Nộp xong bài tập về nhà, Quảng Dã lại nằm xuống bàn rồi tiếp tục ngủ. Tang Lê cũng nhanh chóng thu hết bài tập của cả lớp rồi đi tìm đại diện môn vật lý. Tang Lê đưa cho cán bộ lớp tập vở, cậu ta lười biếng lấy giấy nhớ ra định ghi chú lại: “Chỉ còn Quảng Dã chưa nộp thôi đúng không? Tôi biết rồi.”
Đang định ghi xuống thì nghe thấy Tang Lê nói: “Quảng Dã nộp bài rồi.”
Cán bộ lớp: “???”
Cậu ta nhận lấy chồng vở bài tập, nhìn thấy cái tên đầu tiên chính là Quảng Dã thì trợn mắt kinh ngạc.
Tang Lê cũng không nói thêm gì nữa, cô quay về chỗ ngồi và lấy sách vở của môn tiếp theo để lên bàn ngay khi tiếng chuông vào lớp vang lên.
Một số bạn học khác nhìn thấy tình huống như vậy cũng rất bối rối, không thể hiểu được những chuyện vừa xảy ra.
…..
Chuyện thu vở bài tập nhanh chóng qua đi.
Như những gợn sóng nhẹ trên mặt nước, khi gió ngừng thì mọi thứ cũng trở lại sự yên bình ban đầu.
Những người khác không hiểu nổi hành động của Quảng Dã, nhưng nhóm hóng hớt kia lại biết rõ.
Vốn dĩ bốn người còn lại tưởng rằng quan hệ giữa hai người họ sẽ dịu lại. Nhưng không ngờ suốt cả buổi sáng Tang Lê và Quảng Dã không nói chuyện với nhau một câu nào.
Mọi thứ dường như đang chìm sâu dưới làn nước, không ai có thể nhìn qua được.
Giờ giải lao hôm nay không phải làm thêm bài tập, mọi người được nghỉ nửa tiếng. Nhóm hóng hớt của bốn người lại cùng nhau xuống căng tin mua đồ ăn.
Trên đường đi, Nhiếp Văn khoanh tay thở dài: “Lạnh quá, làm tôi run hết cả người.”
Trương Bác Dương ngây thơ hỏi: “Nhiệt độ hôm nay còn cao hơn hôm qua nữa mà…cũng đâu có lạnh lắm đâu.”
Nhiếp Văn trợn mắt: “Anh trai à, cậu tưởng tôi đang nói về thời tiết thôi sao?”
“Thế…thế cậu đang nói đến chuyện gì vậy?”
Dụ Niệm Niệm bất đắc dĩ trả lời: “Nhiếp Văn đang nói đến quan hệ giữa Tang Lê và Quảng Dã đó….”
Nhiếp Văn thở dài: “Ôi, thật là tội nghiệp Niệm Niệm.”
Bây giờ Trương Bác Dương mới bừng tỉnh: “Ừ nhỉ, hôm nay hai người họ quả thực rất lạnh nhạt. Tôi thậm chí còn không dám nói gì với A Dã. Nhưng điều này có liên quan gì đến Niệm Niệm đâu chứ?”
Lữ Nguyệt không khỏi bật cười: “Trương Bác Dương, nếu cậu cứ phản ứng chậm như vậy thì Niệm Niệm thực sự rất đáng thương đó.”
Dụ Niệm Niệm: Hả???
Những người khác phản ứng lại, cô nàng gượng cười nhìn sang Trương Bác Dương: “Không phải chúng ta đang nói về Quảng Dã và Tang Lê hay sao? Tại sao mọi người lại kéo mình vào…”
Lữ Nguyệt nói ra suy nghĩ của mình: “Mình thấy mấy hôm nay Tang Lê đối xử với Quảng Dã rất lạnh lùng. Cậu ấy không nhận cháo và thuốc mà Quảng Dã mang tới. Các cậu có cảm thấy Quảng Dã cũng đã thay đổi rồi không? Cậu ấy không còn nói chuyện cùng Tang Lê nữa. Hôm qua thậm chí cậu ấy còn không đi ăn tối với chúng ta.”
Nhiếp Văn đồng tình: “Đúng vậy. Hai ngày nay sắc mặt A Dã rất tệ. Hai người bọn họ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.”
