Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 52



Quảng Dã lộ ra vẻ mệt mỏi và yết ớt không có chút đề phòng nào, Tang Lê vừa nghe xong bèn đáp ứng luôn, cô ngẩng đầu nhìn quầng thâm dưới mắt cậu, lòng đau nhói: “Từ tối qua đến giờ cậu vẫn chưa chợp mắt tí nào à?”

“Muốn ngủ, nhưng không ngủ được.”

“Cậu ăn tối chưa?”

Cậu không trả lời, Tang Lê nói cô đi nhờ đầu bếp nấu ăn, tình cờ buổi tối cô cũng ăn ít, muốn ăn thêm với cậu. Quảng Dã nghe vậy cũng không khước từ.

Sau khi đi tìm quản gia, Tang Lê quay trở lại phòng làm việc, nhìn thấy Quang Dã đang ngồi trên ghế xích đu ở ban công, cô đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu: “Hôm nay chú Quảng thế nào rồi? Chú không sao chứ?”

Tống Thịnh Lan không muốn ảnh hưởng đến việc học của cô, bèn bảo buổi sáng Tang Lê về nhà làm bài tập. Tang Lê đành phải quay lại trước, cũng không dám gọi điện hỏi quá nhiều.

Quảng Dã cho biết ngoài việc hơi mệt mỏi thì sức khỏe của ông rất tốt: “Ông ấy cứ làm như không có chuyện gì, thay vào đó ông ấy còn liên tục an ủi mẹ tôi.”

“Có lẽ trong lòng chú cũng rất đau khổ, nhưng chú nhất định phải mạnh mẽ trước mặt cậu, nếu không mọi người sẽ càng buồn hơn.”

Quảng Dã biết.

Dù sao cũng là con người, làm gì có ai có thể bình tĩnh trước căn bệnh như vậy? Sự bình tĩnh trên mặt của Quảng Minh Huy chỉ là không muốn khiến họ thêm đau lòng mà thôi.

Tang Lê an ủi Quảng Dã: “Hôm nay mình đã kiểm tra trên mạng, họ nói rằng rất có khả năng đó là khối u gan lành tính. Nếu chú Quảng đi kiểm tra sớm hơn thì cho dù là u ác tính thì bệnh vẫn có thể được kiểm soát bằng cách điều trị sớm. Bây giờ cậu cứ ở lại với chú, mặc dù chú ấy không muốn nhắc tới, nhưng chắc chắn chú ấy hy vọng cậu có thể ở cùng chú nhiều hơn.”

“Hôm nay Lão Trương đã kể cho tôi nghe chuyện năm đó.”

Tang Lê hơi sửng sốt.

Quảng Dã kể cho Tang Lê nghe về những gì Lão Trương và Kỳ Phú đã nói với cậu ngày hôm nay. Cậu cúi đầu: “Tôi luôn cảm thấy rằng ông ấy đã từ bỏ tôi mà không hề do dự. Tôi không ngờ rằng tình cảnh của ông ấy lại khó khăn như vậy.”

Một mặt, với tư cách là ông chủ, mặt khác, với tư cách là một người bố, chỉ có bản thân Quảng Minh Huy mới thấu được trọn nỗi buồn và sự thống khổ, sự nôn nóng và sợ hãi.

Quảng Minh Huy chưa bao giờ giỏi thể hiện cảm xúc, đặc biệt là khi đối mặt với bộ dạng ghét bỏ của Quảng Dã, ông càng không biết phải giải thích thế nào.

Quảng Dã luôn cho rằng việc không chữa tai của mình là trả thù Quảng Minh Huy. Cậu không hề biết rằng trong nhiều năm qua, thái độ lạnh lùng của cậu đối với Quảng Minh Huy đã trở thành một thanh kiếm sắc bén đâm không ngừng vào ông.

Quảng Dã nhếch khóe miệng lên: “Nghe lão Trương và chú Kỳ nói, tôi đột nhiên không biết nên đối mặt với ông ấy như thế nào.”

Nếu là trước đây, có lẽ cậu vẫn cảm thấy hơi khó chịu, nhưng sáng nay, lúc Quảng Minh Huy nằm trên giường bệnh, nắm tay cậu với đôi mắt đỏ hoe và nói lời xin lỗi, cậu không biết làm sao mình có thể tiếp tục ghét ông.

Nghe cậu nói như vậy, Tang Lê chợt hiểu ra: “Chú Trương nói đúng, ngay cả mình cũng thấy chú Quảng rất yêu cậu. Cậu luôn cho rằng chú ấy đưa cậu đi chữa tai là để trong lòng thanh thản hơn, nhưng có lẽ đối với chú ấy mà nói, chỉ cần cậu có thể chữa khỏi bệnh, cậu có tha thứ cho chú ấy hay không cũng không quan trọng.”

