Máy lạnh trong phòng chiếu phim được bật ở mức thấp, nhưng sức nóng bỏng của nụ hôn mãnh liệt này như đang đánh úp về phía Tang Lê.
Nhiệt độ xung quanh tăng lên, hơi nóng thiêu đốt trái tim.
Hơi thở mát lạnh và ngọt ngào mềm mại đan xen, toàn bộ hô hấp của Tang Lê đều bị đoạt mất, đại não bị đóng băng chỉ còn sót lại một mảng mơ hồ.
Toàn thân Quảng Dã toát lên vẻ hoang dại, như một chú chó săn muốn cắn nát cuống họng con mồi, cánh tay ôm cô không ngừng siết chặt đến mức gân xanh nổi lên, như muốn nhào nặn cô, nghiền nát cô, khảm cô vào tận xương tủy.
Sau lưng Tang Lê là cánh cửa lạnh lẽo, trước mặt là một thân thể nóng rực, cô bị vây khốn không thể nào trốn chạy, lông mi dài khẽ run như cánh bướm.
Những ngón tay trắng trẻo của cô vô thức níu chặt lấy áo cậu, vừa như thiếu nữ ngượng ngùng muốn đẩy cậu ra, mặt khác lại không kiềm được mà muốn kéo cậu lại gần.
Cảm giác hồi hộp mang theo sự khao khát.
Nhiệt độ trong phòng tăng dần.
Một hồi lâu, Tang Lê cảm nhận được chàng trai bế xốc cô lên, ôm chặt trong lòng, cậu ôm cô rồi quay người bước vào phòng, ngồi xuống ghế sofa.
Cô bị nhốt trong vòng tay cậu, mặt đối mặt, bắt gặp ánh mắt của Quảng Dã, đôi mắt đen như mực của cậu như dã thú nhìn chằm chằm vào con mồi, cậu cười, giọng khàn khàn:
“Có biết anh muốn hôn em bao lâu rồi không?”
Hai má Tang Lê đỏ bừng.
“Vẫn muốn né anh à?”
Giọng nói của cậu dán sát bên tai cô, xuyên vào tận trái tim, làm tê liệt ý thức, toàn thân cô không còn chút sức lực, vô cùng luống cuống: “Quảng Dã…”
Rồi cậu xoay người một cái, lưng cô liền chìm vào chiếc ghế sofa mềm mại tối màu, cậu siết chặt lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô và hôn cô lần nữa.
Quảng Dã trước giờ vừa hung dữ vừa xấu tính, thế nên nụ hôn của cậu đương nhiên chẳng thể nào dịu dàng.
Nhưng cô lại trầm luân vào đó, không cách nào đẩy cậu ra, như thể rơi xuống đại dương sâu, bị từng đợt sóng đánh úp tới, làm lu mờ đi lý trí của cô.
Nụ hôn này dường như đã đập tan cảm xúc bị kìm nén bấy lâu.
Không chỉ giữa cậu và cô, mà còn là giữa cô và cậu.
Trong căn biệt thự yên tĩnh, những người khác đều đã ngủ say, không ai biết bọn họ ở đây làm loại chuyện này.
Cửa đã khóa, không ai làm phiền, cậu có thể tùy ý làm loạn.
Không biết đã qua bao lâu, nghe Tang Lê rên nhẹ một tiếng, Quảng Dã mới từ từ dừng lại.
Gương mặt cô đỏ bừng, hít từng chút không khí, lồng ngực phập phồng khiến cậu bật cười: “Thiếu không khí ghê vậy sao?”
“…”
Người này sao lại xấu tính như vậy…
Cô được cậu bế lên, thân thể hai người dán sát vào nhau, đôi môi đỏ tươi của cô mọng nước, toàn thân như một quả đào chín, Quảng Dã không đứng đắn cong môi:
“Hiện tại cùng lắm cũng như thế này rồi, không cần xấu hổ nữa.”
Hiện tại…
Mặt cô đỏ như mặt trời trong đêm, không dám nghĩ tiếp nữa.
Trong mắt mọi người, Tang Lê là một người lạnh lùng, hướng nội, ngoan ngoãn và ít nói, nhưng đối với cậu, phần nhiều lại là ngại ngùng xấu hổ mang theo nét ngây thơ hồn nhiên của một cô bé.