Trương Bác Dương gãi đầu: “Không phải là bọn họ cãi nhau rồi chứ?”
“Hả???”
Hai cô gái nói rằng chưa từng nghe Tang Lê nhắc đến vụ cãi vã. Đương nhiên Nhiếp Văn và Trương Bác Dương cũng không nghe thấy Quảng Dã nói gì. Nhưng không có chuyện gì mới là tình huống xấu nhất, nó chứng tỏ rằng sự việc lần này rất nghiêm trọng.
Sau khi ra khỏi căng tin, Nhiếp Văn mở một chai nước uống: “Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì? Không thể cứ ngồi nhìn hai người họ như vậy được, chúng ta phải làm gì đó.”
Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt nhìn Nhiếp Văn, lộ ra nụ cười “hiền lành”.
Hai chàng trai: “….Các cậu nhìn gì đó?”
“Lần trước là hai bọn mình đã chủ động đi tìm Tang Lê rồi, lần này đến lượt các cậu đi hỏi Quảng Dã.”
Nhiếp Văn nhảy dựng lên: “Bây giờ tâm trạng A Dã căng như quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, làm sao bọn tôi dám đi hỏi cậu ấy chứ?”
Dụ Niệm Niệm tức giận, ném đồ uống sang: “Các cậu không là là anh em tốt của Quảng Dã và là bạn tốt của Tang Lê sao? Cho dù có là bom đi chăng nữa, hai người các cậu cũng phải gỡ nó ra bằng được.”
“Thế cậu có biết là một quả bom mà gỡ không đúng cách thì nó sẽ phát nổ không?”
Dụ Niệm Niệm giơ tay thành nắm đấm: “Thế thì cứ để cả người cậu bị xé thành từng mảnh đi. Dù thế nào thì hai cậu cũng phải đi hỏi cho mình.”
Hai chàng trai sắp khóc không ra nước mắt: “Thật là tội lỗi…”
–
Buổi trưa, Tang Lê và bốn người cùng nhau ăn cơm. Quảng Dã vẫn không đi ăn cùng bọn họ, cứ thui thủi một mình.
Ăn xong, chàng trai rời khỏi căng tin và đi tản bộ đến hồ nước của trường.
Cậu ngồi xuống ghế, lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra.
Rút ra một điếu rồi châm lửa.
Ánh lửa dần bao phủ lên đầu điếu thuốc.
Cậu nhả ra một làn khói, khuôn mặt vô cảm hướng về phía hồ.
Một lát sau, ở nơi đó phát ra tiếng kêu meo meo, một con mèo màu cam từ từ đi về phía cậu.
Con mèo có vẻ đã rất quen thuộc với cậu.
Quảng Dã đứng dậy vuốt ve lông nó, cuối cùng còn lấy từ trong cặp ra một con cá khô vứt ra chỗ con mèo.
Con mèo ăn no, nằm sụp xuống chân cậu.
Điếu thuốc cháy hết, bên tai đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Cậu quay đầu lại thì nhìn thấy Trương Bác Dương và Nhiếp Văn đang đi về phía mình.
Hai người mỉm cười, vẫy tay chào:
“Hế lô, Tiểu Dã.”
“…”
Khuôn mặt Quảng Dã tối sầm lại.
Con mèo rời đi thì hai người kia cũng vừa đi tới. Quảng Dã nhìn thấy phía sau có Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt nhưng lại không có bóng dáng Tang Lê.
Hai cô gái ngồi ở chiếc ghế dài bên cạnh. Quảng Dã thất thần hỏi lại: “Có chuyện gì sao?”
Nhiếp Văn cười nói: “Không có gì. Bọn tôi vừa mới ăn cơm xong đi ra đây tản bộ thì nhìn thấy cậu. Vừa hay tới đây ngồi.”
Trương Bác Dương gật đầu phụ họa. Nhưng Quảng Dã cũng không thèm để ý đến họ, quay đi nhìn những con chim đang lượn lờ trên hồ.
Hai cô gái nháy mắt ra hiệu, hai chàng trai bên này nhìn nhau, sờ đầu nói một cách ngượng ngạo: “À thật ra thì bọn tôi tìm cậu có chút chuyện.”