Quãng Dã im lặng, Tang Lê nói tiếp: “Hôm qua mình nói bù đắp chính là tình yêu, không có tình yêu thì làm sao muốn bù đắp được? Thực ra cậu oán hận chú Quảng cũng là vì tình yêu, không yêu thì làm sao mà sinh ra oán hận được?”

Tang Lê thở dài, nhẹ nhàng nói:

“Ít nhất, cậu còn có một người bố để oán hận… Đối với mình mà nói, tình thương của bố quá xa vời, mình chưa từng cảm nhận được.”

Trong mắt Quảng Dã lóe lên cảm xúc, quay đầu nhìn Tang Lê, cô gái nhẹ nhàng nói tiếp: “Mình vừa mới sinh ra thì bố đã ly hôn với mẹ nên mình không biết ông ấy trông như thế nào. Lúc đầu mình cũng ghét ông ấy lắm, luôn tự hỏi tại sao ông ấy lại bỏ rơi mình, để mình bị người khác cười nhạo vì không có bố?”

Tang Lê ngẩng đầu, giọng nói hòa trong gió: “Nhưng sau này mình cũng không ghét nữa, bởi vì mình không còn quan tâm nữa. Mình đã quen với sự vắng mặt của ông ấy, mình cũng thôi không nghĩ đến ông ấy nữa. Hiện tại nếu ông ấy đứng trước mặt mình, mình sẽ không tức giận tra hỏi ông ấy nữa. Ông ấy đã trở thành một người xa lạ trong thế giới của mình, cho nên dù mình có hận thù, mình cũng không rảnh mà hận ông ấy.”

Tang Lê nghĩ tới điều gì đó, đè nén cảm giác đắng nghét trong cổ họng: “Hơn nữa Quảng Dã à, mình hiểu cảm giác của cậu lúc này, bởi vì mẹ mình… trước đây mắc bệnh ung thư dạ dày.”

Quảng Dã không ngờ rằng cô lại nhắc đến mẹ mình với cậu, sửng sốt.

Cô nói với cậu: “Trong lần cãi vã lần trước, mình đã nói với cậu rằng mẹ mình đã qua đời, bà mất vì ung thư dạ dày. Sở dĩ mình được dì Tống đưa đi học ở Vân Lăng là vì sau khi mẹ mình qua đời, mợ mình không muốn nuôi mình nữa, mình sẽ không có nơi nào để đi học.

Khi đó mình rất buồn khi biết tin mẹ mắc bệnh ung thư, bởi mong muốn lớn nhất của mình sau này là chăm chỉ học tập và đưa bà ngoại về Vân Lăng sống cùng mẹ, nhưng sau cuối thì mình vẫn không thể thực hiện được. “

Dù đã biết những điều này nhưng trái tim Quảng Dã vẫn đau như dao đâm khi nghe những lời cô nói.

Tang Lê nói cô rất đau buồn khi mẹ qua đời nhưng thời gian trôi qua như thuốc mê đã làm vơi đi nỗi đau từng chút một. Giờ đây, khi nghĩ về mẹ, cô lại nhớ nhiều hơn về những khoảng thời gian hạnh phúc bên mẹ, thật đẹp và đầy hoài niệm.

Đối mặt với ánh mắt thống khổ của Quảng Dã, cô mỉm cười, nhanh chóng che giấu cảm xúc: “Thật xin lỗi, tâm tình cậu vốn đã không tốt, mình lại nhắc đến chuyện này…”

Quảng Dã khàn khàn giọng nói:

“Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cậu chủ động nói về gia đình mình.”

Tang Lê sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Cậu tin tưởng mình, nói cho mình nhiều chuyện như vậy, cho nên mình cũng tin tưởng cậu.”

Trong lòng cô có quá nhiều bức tường phòng thủ, cô không thể mở lòng với nhiều người, nhưng Quảng Dã sẵn sàng nói cho cô biết nỗi đau trong lòng cậu, và cô sẵn sàng hạ thấp cảnh giác trước mặt cậu.

Quảng Dã: “Tôi đã biết về tình hình gia đình cậu lúc trước rồi.”

“Cậu biết á?”

“Lần đó tôi đã hiểu lầm cậu cáo trạng với mẹ tôi. Sau này, khi mẹ tôi về, tôi mới đến hỏi.”

Tang Lê ngạc nhiên: “Đã lâu như vậy…”

Quảng Dã nói lúc ấy khi cậu biết rõ hoàn cảnh cuộc sống của Tang Lê, cậu cảm thấy rất áy náy nên sau này khi nhìn thấy cô bị Trạm Thiến Tuyết bắt nạt, cậu không thể ngồi yên làm ngơ.

Tang Lê hiểu ý, mỉm cười: “Thì ra chúng ta đều biết chuyện của nhau.”

Cả hai đều lựa chọn không nói gì vì sợ đối phương cảm thấy khó chịu, nhưng cũng chính vì thế mà cả hai đều biết rằng mình có thể đồng cảm và an ủi nhau.