Hai người không kiềm chế được mà dính lấy nhau, cậu cắn cắn tai cô hỏi: “Lạnh không? Anh chỉnh máy lạnh cao lên tí nhé?”
“Không lạnh…”
Cô lại đang muốn chỉnh máy lạnh thấp thêm một chút.
Đột nhiên chiếc điện thoại bị quăng trên sofa của Quảng Dã chợt rung lên.
Cầm lên nhìn qua thì thấy Thiều Tuyết Âm gọi tới.
Trong lòng buồn bực, cậu vô cảm nghe máy, bên kia đầu dây truyền đến giọng nữ dịu dàng: “A Dã…”
Tang Lê nghe thấy là giọng nữ, ngước mắt nhìn cậu.
Thiều Tuyết Âm cười nói: “A Dã, thi đại học xong rồi, sắp tới cậu có kế hoạch gì không?”
“Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, mình muốn hỏi cậu thời gian tới có rảnh không ấy mà, cùng về Hồ Tuy thăm bà nội nhé? Lâu rồi cậu chưa gặp bà mà, bà cũng rất nhớ cậu, dù gì cũng thi xong rồi, đi nhé?”
“Tôi muốn về sẽ tự có sắp xếp, nửa đêm nửa hôm, cậu gọi cho tôi chỉ vì chuyện này?”
“Không…mình cũng muốn nói chuyện với cậu, cậu có rảnh không?”
Quảng Dã nhìn Tang Lê trong lòng đang chớp mắt nhìn mình, lúc này chẳng có lòng dạ nào cùng người khác nói chuyện phiếm, mất kiên nhẫn nói: “Không rảnh, tôi đang bận.”
“Được.”
Quảng Dã cúp điện thoại, thật sự không nể mặt đối phương chút nào.
Tang Lê do dự hỏi: “Ai vậy?”
“Thiều Tuyết Âm.”
Tang Lê cảm thấy có chút quen thuộc với cái tên này, hình như người này rất thân thiết với bà nội Quảng Dã, lần trước ở sinh nhật của Tống Thịnh Lan, cô ta còn tặng một món quà rất đắt tiền.
Cô nhẹ nhàng hỏi lại: “Cậu ấy là bạn anh à?”
“Ghen sao?”
“Không có…”
Cô nói chỉ là hỏi đại vậy thôi, cậu thản nhiên giải thích: “Bố mẹ bọn anh là bạn rất thân, lại có quan hệ hợp tác kinh doanh, anh và cậu ta quen biết nhau từ nhỏ, lúc trước cùng sống ở một khu nhà cũ.”
Cô cười: “Thanh mai trúc mã à?”
Thanh mai cái khỉ, cậu cười khẩy: “Anh không thân với cậu ta.”
Từ bé cậu đã không thích chơi với con gái, Thiều Tuyết Âm là đứa con gái bánh bèo nhất mà cậu từng gặp, cậu mà phớt lờ, không để ý đến cô ta, cô liền khóc lóc sướt mướt, làm cậu phiền muốn chết, nhưng Thiều Tuyết Âm rất được lòng bố mẹ và bà của cậu, cậu cũng không nói được gì.
Tang Lê hiểu ra: “Lúc nãy có phải anh hơi hung dữ với cậu ấy không?”
Quảng Dã không có cảm xúc gì, cũng chẳng mấy quan tâm: “Trừ em ra, chẳng phải anh đối xử với con gái đều như vậy sao?”
Cô cạn lời, nghiêm túc gật đầu: “Cũng đúng, hồi đầu anh cũng tỏ thái độ kiểu này với em.”
Cậu cười: “Có sao?”
“Anh nghĩ sao? Nếu không sao em có thể vừa gặp đã ghét cay ghét đắng anh như thế chứ? Ngay đêm đầu vừa chuyển đến, anh đã hù em sợ đến mức rơi xuống bể bơi, kéo em lên xong lại còn nói là tại em nhát cáy, sau đó lúc anh đưa em đến trường ghi danh lại để em một mình ở cổng tòa nhà hành chính, tất cả những chuyện này anh đều quên rồi à?”