Quảng Dã không nói lại.
Nhiếp Văn ngửa người về phía sau, lén nháy mắt với Trương Bác Dương: Đến lượt cậu đó!
Trương Bác Dương khó hiểu: Sao cậu không nói?
Nhiếp Văn: Cậu đã hứa với Dụ Niệm Niệm là sẽ nói rồi mà.
Trương Bác Dương: Cậu nói chuyện hay hơn tôi, cậu nói đi.
Nhiếp Văn: Trời ơi, tôi thật sự không dám mà!
Quảng Dã quay lại nhìn hai người, khuôn mặt đen như đít nồi, lạnh lùng nói: “Có chuyện thì nói đi chứ. Các cậu đang làm cái trò gì thế hả?”
Hai người: “…”
Nhiếp Văn nhìn Quảng Dã, đành phải mở miệng: “Thật ra thì A Dã à, bọn tôi muốn hỏi là có phải cậu với Tang Lê lại cãi nhau rồi không?”
Quảng Dã khựng lại, đôi mắt đen láy như đang suy tư điều gì.
Nhiếp Văn thở dài tâm sự: “Hai ngày hôm nay bọn tôi cũng nhìn thấy cậu rõ ràng là đang có chuyện, đến ăn cơm cũng không ăn cùng bọn tôi. Hơn nữa Tang Lê cũng không nói chuyện với cậu, Tang Lê chắc hẳn là tâm trạng không tốt. BỌn tôi bị kẹp ở giữa hai cậu cũng rất khó chịu khi phải chứng kiến chuyện này.”
Trương Bác Dương xen vào: “Vậy là, cậu với Tang Lê.. đánh nhau hả?”
“Không có.”
“Thế sao cậu lại hành động như thế?”
Nghe hai người nói chuyện, vài giây sau Quảng Dã mới chậm rãi lên tiếng: “Cậu ấy từ chối tôi, được chưa?”
Cả bốn người đều rất bất ngờ.
Trương Bác Dương há hốc mồm đầy kinh ngạc: “Tang Lê từ chối cậu?!”
Nhiếp Văn: “Cậu đang nói cái gì thế?”
Quảng Dã xoa xoa hộp thuốc lá, khóe môi hạ xuống: “Cậu ấy cảm thấy tôi chỉ đang muốn chinh phục cậu ấy thôi. Vì thế không muốn lãng phí thời gian với tôi.”
Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt ngồi ở ghế bên kia cũng đi tới.
Bọn họ đều không thể ngờ được có một ngày Quảng Dã lại bị người ta từ chối.
Chẳng trách Quảng Dã lại buồn bực như vậy, đến nỗi không quan tâm đến Tang Lê nữa. Một thiếu gia như cậu ấy làm sao có thể chịu được cú sốc như vậy chứ?
Quảng Dã khàn khàn nói tiếp: “Cậu ấy muốn tôi đừng có làm phiền cậu ấy nữa.”
Dụ Niệm Niệm nhìn Quảng Dã: “Tôi lại nghĩ là Tang Lê rất để ý đến cậu đó.”
Để ý sao?
Cô lại chẳng cầu trời cầu phật có thể tránh xa Quảng Dã ra ấy chứ.
Nhiếp Văn không nhịn được hỏi lại: “Làm sao cậu biết Tang Lê để ý đến Quảng Dã chứ?”
Dụ Niệm Niệm mấp máy: “Thì…là giác quan thứ sáu của con gái mách bảo đó.”
Nhiếp Văn trợn mắt: “Cậu đừng có nói điêu. Nếu Tang Lê thực sự để ý đến Quảng Dã thì tại sao lại từ chối A Dã chứ?”
Lữ Nguyệt giải thích: “Mình nghĩ rằng Tang Lê không phải là không để ý chỉ là cậu ấy không dám thôi.”
“Hả?”
“Lúc trước Lê Lê có nói với mình là điều kiện gia đình cậu ấy không tốt, mẹ cũng thường xuyên đi xa làm việc. Cậu ấy phải ở nhà họ hàng, hiện giờ cũng đang ở nhà Quảng Dã đấy. Các cậu thử đặt mình vào vị trí của cậu ấy mà nghĩ xem, suốt bao nhiêu năm sống ăn nhờ ở đậu nhà người khác, cậu ấy ít nhiều cũng sẽ mặc cảm, tự ti chứ.”