Cuối cùng, Tang Lê nhếch khóe môi nói với cậu: “Cho nên Quảng Dã, cậu khác với mình, cậu còn có bố có mẹ, bố cậu rất yêu cậu và cậu cũng nên quan tâm đến ông ấy, đừng cãi nhau nữa. Đời người ngắn lắm, luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta phải trân trọng khoảng thời gian còn có bố mẹ bên cạnh.”

Đối với cô mà nói, khoảng thời gian này đã không còn tồn tại nữa, thời gian cô ở bên mẹ quá ngắn ngủi nên cô không muốn sau này Quảng Dã phải hối hận.



Buổi tối, Tang Lê và Quảng Dã mở lòng với nhau rất lâu.

Ngày hôm sau, tất cả kết quả xét nghiệm của Quảng Minh Huy đã có, ngoại trừ phổi, mọi cơ quan đều bình thường.

Ông có thể xuất viện và về nhà nghỉ ngơi trong khi chờ kết quả bệnh lý.

Những ngày này ở nhà, chủ yếu là bảo mẫu chăm sóc ông, nhưng Quảng Minh Huy chợt phát hiện ra thỉnh thoảng Quảng Dã sẽ xuất hiện, giúp ông bưng thức ăn hoặc rót nước và đưa thuốc, hỏi ông cần gì, mặc dù cậu vẫn tỏ ra thờ ơ.

Một ngày nọ, sau bữa tối, Quảng Dã lạnh lùng hỏi ông:

“Bố có muốn ra ngoài đi dạo không?”

Quảng Minh Huy:???

Lớn như vậy nhưng mà đây là lần đầu tiên Quảng Dã mời ông đi dạo sau bữa tối.

Cuối cùng, Quảng Dã, ông, cả Tống Thịnh Lan và Tang Lê, bốn người cùng nhau đi dạo quanh khu biệt thự.

Quảng Minh Huy trò chuyện với họ, thỉnh thoảng Quảng Dã đáp lại vài câu. Thiếu niên tuy vẫn chưa vui lắm nhưng thái độ với Quảng Minh Huy rõ ràng đã cải thiện hơn rất nhiều, và cậu không còn ăn miếng trả miếng như trước nữa.

Đi được một lúc, Tang Lê và Quảng Dã đi phía trước, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy đi sau, người đi bên cạnh đột nhiên cười trộm với ông:

“Em nói mà, mấy hôm trước, Lão Trương nói rằng ông ấy đã nói với Tiểu Dã về vụ bắt cóc. Chắc chắn Tiểu Dã đã biết bản thân đã hiểu lầm anh. Anh nhìn đi, thái độ của thằng bé với anh hiện tại rõ ràng đã cải thiện hơn rất nhiều.”

Trong lòng Quảng Minh Huy tràn ngập sự ấm áp, ông nhìn Quảng Dã và mỉm cười: “Tiểu Dã đã không đối xử với anh như vậy nhiều năm rồi, anh đột nhiên cảm thấy khối u này xuất hiện thật tốt.”

“Anh đang nói cái gì vậy?” Tống Thịnh Lan mắng ông, “Thật ra lòng tự trọng của con trai chúng ta rất mạnh, cho dù thằng bé có tình cảm với anh thì cũng chỉ giấu trong lòng. Hôm qua Lê Lê nói với em rằng Tiểu Dã rất hy vọng anh có thể ở nhà.”

Quảng Minh Huy kinh ngạc: “Lê Lê nói cho em biết?”

“Đúng vậy, Tiểu Dã sẽ không nói cho chúng ta nghe, nhưng nó sẽ nói cho Lê Lê.”

“Thật hiếm khi Tiểu Dã tâm sự với con bé,” Quảng MInh Huy nhìn hai đứa nhóc đang tản bộ và trò chuyện trước mặt mình, “Bây giờ hai đứa có mối quan hệ tốt như vậy à?”

Tống Thịnh Lan cười nói: “Lê Lê là một cô bé hiền lành tốt bụng như vậy, con trai chúng ta bị cám dỗ không phải là chuyện bình thường sao?”

“À, nhưng lúc này chúng đã là học sinh cuối cấp trung học, Tiểu Dã sẽ…”

“Về phần điểm số của con trai chúng ta, có bị ảnh hưởng gì không?”

“…”

Thật là……

Tống Thịnh Lan cười: “Anh suy nghĩ nhiều quá rồi. Bây giờ hai đứa là bạn bè, hơn nữa như vậy cũng tốt. Ít nhất có người có thể khiến Tiểu Dã mở lòng, chúng ta có thể biết nhiều hơn về nội tâm của thằng bé, đúng không?”