Đại thiếu gia bị hồi ức vả vào mặt: “…”
Cô giả vờ tức giận: “Em thật sự cũng quá dễ bị lừa, lúc đầu anh đối xử với em như vậy, anh nghĩ xem, bây giờ sao em có thể đồng ý với anh đây…”
Quảng Dã cau mày, lòng hoang mang: “Lúc trước, anh không biết.”
Vốn dĩ đâu có ngờ tới sau này cậu sẽ thích cô nhiều đến vậy, bằng không cậu tuyệt đối sẽ không đối xử với cô như vậy.
Tang Lê bị cậu chọc cười: “Nhưng mà không phải lúc nào anh cũng quá đáng, cái lần tổ chức meeting động viên ở nhà thi đấu anh đã đá cho em một cái ghế, còn ra mặt dùm em ở tiệm trà sữa, lúc đó sao anh lại làm thế?”
Cậu dùng đầu ngón tay vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của cô, nhớ lại những chuyện kia: “Có làm sao đâu, thấy em say nắng gần chết nên đá cho em cái ghế thôi, cũng chẳng nghĩ nhiều.”
Kể cả lần ra mặt ở tiệm trà sữa sau này, cậu vốn cũng không có ý giúp cô, chỉ vì Tống Thịnh Lan nhờ vả, lại thấy cô đáng thương, không muốn thấy cô bị bắt nạt thôi.
Quảng Dã đối xử với bạn bè rất tốt, việc bảo vệ Trương Bác Dương và giúp đỡ Lữ Nguyệt đều xuất phát từ tính cách tốt bụng của cậu.
Cậu nhìn cô: “Có phải lúc đầu anh mà quá đáng hơn một chút, sau này em đóng chặt trái tim với anh không?”
Cô gật đầu ra vẻ nghiêm túc: “Dù sao thì đại thiếu gia cũng tự nghĩ lại mình một chút đi, lúc đầu ngày nào em cũng mắng thầm anh đấy.”
“…”
Cậu xoa đầu cô: “Sau này không như vậy nữa.”
Bây giờ cô là báu vật của cậu.
—
Buổi tối, hai người ở trong phòng chiếu phim rất lâu.
Sự thân mật và ngọt ngào trong đó không thể nói thành lời, cuối cùng cậu đưa cô trở về phòng ngủ trên tầng hai, lại quấn lấy cô thêm một lúc ở cửa. Khó khăn lắm cô mới thoát khỏi móng vuốt của cậu, lúc bước vào phòng hai chân cô mềm nhũn.
Chàng trai mười chín tuổi nóng bỏng và hoang dã, lại là lần đầu cậu thích một cô gái, chưa kể đến Quảng Dã rất giỏi các kiểu vận động mang tính kích thích, thể lực lại còn tốt. Đương nhiên về phương diện kia không phải là thể loại còn non xanh.
Mới ngày thứ hai yêu đương, Tang Lê đã cảm thấy bản thân đỡ không nổi cậu.
Đang nằm trên giường thì Từ Hiểu nhắn tin cho cô hỏi đã ngủ chưa, hai cô bạn thân liền gọi điện tám chuyện, sau đó Tang Lê cũng kể cho cô nàng nghe chuyện với Quảng Dã.
Từ Hiểu kinh ngạc: “Bọn cậu ở bên nhau rồi?”
“Ừ.”
Tang Lê kể lại chuyện vào hôm sinh nhật, Từ Hiểu nghe xong liền cảm thán: “Tên Quảng Dã này cũng được phết nhỉ, chuẩn bị cho cậu nhiều bất ngờ như vậy. Điềm Điềm, cậu quả là có phúc nha…”
Tang Lê nhướng mày: “Ừ, anh ấy thật sự rất tốt.”
“Quảng Dã vừa giàu lại sẵn sàng tiêu tiền vì cậu, cậu cũng thích cậu ấy, yêu được thì cứ yêu thôi, quá tốt rồi.”