Lữ Nguyệt suy đoán: “Có lẽ là trong lòng Tang Lê, cậu ấy cảm thấy giữa mình và Quảng Dã có một bức tường vô hình ngăn cách hai người họ. Cậu ấy không xứng với Quảng Dã, mà Quảng Dã cũng không thể nào thật lòng thích mình cậu ấy được.”
Khi Quảng Dã nghe thấy những suy luận của mọi người, ánh mắt cậu chợt trở nên nghiêm túc.
Ba người còn lại nghe Lữ Nguyệt phân tích mà hoài nghi: “Thật sự là như vậy sao?”
“Mình và Lê Lê đều từng bị bắt nạt ở trường học. Vì thế mình biết rằng cậu ấy chắc chắn sẽ luôn cảm thấy bất an, mà cảm giác này không thể biến mất trong thời gian ngắn được.” Lữ Nguyệt khẳng định.
Trương Bác Dương gật đầu: “Tôi cũng nghĩ thế. Tang Lê vốn là một người rất nhạy cảm, chắc là cậu ấy không dám tiến tới bước này…”
Nhiếp Văn nhìn sang Quảng Dã đang ngồi bên cạnh: “Vậy thì cậu muốn tiếp tục nữa không hả Quảng Dã? Cậu phải suy nghĩ thật kĩ đó. Dù sao với tư cách là anh em của cậu, cho dù cậu có quyết định thế nào, tôi đều sẽ ủng hộ.”
Quảng Dã ngước mắt nhìn những ánh nắng nhạt phản chiếu trên mặt nước, trong đầu hiện lên những lời nói của Tang Lê——–
“Quảng Dã, cậu nghĩ mình là người như thế nào? Mình là một món hàng sao, một món hàng mà nếu cậu muốn thì chắc chắn sẽ có được ư?”
“Cho nên, cậu không phải là thích mình, mà chỉ muốn chinh phục mình thôi.”
“Với mình mà nói, thích một người là việc rất quan trọng. Hơn nữa bây giờ đã là năm cuối cấp rồi, mình không thể cứ mải chơi như thế và cũng không thể lãng phí thời gian cho cậu được.”
Một cảm giác chua xót bao trùm cả trái tim.
Đôi mắt Quảng Dã dần trở nên trống rỗng vô hồn, đầy màu đen.
–
Bên kia, sau khi Tang Lê ăn cơm trưa xong thì một mình đến thư viện làm bài tập.
Cô tình cờ gặp được Lư Hạ Dương, cậu ta nhìn thấy cô liền đến gần cô cùng làm bài tập.
Khi Lư Hạ Dương gặp phải mấy câu tiếng anh khá khó, cậu cùng Tang Lê thảo luận. Nhìn vào khung cảnh quen thuộc này, Tang Lê nhớ đến những lúc cô học bổ túc cùng Quảng Dã.
Quảng Dã nói tiếng anh rất tốt, ngược lại thì Tang Lê lại không bằng. Tuy nhiên, Quảng Dã vẫn rất tận tình giúp cô sửa lại, thỉnh thoảng nhịn không được mà mắng cô: “Tang Lê, sao mà cậu lại ngốc thế?”
Lư Hạ Dương thấy cô đang thất thần: “Tang Lê, cậu có đang nghe không đó?”
Cô khôi phục lại tinh thần, quay sang: “Xin lỗi cậu, cậu nói lại lần nữa được không?”
Lư Hạ Dương nhìn bộ dạng lơ đãng của cô, đành nói lại lần nữa. Thảo luận xong, Tang Lê quay lại làm bài tập của mình.
Mãi đến chiều, hai người mới bước ra khỏi thư viện.
Lư Hạ Dương nhìn cô nói: “Tang Lê, hôm nay tâm trạng cậu không tốt à? Tôi cảm thấy cậu rất buồn, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Trong lòng Tang Lê khẽ động, cô lắc đầu: “Mình không sao, chắc là do tối qua ngủ không ngon thôi.”