Quảng Minh Huy gật đầu đồng ý, Tống Thịnh Lan nắm tay ông nói: “Minh Huy, Tiểu Dã bây giờ đã trưởng thành, không phải là một đứa trẻ ngốc nghếch nữa, em có thể thấy được nó vẫn còn quan tâm đến anh đấy.”

Quảng Minh Huy thở dài, vòng tay qua vai bà: “Lan Lan, dù khối u của anh là ác tính hay lành tính, anh đều chấp nhận kết quả. Bây giờ đại gia đình chúng ta hòa thuận như vậy, anh cảm thấy rất hài lòng.”

Chóp mũi Tống Thịnh Lan bỗng chua xót không thôi, bà gật đầu:

“Ừm, chúng ta là một đại gia đình.”



Cuối tuần qua đi, kế tiếp vẫn là sự chờ đợi.

Tin tức về bệnh tình của Quảng Minh Huy được phong tỏa chặt chẽ, chỉ có một số người quan trọng trong công ty mới được biết, để không gây ra tâm lý cho mọi người.

Tuy nhiên, mặc dù Quảng Minh Huy cố tình che giấu nhưng Phạm Mạn Chi, người vẫn còn quyền lực trong công ty, vẫn nghe được tin tức.

Bà cụ lo lắng cho con trai mình, đương nhiên nói muốn đến Vân Lăng thăm. Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan sao dám để bà đi xa khi ở tuổi già như vậy nên họ bịa ra đủ lí do để khiến bà có thể từ bỏ ý định này.

Ngày hôm sau, Phạm Mạn Chi vẫn cử người đi giao nhiều thực phẩm chức năng và dược liệu, đồng thời dùng mối quan hệ của mình để sắp xếp trước bác sĩ giỏi nhất cho Quảng Minh Huy. Ngoài ra, một số anh chị em của Quảng Minh Huy cũng đã gọi điện đến hỏi thăm tình hình. Về cơ bản thì mọi người đều đã an cư lạc nghiệp ở nước ngoài nhưng họ vẫn giữ liên lạc và quan tâm đến Quảng Minh Huy rất nhiều.

Mặt khác, Tang Lê và Quảng Dã đã trở lại trường học, bốn thành viên còn lại của nhóm ‘Cùng nhau phát tài’ cũng biết được bệnh tình của Quảng Minh Huy.

Sáu người cùng nhau ăn cơm, dù không biết phải an ủi cậu thế nào nhưng họ đều ở bên cạnh Quảng Dã để khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn.

“Mình hiếm khi nghe Quảng Dã nhắc đến bố mình. Trước đây mình nghe Trương Bác Dương nói rằng mối quan hệ giữa Quảng Dã và bố cậu ấy có vẻ không tốt lắm.”

Lúc Quảng Dã không có mặt, mấy người cùng nhau trò chuyện phiếm. Nhiếp Văn nghe Du Niệm Niệm nói, thở dài: “Trước sự việc lớn như vậy, tất cả những mâu thuẫn đó đều đã bị gạt sang một bên, hiện tại kết quả bệnh lý còn chưa có, chắc chắn A Dã đang cảm thấy vô cùng bất an, Lê Lê, lúc này cậu nên ở bên A Dã nhiều hơn, lúc này cậu đóng vai trò rất quan trọng.”

Lữ Nguyệt gật đầu: “Bây giờ Lê Lê chính là liều thuốc giải cho cảm xúc của Quảng Dã.”

“Ôi má ơi, nghe buồn nôn gớm, hahaha…”

Hai má Tang Lê đỏ hây hây, cô bảo họ đừng nói nhảm, “Thật ra chúng ta cũng không giúp được gì nhiều cho cậu ấy đâu, chỉ cần ở bên cậu ấy càng lâu càng tốt là được rồi.”

Mọi người đều nhất trí.

Mọi người đều hy vọng Quảng Minh Huy không sao, để Quảng Dã có thể yên tâm.

Tuần này, mặc dù Quảng Dã rất lo lắng nhưng Quảng Minh Huy vẫn hy vọng cậu không bị ảnh hưởng đến việc học của mình. Buổi tối Tang Lê và Quảng Dã cùng nhau làm bài tập, bài nào Quảng Dã cũng làm cho xong.

Thời gian cứ trôi như thoi đưa, giống như một chiếc đồng hồ đếm ngược càng đến gần thứ Bảy, tâm trạng mọi người càng trở nên nặng nề hơn.

Sáng thứ bảy, Tống Thịnh Lan, Quảng Dã, Kỳ Phú và những người khác đi cùng Quảng Minh Huy đến bệnh viện.

Cuối cùng, kết quả bệnh lý đã có——

May mắn cũng đến, đó là khối u lành tính.

Sau khi nghe được tin tức, Tống Thịnh Lan vui mừng đến phát khóc. Tảng đá trên đầu Quảng Dã nặng nề rơi xuống một bên, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ cho biết, các khối u gan lành tính nhìn chung phát triển chậm, nhưng hiện tại, khối u của Quảng Minh Huy có kích thước không nhỏ. Để ngăn ngừa tổn thương hoặc gây áp lực lên các cơ quan và mô xung quanh, tốt nhất là nên cắt bỏ bằng cách phẫu thuật.

