của con ra sao hả?”
“Cháu được vị trí thứ tư chung cuộc ạ,” Tang Lê liếc mắt nhìn sang Quảng Dã, “Còn về Quảng Dã, ừm..cậu ấy đã giành vị trí thứ nhất ở nội dung 200 mét và lại phá vỡ kỷ lục thể thao của quận ạ.”
“Thằng bé giành được hạng nhất cũng không có gì to tát, nhưng Lê Lê à, cháu cũng quá giỏi rồi, dì không ngờ đến cháu lại giỏi thế đấy,” Tống Thịnh Lan mỉm cười vỗ vỗ Quảng Dã bên cạnh, “Nhớ gửi video lễ khai giảng của con cho mẹ xem nhé, cái này do con trai mẹ thiết kế nên, còn Lê Lê thì khiêu vũ ở trong đó, ây da thật là đáng để ghi nhớ mà.”
Khóe miệng Quảng Dã cong lên một vòng bất đắc dĩ, “Được rồi, đến lúc đó con sẽ sao chép lại video máy bay không người lái cho mẹ xem.”
Tống Thịnh Lan lại nhớ tới điều gì đó:
“À còn cái này nữa, hôm nay bố con gọi điện cho mẹ, hỏi thăm con tuần nay thế nào rồi. Ông ấy còn hỏi con là có thích alpaca không.”
Tang Lê ngạc nhiên khi nghe nhắc đến một thứ lạ tai: “Alpaca? Cái này là cái gì ạ?”
Tống Thịnh Lan đáp lời: “Hình như chỉ là một con vật nhỏ hình dáng hơi giống cừu, hơi giống lạc đà thì phải? Dù sao thì cũng rất đáng yêu. Nếu cháu có hứng thú, lần sau để Tiểu Dã dẫn cháu lên núi xem đi.”
Tống Thịnh Lan nói Quảng Minh Huy mua thêm hai con alpacas cho cậu, Quảng Dã bật cười: “Ông ấy còn có thời gian làm việc này à.”
“Việc của con đương nhiên là ông ấy rảnh, ông ấy còn sợ làm phiền con nên không dám đến tìm con nữa kìa. Cứ vài ba hôm là ông ấy lại hỏi mẹ để hỏi thăm tình hình của con, sau đó ông ấy còn mua cho con thêm một chiếc mô tô mới nữa. Chỉ cần để bố con nhìn thấy con thích thứ gì thì ông ấy liền mua cho bằng được, đến cả mẹ cũng không cản được, nhưng con nên nhớ là không được đua xe nữa.”
Quảng Dã nhếch khóe môi lên: “Vậy thì mẹ cứ bảo tai mắt của mẹ bám sát con kĩ một chút đi.”
Tống Thịnh Lan tức giận liếc cậu con trai một cái, bảo cậu vào bếp lấy thêm tổ yến cho bà, cậu lười biếng đứng dậy.
Tống Thịnh Lan bất lực lắc đầu, phàn nàn với Tang Lê: “Cháu nhìn xem, chú Quảng của cháu đã quen rồi. Dì đã bảo Tiểu Dã không được lái xe quá nhanh, nhưng chú Quảng của cháu luôn mua xe cho thằng bé, cháu xem coi có tức giận không?”
“Nhưng hình như dạo này Quảng Dã không đua xe nữa đâu ạ.”
Ít nhất thì hình như dạo này cô cũng chưa nghe các nam sinh nói về việc đua xe.
Tang Lê nhớ đến những lời vừa nãy của Quảng Dã khi nhắc đến tai mắt, liền hỏi: “Dì ơi, lần trước Quảng Dã đi đua, làm sao dì biết được ạ?”
Cô vẫn luôn tò mò, nếu cô không nói cho lão Trương biết thì làm sao có thể truyền đến tai Tống Thịnh Lan?
Tống Thịnh Lan đặt bát xuống, thản nhiên nói: “Bên phía trường học có người nói cho dì biết.”
Bên phía trường học??