Đi về phía trước, Lư Hạ Dương chợt nghĩ tới điều gì: “Tang Lê, sáng nay tôi thấy Quảng Dã tỏ thái độ với cậu khi đang thu bài tập về nhà, cậu không sao chứ?”
Tang Lê suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
“Cậu không cần lo đâu, tính tình cậu ấy trước nay vẫn luôn như vậy. Từ sau cậu đừng thu bài tập về nhà của cậu ấy nữa, cậu ấy sẽ không làm đâu.”
Tang Lê bình tĩnh ngắt lời: “Mình là tổ trưởng, thu bài tập về nhà là trách nhiệm của mình, mình sẽ không thiên vị ai cả.”
Lư Hạ Dương cười: “Vậy được rồi.”
Cậu ta nhanh chóng đổi chủ đề, thỉnh thoảng Tang Lê đáp lại một câu. Trên mặt cô đầy vẻ suy tư, chìm đắm trong những suy nghĩ của mình nhưng cũng nhanh chóng quay lại thực tại.
Cuối cùng, hai người đi đến giảng đường lại tình cờ nhìn thấy Quảng Dã.
Tang Lê và Quảng Dã đưa mắt nhìn nhau, Lư Hạ Dương bên cạnh tỏ ra thân thiết nói: “Vậy tối nay chúng ta sẽ cùng nhau kiểm tra lại bài tập vừa rồi nhé!”
Tang Lê nhìn sang Quảng Dã, ánh mắt thất thần khi thấy Quảng Dã quay người đi qua cô mà không hề nhìn lại chút nào.
Trong lòng Tang Lê chợt cảm thấy sự mất mát, hạ ánh mắt xuống.
Trở lại lớp học, Tang Lê ngồi xuống chỗ của mình, nhìn ra bầu trời u ám ngoài cửa sổ.
–
Một buổi chiều cứ như vậy mà trôi qua nhanh chóng.
Tang Lê cố gắng bắt bản thân phải tập trung nghe giảng.
Tan học, cô ra khỏi trường rồi lên xe.
Ngồi ở hàng ghế sau, Lão Trương quay xuống nhìn cô: “Cô Tang Lê, bây giờ tôi đang chuẩn bị mang một ít đồ lên biệt thự trên núi, cô có muốn đi cùng không hay là để tôi đưa cô về nhà trước? Chắc là đi cũng nhanh thôi.”
“Chú Trương à không cần phiền phức như thế đâu ạ, cháu lên núi cùng chú luôn cũng được.”
Dù sao thì hôm nay cô cũng không có nhiều bài tập về nhà, tối nay cũng không cần phải đi học thêm.
“Vậy được rồi.”
Lão Trương khởi động xe, chiếc xe từ từ phóng ra khỏi khu vực cổng trường hòa vào đoàn xe đông đúc nơi đường quốc lộ.
Trời đã tối, đèn sau của xe cũng dần hòa vào làn đường chính.
Tang Lê đeo tai nghe vào một bên, nhìn ra ngoài cửa xe rồi bắt đầu học từ mới.
Khi dừng lại chỗ đèn đỏ, lão Trương bảo Tang Lê đếm lại mấy hộp quà được gói lại cẩn thận ở ghế sau. Nhìn Tang Lê đếm đi đếm lại, lão Trương kể: “Đây đều là quà mà Tống tổng bảo tôi đưa đến cho gia sư của cô với Tiểu Dã. Giờ này vừa hay đúng lúc.”
Tang Lê hỏi lại: “Chú Trương ơi, chú thường xuyên đi đón gia sư sao ạ?”
“Đúng vậy. Một số người đi lại mất cả bốn năm tiếng đồng hồ mới đến được biệt thự, quá vất vả. Vì thế tôi sẽ đưa đón họ. Hiếm hoi lắm Tiểu Dã mới chịu học hành vì thế tôi nhất định phải đi đón mấy vị gia sư này.”
Tang Lê kinh ngạc: “Quảng Dã tự mình muốn học thêm ạ?”
“Đúng vậy. Lúc đầu tôi cũng rất ngạc nhiên, nhưng Tống tổng nói là Tiểu Dã chủ động nhờ tìm gia sư để học.”