Cuối cùng, những đau đớn, thống khổ mấy ngày qua đã tan biến thành mây khói, điều tốt đẹp đã đến.

Sau khi trở về nhà, Tang Lê vốn đang đợi tin tức nhìn thấy Quảng Dã bước vào trước bèn lao tới:

“Bệnh của chú thế nào rồi? Lành tính hay ác tính?”

Quảng Dã cong môi: “Lành.”

Tang Lê lập tức cười rạng rỡ: “Tốt quá rồi! Mình nói chú Quảng sẽ không sao mà, bây giờ thì cậu có thể yên tâm rồi.”

Quảng Dã quay đầu nhìn Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan đang đi vào nhà, nhàn nhã nói: “Ừm, sau này còn có rất nhiều thời gian ‘Giận’ ông ấy.”

Tang Lê và Quảng Minh Huy cười lớn, Tống Thịnh Lan mắng cậu: “Bây giờ bố của con là đối tượng phải được chăm sóc kỹ càng, để ông ấy có thể phẩu thuật cho tốt, tốt nhất là con đừng tức giận với ông ấy.”

Quảng Dã nhìn Quảng Minh Huy:

“Trong thời gian này nếu bố đi công tác thì đừng về nhà này.”

Tống Thịnh Lan cười: “Tiểu Dã muốn anh ở nhà an dưỡng.”

Quảng Minh Huy biết chứ, trong lòng ấm áp:

“Bố biết rồi. Từ bây giờ bố chỉ ở nhà thôi, vừa lúc sắp đến ngày sinh nhật của mẹ con nên bố muốn ở lại cùng mọi người. Mọi người quan trọng hơn công việc nhiều.”



Sau khi báo cáo bệnh lý được đưa ra, thời gian phẫu thuật của Quảng Minh Huy nhanh chóng được xác định, dự kiến ​​vào thứ Sáu tuần sau.

Vốn dĩ Phạm Nam Chi muốn đưa ông ra nước ngoài chữa bệnh, nhưng trình độ y tế của Vân Lăng vốn rất tốt, Quảng Minh Huy cũng muốn ở cùng Quảng Dã và Tống Thịnh Lan nên Phạm Mạn Chi đã bỏ cuộc và yêu cầu họ báo cáo tình hình cho bà cụ mỗi ngày.

Sang tuần thứ hai, ca phẫu thuật của Quảng Minh Huy đã thành công, nhiều nhân viên của tập đoàn đã đến thăm hỏi. Quảng Minh Huy là trụ cột của tập đoàn trong nhiều năm qua, ai cũng thấy rõ sự cống hiến của ông ấy.

Sau ca phẫu thuật, Quảng Minh Huy được đưa về nhà để hồi phục sức khỏe và được các y tá và bảo mẫu chăm sóc. Buổi tối, khi Quảng Dã đi học về sẽ ở lại với ông một lúc.

Dù hai người không đề cập đến chuyện xảy ra khi đó nhưng cả hai đều ngầm hiểu nhau.

Không còn oán giận hay hiểu lầm nữa, mối quan hệ của hai người trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Thời gian lặng lẽ trôi đi.

Cuối tháng 12, phía bắc tuyết rơi dày đặc, phía nam Vân Lăng cũng bước vào mùa đông lạnh giá.

Sinh nhật của Tống Thịnh Lan là vào đêm Giáng sinh. Trước hôm chủ nhật, Quảng Dã và Tang Lê ra ngoài chọn quà.

Trong mấy ngày qua, Tang Lê đã suy nghĩ nên tặng quà gì cho Tống Thịnh Lan, Quảng Dã đề cập đến việc Tống Thịnh Lan thích sưu tập trâm cài. Cuối cùng, cậu đưa cô đến một cửa hàng trang sức, vì để không tạo gánh nặng cho cô nên cậu góp tiền cùng cô.

Ngoài ra, Tang Lê cho rằng Tống Thịnh Lan thích chậu cây nên khi đi ngang qua một cửa hàng hoa, hai người chọn một chậu cây thật tươi tốt.

Bước ra khỏi cửa hàng, Tang Lê đau đầu lẩm bẩm: “Cái mình tặng quá tầm thường, không biết dì Tống có thích không nữa…”

Mấu chốt là cho dù chọn thứ gì đó rất đắt tiền, cô vẫn dùng số tiền Tống Thịnh Lan đưa để mua quà cho Tống Thịnh Lan, cảm giác thật kỳ lạ.

Nghe vậy, Quảng Dã bất đắc dĩ nhìn sang cô: “Cho dù đồ tốt đến đâu, cậu cho rằng bà ấy chưa từng dùng qua sao?”