Tang Lê hỏi thăm tình hình gần đây của Từ Hiểu, cô ấy nói cô ấy cùng Trương Tinh ở bên nhau được một thời gian rồi: “Tháng chín này anh ấy dự định đến Tấn Hợp cùng một người bạn thân khởi nghiệp, nói sẽ đưa mình đi cùng. Mình cũng nên đi với anh ấy, cũng không thể cả đời sống mốc meo ở ngọn núi tồi tàn này được, cũng nên ra ngoài xông pha một phen chứ nhỉ.”
Thành phố Tấn Hợp giáp với Đài Thông, Tang Lê nghe xong cũng tôn trọng ý kiến của cô nàng: “Cậu đi xa nhớ tự chăm sóc tốt bản thân nhé, qua một thời gian nữa mình về quê là có thể gặp nhau rồi.”
Từ Hiểu cười: “Được, nhớ cậu quá chừng.”
Hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy, Tang Lê đặt điện thoại xuống, cảnh tượng trong phòng nghe nhìn lúc nãy lại bất giác hiện lên trong đầu.
Cuối cùng, cô đè nén sự ngọt ngào trong lòng, xoay người, kéo chăn mỏng che đi khuôn mặt đang dần ửng đỏ của mình, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Một đêm với nhiều giấc mơ đẹp.
Ngày hôm sau, Quảng Dã thức dậy từ sớm chạy bộ buổi sáng.
Lúc cậu về tới nhà mới có tám giờ sáng, hôm nay Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy đi làm muộn một chút, bọn họ gọi cậu đến cùng ăn sáng.
Quảng Dã ngồi xuống: “Tang Lê đâu ạ?”
Tống Thịnh Lan cười: “Con bé chưa dậy, chắc tối qua ngủ muộn quá đó mà.”
Câu này của bà có chút ý tứ sâu xa, Quảng Dã hơi khựng lại một nhịp, cười cười rồi cầm cốc sữa lên uống. Tống Thịnh Lan nhìn cậu: “Con với con bé ở bên nhau rồi?”
Cậu gặm bánh mì nướng, thản nhiên nói: “Dạ.”
Hào phóng thừa nhận, quả là có trách nhiệm.
Tống Thịnh Lan trêu đùa hỏi: “Con thích Lê Lê điểm nào thế? Lúc đầu con bé tới nhà, có thấy con có cảm giác gì đâu.”
Quảng Minh Huy cũng cười: “Đúng đó, con bé có điểm nào thu hút con thế?”
Quảng Dã uể oải ngước nhìn hai người:
“Bố mẹ cũng hóng chuyện ghê.”
Tống Thịnh Lan cười: “Trêu con tí thôi, Lê Lê là một đứa trẻ ngoan, mẹ chỉ muốn nhắc nhở con, hai đứa còn nhỏ, cũng nên chú ý chừng mực.”
Đêm qua, Quảng Minh Huy nhìn thấy cảnh tượng kia sau đó âm thầm về kể với Tống Thịnh Lan, hai người bọn họ có chút lo lắng, không thể không lên tiếng nhắc nhở, giữa Quảng Dã và Tang Lê, người cần được nhắc nhở chắc chắn không phải là Tang Lê.
Quảng Dã hiểu ý, lười biếng đáp lại một tiếng.
Ăn xong, cậu lên tầng trước, Tống Thịnh Lan cảm thán: “Con trai chúng ta lớn thật rồi, đến tuổi có bạn gái rồi.”
Quảng Minh Huy cười: “Hai đứa sáng chiều ở cạnh nhau, phát sinh tình cảm là chuyện bình thường, nhưng tụi nhỏ dù gì cũng trẻ người non dạ, cảm thấy mới lạ nên yêu đương cho vui, chuyện sau này như thế nào còn chưa biết được.”
Trong mắt bọn họ, tình yêu ở lứa tuổi này chỉ như trò đùa trẻ con.
Tống Thịnh Lan cảm thán: “Cũng đúng, dù sao cũng để tụi nhỏ tự do quyết định đi…”
Kì thật Tống Thịnh Lan càng lo lắng con trai bà là đứa cả thèm chóng chán, tới lúc đó lại làm tổn thương Tang Lê. Ngặt nỗi bây giờ con cái lớn rồi, bậc làm phụ huynh như bọn họ cũng không quản nổi, chưa kể đến cái tính khí nóng nảy kia của Quảng Dã.