Lão Trương cười: “Đây cũng là lần đầu tiên mà cậu ấy chấp nhận mời gia sư. Nếu đổi lại là lúc trước, cậu ấy chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Tang Lê lại càng bất ngờ hơn: “Thế là không phải do dì Tống thuyết phục cậu ấy, mà là Quảng Dã chủ động muốn đi học thêm với cháu ạ?”
“Đúng vậy. Hôm đó tôi nghe thấy Tống tổng nói lại rằng Tiểu Dã muốn nâng cao trình độ môn tiếng anh của mình nên yêu cầu tìm giáo viên nước ngoài.”
Tang Lê đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác. Cô chưa bao giờ nói chuyện này với Quảng Dã…
Lão Trương mỉm cười: “Bây giờ Tiểu Dã đã bắt đầu biết quan tâm người khác rồi. Cậu ấy bảo người làm trang trí lại phòng luyện nhảy ở tầng bốn, nói rằng căn phòng đó có hơi chật chội nếu cô luyện khiêu vũ ở đó sẽ không được thoải mái nên tôi cũng nhanh chóng gọi người đến sửa lại rồi.”
Nghe vậy đáy mắt Tang Lê toát lên sự kinh ngạc.
Hóa ra người đưa ra ý kiến sửa chữa phòng tập nhảy cho cô không phải Tống Thịnh Lan mà là cậu, thậm chí cậu còn nói dối cô…
Cậu không nói với cô những việc này…
Cổ họng Tang Lê chợt nóng rực như đang chứa một hòn than đỏ hòn, cô không biết phải nói gì nữa.
Nửa giờ sau, chiếc xe dần chạy vào cổng của biệt thự.
Coca từ trong sân rất nhanh đã chạy ra đón cô. Tang Lê theo lão Trương đi dạo một lúc. Tuy nhiên hôm nay cô lại không có tâm trạng ngắm nhìn những con vật nhỏ nơi đây mà cắt theo Coca nhìn khung cảnh thiên nhiên trước mắt.
Tang Lê nhớ lại lần trước khi cô đến đây chơi.
Cô vẫn còn nhớ khi đó Quảng Dã đã cùng cô cho thỏ ăn và cùng nhau đi xem alpaca.
Mọi thứ rõ ràng như mới diễn ra ngày hôm qua vậy.
Đi đến bên hồ, cô vẫn còn nhớ như in lời mà Nhiếp Văn nói với cô ngày hôm đó: “Tang Lê, Quảng Dã thích cậu.”
Lúc đó cô không biểu đạt ra bất cứ cảm xúc gì ngoài mặt nhưng trong lòng lại dâng lên một loạt dao động.
Cô chống tay lên lan can, nhìn về phía hồ. Không biết có phải do sự trùng hợp hay không mà một lúc sau, điện thoại cô reo lên màn hình hiện lên tên của Nhiếp Văn.
Đây là lần đầu tiên cậu ta gọi cho cô.
Cô sửng sốt một hồi rồi mới nhấc máy. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Nhiếp Văn: “Tang Lê, tối nay cậu sẽ làm đề toán kia chứ?…Ừ thì, tôi muốn hỏi cậu về đề toán đấy…”
“Đề gì cơ?”
“Câu thứ mười chín của đề toán.”
“Câu mười chín đó là bài về đạo hàm.”
“…” Nhiếp Văn sờ đầu, khó khăn đáp lại: “À tôi nhớ nhầm, là câu hai mươi..”
“Đề hôm nay phát chỉ có đến mười chín câu thôi…”
“…”
Nhiếp Văn khựng lại, Tang Lê như đã đoán ra điều gì, hỏi lại cậu: “Nhiếp Văn, cậu có chuyện gì muốn nói với mình sao?”
Nhiếp Văn bất lực cười trừ hai tiếng: “Tang Lê, sao cậu biết…”
“Trông cậu thật sự không giống người sẽ đi hỏi bài mình chút nào cả.”
“…”
Nhiếp Văn cũng không vòng vo nữa: “Tôi chỉ là có chút thắc mắc, …dạo này cậu với A Dã chiến tranh lạnh sao?”
Tang Lê bất ngờ, nhỏ giọng phủ nhận: “Không có.”
“Hai người các cậu trước đây rất thân thiết, thậm chí còn cùng nhau đi học thêm cơ mà.”