Ai đã lan tin tới trường cơ? Bạn cùng lớp? Giáo viên? Hay thật sự là có tai mắt của dì?
Khi Quảng Dã quay lại, Tang Lê ngưng lời, không muốn tiếp tục hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.
Tống Thịnh Lan cầm lấy tổ yến, sau đó điện thoại di động của bà chợt vang lên, nhìn thấy là cuộc gọi của bà nội Quảng, bà liền vội vàng bắt máy:
“Mẹ–“
Bên kia Phạm Mạn Chi vừa tắm rửa xong, được người hầu chuẩn bị đưa đi ngủ, bà cụ nhẹ nhàng nói chuyện, bảo rằng vừa đúng lúc đang có thời gian nên gọi điện cho bà.
Tống Thịnh Lan lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Phạm Mạn Chi, dù là vị thế đứng cao hơn cả mấy ngàn người nhưng bà vẫn hành xử là một người con dâu cung kính, lễ phép trước mặt Phạm Mạn Chi.
Phạm Mạn Chi bảo với bà mọi thứ đều ổn cả, chỉ có điều gần đây thời tiết hơi lạnh, khiến bà cụ bị cảm mạo, ngày mai sẽ có bác sĩ trung y lên núi chăm sóc sức khỏe cho bà, “Gần đây Minh Huy đi công tác, con và Tiểu Dã ở nhà ra sao rồi?”
“Chúng con đều ổn mẹ ạ, Tiểu Dã đang ở bên cạnh con, để con gọi thằng bé nói chuyện với mẹ.”
Tống Thịnh Lan ra hiệu cho Quảng Dã nhận điện thoại, Phạm Mạn Chi nói chuyện với cậu vài câu, giọng điệu lại nhẹ nhàng hơn đôi chút rồi mỉm cười dịu dàng: “Tuần sau Tuyết Âm sẽ đi New York. Cuối tuần con bé lên núi ở cùng bà hai ngày, buổi tối này nó còn hỏi thăm bà về cháu đó, à phải rồi, con bé nói đã lâu không liên lạc với cháu, để bà gọi con bé lại nói chuyện với con cháu chút.”
Quảng Dã nghe thấy giọng cô gái dịu dàng từ đầu bên kia:
“Quảng Dã——”
“Ừm.”
Thiều Tuyết Âm khẽ mỉm cười: “Mình đã nhìn thấy ảnh cậu đăng trên Instagram, dạo này trường các cậu đang tổ chức hội thao à?”
Hai ngày trước, Quảng Dã tùy tiện đăng một tấm ảnh lễ khai giảng lên Instagram, cô ta nhìn thấy cũng cảm thấy khá thú vị, bèn hỏi: “Cuối tuần này cậu có rảnh không? Có muốn cùng dì Lan lên núi chơi một chút không?”
Phạm Mạn Chi cũng hỏi cậu cái này, nhưng Quảng Dã lại từ chối thẳng: “Không có thời gian, hẹn khi khác đi, tuần này tôi có hẹn rồi.”
“Cậu không thể dời hẹn được à?”
Cậu lười biếng hỏi: “Có nhất thiết phải thế không?”
Thiều Tuyết Âm nghẹn lời, muốn nói không được muốn khóc cũng chẳng xong, cô ta biết tính tình của cậu, cũng không dám nói thêm gì nữa: “Được rồi, không sao đâu, chúng ta lại hẹn dịp khác vậy.”
Quảng Dã cúp điện thoại, Tống Thịnh Lan hỏi cậu: “Bà nội con nhớ con, bảo con lên núi thăm bà, cuối tuần này rốt cuộc là con có hẹn cái gì vậy hả?”
Quảng Dã ngước mắt nhìn Tang Lê: “Con với Tang Lê cùng mấy bạn khác có hẹn cuối tuần đi Châu Khê.”
Tang Lê sững sờ khi bắt gặp ánh mắt của Quảng Dã.