Điều làm bọn họ vui mừng chính là Tang Lê là một cô bé tốt, bọn họ rất yên tâm về cô.
Bên kia, Tang Lê nghe Quảng Dã nói thì thấp thỏm không yên, nhưng Quảng Dã nói bọn họ không phản đối nên cũng thở dài nhẹ nhõm.
Tang Lê hỏi cậu: “Giả dụ như dì Tống và chú Quảng không đồng ý, anh định làm thế nào?”
Quảng Dã cười nhạo: “Người anh thích ai dám ngăn cản?”
Người này thật sự rất ngỗ nghịch nha…
Quảng Dã kéo cô vào lòng, xoa đầu cô: “Có ai mà không thích em đâu chứ? Nếu có chắc người đó cũng mù rồi.”
Tang Lê cười duyên dáng.
Cả tuần sau đó, trừ lúc ở bên cạnh Quảng Dã, Tang Lê đều ở nhà luyện múa, không thì sẽ cùng với vài người của nhóm ‘Cùng nhau phát tài’ ra ngoài chơi.
Kết thúc kỳ thi căng thẳng và bận rộn, thời gian dường như đột nhiên trôi chậm lại, thậm chí bắt đầu có chút buồn chán.
Giữa tháng sáu, bọn họ cuối cùng cũng chờ được đến lễ tốt nghiệp.
Ngày hôm ấy bầu trời trong xanh không một gợn mây, tiết trời tuyệt đẹp, dường như Thượng Đế muốn đặt một dấu chấm hết tuyệt vời cho quãng thời gian trung học tươi đẹp của bọn họ vậy.
Sáng sớm, các học sinh tốt nghiệp đeo phù hiệu trường, mặc lên người bộ đồng phục mà thường ngày bọn họ chê õng chê eo nhưng hôm nay lại đặc biệt có ý nghĩa, tập trung tại khán phòng của nhà thi đấu, cùng tham dự buổi lễ đánh dấu cột mốc thanh xuân này.
Hôm nay, ban lãnh đạo nhà trường đều có mặt, những thành viên ban quản trị như Tống Thịnh Lan đều đến. Hát quốc ca xong, hiệu trưởng lên phát biểu, sau đó là tiết mục biểu diễn văn nghệ tốt nghiệp của các lớp.
Lớp 8 cũng là một trong số đó.
Khi các bạn của lớp 8 ngân nga lại ba bài thơ trong lễ khai giảng theo một cách mới, đèn led phía sau lại một lần nữa hiện lên những tấm hình được flycam chụp lại. Các học sinh bên dưới như được tắm mình trong quá khứ, cũng kích động mà cùng ngân nga theo.
Khoảng thời gian tươi đẹp lúc ban đầu tưởng chừng như mới hôm qua, chớp mắt họ đã sắp tốt nghiệp rồi.
Sau đó, đại diện học sinh nên phát biểu cảm nghĩ, Tang Lê là một trong số đó.
Cô lên sân khấu, kể lại câu chuyện đến trường trung học tư thục Giang Vọng vào năm cuối trung học với những cảm xúc chân thật: “Mình là một người hướng nội không thích kết giao bạn bè, thế nhưng một năm nay mình đã gặp được rất nhiều bạn tốt: Niệm Niệm, Lữ Nguyệt, Bác Dương, Nhiếp Văn, còn có Quảng Dã và nhiều nhiều bạn khác nữa. Mình vẫn không nhịn được mà nhắc đến tên bọn họ.”
Mấy người bạn vui vẻ nhìn cô, Tang Lê mỉm cười: “Là các cậu chủ động đến gần mình, cho,mình sự ấm áp, trở thành chỗ dựa vững chắc nhất khi mình gặp khó khăn. Ở Giang Vọng, mình đã nhận được một nền giáo dục tốt, đạt được thành tích tốt, gặp được những người bạn quý giá. Mình rất may mắn được trở thành một phần của Giang Vọng.”