“…”

Con của mình tặng quà thì còn gì cần thứ xa hoa cơ chứ?

“Chỉ cần cậu có tâm ý, mẹ tôi cũng không để ý đâu.”

Cô nhếch môi, gật gật đầu.

Sau này cô sẽ tự mình kiếm tiền, và mua những thứ tốt hơn cho dì Tống.

Mua sắm xong, Tang Lê nói có thể về nhà được rồi. Quảng Dã hỏi cô: “Cậu không muốn mua đồ cho bản thân à?”

“Mình…”

Đúng là đã lâu Tang Lê không đến trung tâm mua sắm, cô luôn muốn mua một ít quần áo mùa đông cho mình và bà ngoại, nhưng quần áo mùa đông ở trung tâm thương mại này thường có giá hàng nghìn, thậm chí hàng chục nghìn tệ, vượt quá giới hạn ngân sách của cô, “Quên đi, đồ ở đây đắt lắm.”

“Cậu chọn đi, tôi sẽ mua cho cậu.”

Cô lập tức phủ nhận: “Sao mà mình dám để cậu làm vậy? Hay là ở Vân Lăng có chỗ nào bán quần áo rẻ hơn? Ví dụ như chợ đầu mối chẳng hạn?”

“…”

Quảng Dã suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng đưa cô đến một trung tâm mua sắm bình dân khác.

Quần áo bên trong có giá cả phải chăng đối với người bình thường, một số có chất lượng tốt và cũng phù hợp với học sinh sinh viên.

Đến một cửa hàng, Quảng Dã ngồi trên ghế sofa chờ đợi. Tang Lê thử vài chiếc áo len và áo khoác, thỉnh thoảng còn hỏi ý kiến của cậu.

Thành thật mà nói, cậu không thể phân biệt nổi. Cậu chỉ cảm thấy rằng mặc dù những bộ quần áo này có chất lượng trung bình nhưng mỗi bộ đều trông rất hợp với cô.

Mái tóc đen mượt của cô gái xõa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ ẩn trong chiếc khăn quàng cổ, mỗi cử động và nụ cười đều sống động và thuần khiết.

Sau khi Tang Lê thử quần áo xong, cô bị phân tâm giữa mấy món đồ. Nhân lúc cô đang thay đồ, Quảng Dã đã lén đi trả tiền, cuối cùng đưa cô ra khỏi cửa hàng.

Tang Lê sửng sốt: “Sao cậu lại mua hết cho mình??”

“Thích thì sao không mua?”

Đúng là đại thiếu gia khi mua đồ không bao giờ do dự, đắn đo gì, Tang Lê hỏi cậu: “Tổng cộng hết bao nhiêu? Mình chuyển cho cậu.”

“Không đáng là nhiêu.”

Một khi cửa hàng này trống rỗng, có lẽ nó sẽ không thể chứa nổi một trên chiếc xe máy của cậu.

“Nhưng mình đã nói là mình không thể để cậu trả tiền…”

Cậu thờ ơ hỏi: “Mẹ tôi thường không cho cậu tiền tiêu vặt chắc. Tiền của tôi cũng là của bà ấy, chẳng phải nó cũng tương đương với những gì mẹ tôi mua cho cậu sao?”

“…”

Người này có logic gì vậy…

Tang Lê không còn gì để phản bác, nhưng cô vẫn cảm thấy không thích hợp, nhìn thấy thái độ kiên quyết của cậu, cô nói: “Vậy mình ghi sổ nhé? Sau này mình sẽ trả lại cho cậu. Trước đó mình cũng đã nói với dì Tống mình tôi sẽ trả lại số tiền mình đã chi tiêu.”

Cậu bất lực cười khẩy: “Tật xấu.”

“Gì……”

Cô nhất quyết muốn khi sổ, nhưng Quảng Dã suy nghĩ một thôi một hồi cũng không ngăn cản, dù sao cậu cũng mua cho cô trước, sau này cậu có thể xé bỏ bất kỳ sổ sách kế toán nào.

Lấy cớ ghi sổ, cậu trở nên không kiêng nể gì mà mua bất cứ thứ gì cô thích, ngay cả Tang Lê cũng không thể ngăn cản cậu.

Sau khi mua quần áo cho bản thân xong, Tang Lê cũng chọn đồ cho Liên Vũ Châu và Từ Hiểu, một tuần nữa là đến Tết Nguyên Đán rồi nên cô cũng chọn quà năm mới cho Dụ Niệm Niệm và Lũ Nguyệt.

Sau khi mua quà xong, buổi tối Quảng Dã đưa Tang Lê đến lớp học khiêu vũ.

Xong rồi cậu lượn đi chỗ khác và cuối cùng mang mọi thứ về nhà trước.