Cô vốn tưởng rằng cậu không muốn đi chơi với họ, hoặc cậu không quan tâm đến, nhưng hóa ra cậu lại để tâm chuyện đó…
Tống Thịnh Lan biết Tang Lê cũng đi, lập tức đổi ý: “Thế hả, vậy được rồi, không sao đâu. Các con cứ đi chơi cho vui vẻ đi. Hôm khác chúng ta gặp lại bà nội cũng được. Tiểu Dã, ngày mai đi chơi con nhớ chăm sóc Lê Lê cho thật tốt đấy.”
Trong lúc Tống Thịnh Lan đang dặn dò, ánh mắt của hai người bọn họ không biết vô tình hay cố ý lại giao nhau trên không trung.
Cậu lười biếng đáp: “Con biết rồi.”
Tai của Tang Lê ửng đỏ lên.
Sau khi không có gì để nói nữa, cậu đứng dậy đi về phía thang máy, Tống Thịnh Lan bảo Tang Lê: “Lê Lê ngoan, cháu ăn thêm đi.”
Sau khi lên tầng, cậu tiến vào phòng ngủ, ngồi trên ghế sô pha, lấy hộp thuốc lá ra, muốn lấy một điếu thuốc, nhưng do dự một chút rồi lại ném lên bàn.
Điện thoại cậu rung lên.
Quảng Dã lấy ra, nhìn thấy trong nhóm có người đăng ảnh lớp sau lễ bế mạc buổi tối và ảnh bữa ăn tối hôm nay.
Quảng Dã bấm vào, đôi mắt cậu quét một lượt, rồi dừng tầm nhìn lại ở một điểm vô định nào đó.
Trên sân thể thao, trên tay Tang Lê cầm cờ lớp, đứng ở phía bên phải của đội, một tay ôm Du Niệm Niệm, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo hơi nghiêng nghiêng, đôi tay đưa ra ra hiệu cho ống kính, đôi mắt xinh đẹp ngọt ngào, nụ cười rạng rỡ, tựa như dòng nước suối trong lành và tinh khiết.
Trong phòng ngủ không có ánh sáng, những cảm xúc dâng trào trong lòng cậu giống như ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, dâng trào trong bóng tối.
Quảng Dã lại một lần nữa nghĩ tới lời thầy Bạch Nam hỏi cậu hôm nay.
Chỉ trong một thời gian ngắn, tại sao cậu lại đồng ý quyết định nghiêm túc thiết kế lễ khai mạc.
Thật ra mà nói, từ trong phòng bao tối hôm nay cho đến bây giờ, câu trả lời trong lòng cậu càng ngày càng lộ ra rõ ràng.
Cậu có thể giấu nổi điều đó trước mặt người khác, nhưng trong lòng cậu biết rõ hơn ai hết, cậu làm tất cả là bởi vì Tang Lê.
Khi nhìn thấy cô bị bắt nạt, cậu sẽ tức giận, khi nhìn thấy cô bị tổn thương, cậu liền lập tức lo lắng khôn nguôi, khi nghe thấy cô không thích mình ở điểm nào đó, cậu sẽ lại muốn chứng tỏ bản thân.
Nhìn thấy những nam sinh khác đến gần cô, tâm trạng không vui của cậu càng lộ rõ như ban ngày.
Cậu cũng không muốn thừa nhận điều gì đã gây ra tất cả những loại cảm xúc hỗn độn này.
Nhưng đây giống như một hạt giống vô tình rơi vào trong lòng cậu, sau khi vùi xuống đất và tưới nước, nó bén rễ và nảy mầm từng chút một, đến khi cậu phát hiện ra thì nó đã phát triển thành một cây to lớn vững chắc, không cách nào nhổ ra được.
Cậu cảm nhận rõ ràng sự thay đổi ở bản thân mình.
Một sự thay đổi rất mạnh mẽ.
Ngay cả khi lý trí không chịu thừa nhận thì cảm xúc cũng không thể bỏ qua được mà thậm chí còn ngày càng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Cậu chợt nhớ ra những lời mình đã nói với cô –
Nước sông không phạm nước giếng.
Đầu lưỡi chạm vào khoang miệng, Quảng Dã cau mày rồi thầm mắng bản thân mình một tiếng.