Cô đưa tay lên vén những lọn tóc bị gió thổi bay ra sau tai, cụp mắt xuống: “Bọn mình chỉ là…. bạn bè bình thường thôi.”
“Trừ cậu ra, A Dã chưa từng đối xử với người con gái nào như thế.”
Lông mi Tang Lê khẽ động. Nhiếp Văn bên kia thở dài: “Thật ra hôm nay tôi gọi điện cho cậu chỉ là muốn vì A Dã mà nói mấy câu thôi.”
Tang Lê tay cầm điện thoại khẽ run: “Vì cậu ấy nói cái gì cơ?”
“Hôm nay A Dã đã kể lại cho bọn tôi nghe về chuyện của hai người trong mấy ngày qua.”
Dừng lại chút, Nhiếp Văn lại nói: “Có thể cậu cho rằng A Dã không phải thật sự thích cậu chỉ trong mấy phút bày tỏ đó. Nhưng tôi đã quen A Dã suốt sáu năm nay rồi. Chẳng lẽ tôi còn không biết con người cậu ấy như thế nào sao? Cậu ấy đã từng nói rằng cậu ấy yêu ai là sẽ xác định lâu dài với người đó, cậu ấy tuyệt đối sẽ không lấy chuyện tình cảm ra làm trò đùa.”
Tang Lê không nói được câu nào cả. Giọng nói từ đầu bên kia đột nhiên thay đổi: “Cậu có biết lúc trước vì sao Tô Bạch Tình phải chuyển đi không?”
“Hả?”
Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?
Nhiếp Văn nghe giọng điệu rất bất ngờ của Tang Lê liền thở dài: “Quả nhiên là cậu không biết. A Dã không để tôi nói cho cậu biết.”
Tang Lê càng bối rối hơn: “Có liên quan đến cậu ấy sao?”
“Khoảng mấy tuần trước ở trong giờ thể dục, A Dã và mấy người khác tình cờ nghe thấy đám người Tô Bạch Tình nói xấu cậu, lại còn mỉa mai trình độ tiếng anh của cậu. Lúc đó A Dã đã rất tức giận và dạy dỗ đám người đó.”
“Sau đó Tô Bạch Tình và Trạm Thiến Tuyết cãi nhau trong lớp. Tất cả những chuyện mà Tô Bạch Tình đã làm với cậu đều lộ ra. A Dã đi xem lại camera an ninh ngày hôm đó rồi giao cho dì Tống để dì ấy xử lý. Đồng thời cũng tìm người đến cảnh cáo Tô Bạch Tình không được động đến cậu nữa. Chính vì áp lực từ nhà họ Quảng mà rất nhanh sau đó Tô Bạch Tình bị chuyển trường.”
Tang Lê như nghe được một bí mật động trời.
“A Dã không cho bọn tôi nói ra vì sợ chuyện này sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của cậu nên đã ở phía sau giúp cậu giải quyết hết những chuyện này. Bây giờ cậu ấy cũng sẽ không để ai bắt nạt cậu nữa đâu.”
Nghe Nhiếp Văn nói, Tang Lê nhớ lại những lời của lão Trương.
Tối thứ bảy cách đây vài tuần, trước khi Tống Thịnh Lan nói với cô về việc lớp học thêm. Lúc đó cô cũng đang hỏi thăm bên phía Lư Hạ Dương về lớp học thêm tiếng anh. Vừa hay Quảng Dã cũng nghe thấy nên đã chủ động xin đi học thêm cùng cô, lại còn mời cả giáo viên nước ngoài về nữa.
Trong tiết thể dục, Quảng Dã nghe thấy Tô Bạch Tình cười nhạo cô vì cô phải đi học khiêu vũ ở ngoài nên đã chủ động sửa phòng tập nhảy cho cô.
Ngày hôm đó, Quảng Dã đưa cô đến phòng tập nhảy rồi nói với cô rằng sẽ không để cô bị bất cứ ai bắt nạt nữa. Tất cả những chuyện từ Tô Bạch Tình đến chuyện khác, cậu vì cô mà giải quyết hết. Mọi chuyện dần trở nên sáng tỏ.