Hôm sau là thứ hai, bởi vì Quảng Minh Huy vẫn đang hồi phục sức khỏe nên năm nay Tống Thịnh Lan muốn tổ chức sinh nhật đơn giản. Bà không có ý định chiêu đãi khách khứa mà chỉ muốn cả nhà cùng nhau dùng bữa.

Mặc dù vậy, nhiều người vẫn đến nhà từ sáng sớm để tặng quà.

Buổi tối, vì muốn tổ chức sinh nhật cho Tống Thịnh Lan nên Tang Lê đã theo Quảng Dã về nhà, dự định sau bữa tối sẽ quay lại trường học để tham gia lớp học cấp tốc.

Trong bữa tối, một gói hàng chuyển phát nhanh của Tống Thịnh Lan được chuyển đến. Tống Thịnh Lan mở ra và thấy đó là quà của Thiều Tuyết Âm. 

Không lâu sau, Thiều Tuyết Âm ở đầu dây bên kia biết được quà đã được chuyển tới, Thiều Tuyết Âm nói, vốn dĩ cô ta muốn đến Vân Lăng để chúc mừng sinh nhật Tống Thịnh Lan, nhưng trong khoảng thời gian này cô ta không thể về được nên chỉ có thể vận chuyển qua.

“Dì Tống, tháng trước cháu đến Loro Piana ở La Mã để chọn một chiếc khăn quàng cổ cho dì. Màu sắc và kiểu dáng khá đẹp. Sau đó cháu đến một cửa hàng đồ da thủ công tên là Federico Polidori Roma. Đồ da trong cửa hàng này là có chất lượng vô cùng tốt nên nhân tiện cháu mua thêm một chiếc ví cho dì và chú Quảng. Cháu hy vọng dì sẽ thích món quà.”

Tống Thịnh Lan vui mừng: “Cảm ơn Âm Âm đã nhớ tới dì. Chú Quảng và dì rất thích, con bé này, sau này đừng tiêu nhiều tiền như vậy nữa đấy.”

“Không tốn kém gì đâu ạ, đây chỉ là chút tâm ý của cháu thôi ạ. Hai ngày qua chú Quảng thế nào rồi ạ? Sau ca phẫu thuật, quá trình hồi phục của chú thế nào rồi ạ?”

Tống Thịnh Lan đặt điện thoại di động của mình ở chế độ loa ngoài, đặt lên bàn ăn, nói chuyện với cô ta vài câu, cuối cùng cúp điện thoại. Quảng Minh Huy cũng cảm thấy ấm lòng: “Âm Âm đang ở nước ngoài vẫn luôn nhớ tới chúng ta, không năm nào con bé quên sinh nhật em.”

“Đúng vậy, một ngày nào đó sau khi con bé trở về Trung Quốc, em sẽ mời con bé đến nhà mình. Đã lâu rồi nó không đến Vân Lăng, chủ yếu là vì học kỳ này quá bận.”

Ăn tối xong, mọi người cắt bánh cho Tống Thịnh Lan. Lúc này Tang Lê cũng lấy quà ra, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ: “Dì Tống, cháu và Quảng Dã đã chọn cho dì một chiếc trâm cài, sau đó cháu mua một chậu cây... “

Thực ra vừa rồi cô đã thấp thỏm rất lâu, khi nhìn thấy món quà người khác tặng cho Tống Thịnh Lan, cô sợ Tống Thịnh Lan sẽ không thích, nhưng Tống Thịnh Lan lại rất vui vẻ nhận lấy: “Con bé ngốc này, sao dì có thể không thích cho được? Dì thích bất cứ thứ gì cháu tặng cho dì. Nhưng cháu không biết đâu, trước đây Tiểu Dã không bao giờ mua quà cho dì đâu, nếu không nhờ có Lê Lê thì thằng nhóc này chẳng thèm bận tâm đâu.”

Quảng Dã cười khẽ: “Con như vậy á?”

“Con tự nhìn lại bản thân đi, lần cuối cùng con tặng quà cho mẹ là từ lúc con còn học mẫu giáo phải không? Lúc đó con mua cho mẹ một con rùa nhỏ và bảo mẹ nuôi, mấy ngày sau con lại lấy về để chơi với nó.”

Tang Lê và Quảng Minh Huy đều bật cười, nhưng Quảng Dã lại cười lâng láo: “Nếu mẹ thích rùa, ngày mai con sẽ mua cho mẹ một con khác.”

“Được, con…”

Ăn bánh xong, bốn người cùng nhau trò chuyện, bầu không khí rất êm đềm. Khi đã gần bảy giờ, Tang Lê chuẩn bị quay lại trường nên Quảng Dã bảo sẽ đưa cô đi.

Sau khi hai đứa trẻ rời đi, Quảng Minh Huy thầm thở dài với Tống Thịnh Lan: “Tiểu Dã chưa từng đối xử với bạn học nữ nào như vậy đúng không?”

Tống Thịnh Lan ăn bánh ngọt, “Còn không phải sao? Lê Lê là người đầu tiên đấy.”

Trong khoảng thời gian này, Tang Lê rất lo lắng cho sức khỏe của Quảng Minh Huy, bao gồm cả mối quan hệ giữa hai người. Tang Lê cũng đóng vai trò to lớn. Quảng Minh Huy nhận thấy điều này và ngày càng yêu mến Tang Lê hơn: “Sau khi Lê Lê xuất hiện, Tiểu Dã đã bắt đầu thay đổi rồi. Bây giờ thằng nhóc này cũng biết chăm chỉ học hành rồi.”

“Lê Lê có ảnh hưởng rất lớn đối với Tiểu Dã. Dù sao bây giờ con trai chúng ta đã lớn rồi, sau này hai người nên giao tiếp thật tốt, đừng giữ mọi chuyện trong lòng nữa.”

Quảng Minh Huy gật đầu. Ông biết bây giờ hiềm khích giữa ông và Quảng Dã lúc trước đã tan biến, ông bỗng cảm thấy vui mừng khôn xiết.

Buổi tối, Quảng Dã đưa Tang Lê đến trường, Tang Lê bảo cậu về nhà làm bài tập, tối về cô sẽ nhờ chú Trương đến đón, Quảng Dã nghe theo.

Khoảng tám giờ, Tang Lê tan học về, cô mệt mỏi lết xác đi tắm rồi về phòng làm bài tập.

Đêm càng lúc càng khuya, cô đóng sách lại, buồn ngủ ngáp một cái, điện thoại rung lên.

Khi cô nhìn thấy, là tin nhắn từ đại thiếu gia: [Cậu ngủ rồi à?]

Cô nghi hoặc: [Chưa, có chuyện gì thế?]

Quảng Dã: [Lên tầng bốn đi.]

Trễ vậy rồi mà còn làm gì không biết…

Cô nằm trên bàn, buồn ngủ gõ mấy chữ: [Cậu đang sốt ruột gì à?]

Quảng Dã: [Không vội, tôi xuống tìm cậu.]

Cô lập tức tỉnh táo lại, vội vàng nhắn: [Để mình lên liền.]

Đặt điện thoại xuống, cô vươn vai và bước ra khỏi phòng.

Khi cô bước lên tầng bốn, cô nhìn thấy chàng trai đang uể oải đứng ở cửa phòng ngủ nhìn cô.

Trong biệt thự không còn ai đi lại, cả tòa nhà đều yên tĩnh.

Đi tới trước mặt cậu, cô ngơ ngác hỏi cậu: “Cậu tìm mình có việc gì?”

“Không có việc gì cả. Tôi thấy chán nên rủ cậu lên đi dạo.”

“…”

Tang Lê cúi mặt không nói nên lời: “Quảng Dã, cậu rảnh rỗi quá à, mình không đi dạo đâu, mình buồn ngủ lắm rồi.”

Cô quay người định rời đi thì bị bàn tay của ai đó kéo lại, Quảng Dã cười:

“Tôi đùa thôi, thực sự là có chuyện.”

Cô tức giận: “Chuyện gì, cậu nói nhanh đi?”

“Tôi mua quà Giáng Sinh cho cậu.”

“Hả?”

“Vào trong đi rồi tôi đưa cho cậu.”

“Quảng Dã, cậu lại làm cái gì…”

Cô còn chưa nói xong, đột nhiên có một giọng nói từ cầu thang truyền đến, Tang Lê quay đầu lại, nhìn thấy Tống Thịnh Lan từ dưới tầng đi lên.

Tại sao dì Tống lại ở đây?!

Tang Lê chột dạ, sợ Tống Thịnh Lan nghi ngờ phát hiện ra cái gì, cô đang định lùi lại một bước, giữ khoảng cách với Quảng Dã, nhưng không ngờ chàng trai đã nắm lấy tay cô không chịu buông, trong mắt hiện rõ ý cười.

Cái người này…

Cô bối rối đến mức hoảng sợ đẩy cậu vào phòng ngủ.

Cửa phòng đóng lại.

Quảng Dã tiến lên một bước, ép Tang Lê lùi lại, tựa người vào cửa.

Sự ái muội tràn ngập như ánh trăng bên ngoài.

Hơi thở bạc hà mát lạnh của chàng trai phả ra, lấn át hết mọi giác quan của cô.

Mấy giây sau, Tống Thịnh Lan thật sự gõ cửa, thanh âm truyền vào, rất rõ ràng:

“Tiểu Dã, con ngủ chưa? Mẹ có chuyện muốn hỏi con.”

Tang Lê được một vòng tay  rắn chắc ôm vào trong ngực, đầu óc cô trống rỗng, tim cô ngừng đập trong giây lát. Quảng Dã nghiêng người nhìn cô, mỉm cười:

“Sao trông cậu chột dạ vậy?”