Nhiếp Văn nói tiếp: “Tang Lê, nếu cậu ấy thực sự chỉ chơi đùa tình cảm của cậu thì chắc chắn sẽ không vì cậu mà làm nhiều chuyện như vậy đâu. Tôi chưa bao giờ thấy A Dã đối xử với một cô gái nào tốt như thế, cậu là người đầu tiên đó.”
Nhiếp Văn tận tình khuyên nhủ, cậu hi vọng cô sẽ suy nghĩ thật kĩ.
Sau khi cúp điện thoại, Tang Lê chậm rãi tiến về phía trước, hốc mắt đã ầng ậng hơi nước.
Trước đây, khi cô mới chuyển đến nhà hộ Quảng, cô biết Quảng Dã không thích mình nên luôn giữ khoảng cách với cậu. Sau này mối quan hệ của họ dần tốt hơn, dù có đôi lần cãi vã nhưng điều đó cũng khiến họ hiểu rõ đối phương hơn.
Cô dần phát hiện ra những ưu điểm ở cậu, và cũng đã phát hiện ra những mặt khác nhau của con người cậu.
Sau này khi trở thành bạn bè, cậu cùng cô trải qua rất nhiều chuyện. Cô chưa bao giờ nghĩ đến cuộc sống của cô sớm đã được Quảng Dã dọn đường sẵn.
Nhưng cậu chưa bao giờ nói với cô.
Cho đến bây giờ cậu vẫn không nói gì cả.
Cô chớp chớp mắt, cơn đau đớn từ đâu lan ra khắp cơ thể.
Tang Lê đi dọc theo hồ nước đến chỗ đài quan sát.
Cô vẫn còn nhớ rất rõ chủ nhật tuần trước, khi cô đi bộ từ hồ về, Quảng Dã đang ngồi ở trên đó, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung khiến cô bối rối.
Coca có vẻ rất thích chỗ đài quan sát này, cứ muốn chạy lên đó. Tang Lê do dự trong giây lát vì đây là lần đầu tiên cô bước lên đây.
Lên đến nơi cô thấy quang cảnh nơi đây quả thực rất đẹp có thể nhìn ngắm cả căn biệt thự.
Trên đài quan sát có một tấm bảng vẽ lớn, trên bàn đầy màu vẽ.
Quảng Dã chắc hẳn rất hay vẽ tranh ở đây.
Tang Lê bước đến nhìn những bức tranh.
Có bức vẽ núi, có bức vẽ sông cũng có bức vẽ Coca đang nằm dưới đất nghịch ngợm.
Tang Lê lật thêm mấy bức nữa thì đột nhiên giật mình—-
Trong tranh vẽ một cô gái.
Dưới ánh hoàng hôn, cô gái đứng bên mặt hồ lắp lánh, dựa vào lan can, mái tóc đen tung bay nở nụ cười nhẹ.
Một khuôn mặt rất quen thuộc.
Bộ quần áo đó cũng thật quen thuộc.
Còn có thể là ai vào đây nữa chứ? Cô gái đó chính là Tang Lê.
Khung cảnh này cũng thật là quen thuộc.
Kí ức về ngày hôm đó như một thước phim lại ùa về trong tâm trí Tang Lê.
Tối chủ nhật tuần trước, Tang Lê đang đứng bên hồ để đợi Dụ Niệm Niệm chụp ảnh cho.
Hóa ra khoảnh khắc đó không chỉ được ghi lại bằng camera mà còn được khắc ghi mãi vào những bức vẽ của cậu.
Hóa ra cái ngày mà cậu nói với Nhiếp Văn là cậu thích cô thì cậu đang ngồi trên đài quan sát này.
Tang Lê ngơ ngác cầm bức tranh lên lật sang mặt sau thì nhìn thấy ở phía dưới góc bên phải còn viết một dòng chữ.
[Đôi khi, cuộc đời con người ta sẽ có một cuộc gặp gỡ đặc biệt.]
Mà đôi khi cuộc đời cũng chỉ gói gọn trong chốc lát mà thôi.
Nó đôi khi sẽ trở nên đáng nhớ trở nên đặc biệt vì bạn đã gặp được người đặc biệt đó.
Vì thế, đối với Quảng Dã cuộc gặp gỡ ấy chính là gặp được cô.