Tang Lê cho rằng tương lai bọn họ sẽ có những ngã rẽ khác nhau, có người thành công, cũng sẽ có người thất bại. Những thăng trầm của cuộc sống tương lai không thể lường được:
“Có một cuốn sách từng viết: ‘Cuộc đời giống như một bản giao hưởng, dù bạn nhìn thấy núi cao hay là vực sâu, nó phụ thuộc vào cảm xúc nội tại của mỗi người.’ Chúng ta trong tương lai sau này dù có đi về đâu, hi vọng mọi người sẽ trân trọng tất cả những gì mình đang có và vì một tương lai tốt đẹp mà nỗ lực phấn đấu hết mình.”
Sống xứng đáng với tuổi trẻ, xứng đáng với thời đại, dũng cảm tiến về phía trước, hãy cưỡi sóng đạp gió mà đi.
Sau khi đại diện giáo viên và đại diện phụ huynh phát biểu xong, mọi người cùng nhau hát bài hát của trường để kết lễ, bước ra khỏi khán phòng chuẩn bị nghi thức thả bóng bay.
Trong lúc chờ đợi, nhiều người tụ tập phía trước đại sảnh của nhà thi đấu, một lúc sau, Tang Lê nhìn thấy Trạm Thiến Tuyết và Kha Phỉ đi tới, nhìn cô và Lữ Nguyệt bên cạnh: “Tang Lê, Lư Nguyệt…xin lỗi các cậu.”
Lời xin lỗi này cuối cùng hôm nay bọn họ cũng đủ can đảm để nói ra.
Mặc dù lời xin lỗi này không thể nào bù đắp được những tổn thương đã gây ra, nhưng bọn họ xứng đáng nhận được lời xin lỗi này. Một năm nay, dưới sự dẫn dắt của Bạch Nam, hai người bọn họ cũng dần đoàn kết với các bạn cùng lớp, không còn chia bè kết cánh nữa.
Nhìn vẻ mặt thật sự hối hận của bọn họ, Tang Lê và Lữ Nguyệt cũng quyết định buông bỏ chuyện cũ, mỉm cười đáp lại.
Khi hai người kia rời đi, Lữ Nguyệt cảm động ôm lấy tay Tang Lê:
“Lê Lê, cậu thật tốt, nếu không có cậu chắc cả thời trung học của mình sẽ trở nên thê thảm mất.”
Lý do lớn nhất khiến cô lựa chọn tha thứ cho bọn người Trạm Thiến Tuyết chính là tâm hồn cô đã được chữa lành, và người chữa lành cho cô không ai khác chính là Tang Lê và những người bạn của nhóm ‘Cùng nhau phát tài’.
Tang Lê ôm lấy cô: “Nguyệt Nguyệt ngốc, cậu cũng là một trong những niềm vui ở trường trung học của mình.”
Lữ Nguyệt bật cười, sau đó bốn người còn lại cũng đi tới, Quảng Dã nhét vào lòng Tang Lê một bó hoa và một hộp quà, nhếch khóe môi:
“Quà tốt nghiệp.”
Bốn người kia bâu vào trêu Quảng Dã quá lãng mạn rồi, Tang Lê thì rất ngạc nhiên, cô không ngờ cậu lại còn chuẩn bị cho cô những thứ này. Mấy người kia đồng thanh đòi xem Quảng Dã tặng quà gì, Tang Lê mở hộp quà ra thì thấy là một đôi giày múa.
Quảng Dã nói cậu thấy đôi giày ở nhà Tang Lê dùng tập múa cũ rồi, nên mua cho cô một đôi mới.
Cậu biết nhảy múa là ước mơ của cô.
Tang Lê cảm động nhận lấy, nhìn cậu rồi mỉm cười.
Một lúc sau, tiếng pháo nổ vang, mọi người cùng nhau thả bóng bay.
Trong tiếng vỗ tay và hò reo, lễ tốt nghiệp đã kết thúc.
Kết lễ, nhiều bạn cùng lớp vẫn tụ tập cười đùa, chụp hình lưu niệm. Tang Lê và Dụ Niệm Niệm cũng chụp ảnh cùng mấy bạn nữ cùng lớp, có người chú ý thấy Tang Lê đang ôm quà và hoa, vô cùng bắt mắt:
“Tang Lê, ai tặng cậu mấy thứ này thế? Bó hoa đẹp xuất sắc.”
Dụ Niệm Niệm ở bên cạnh cười xấu xa: “Đương nhiên là trai tặng rồi.”
“Quào…”
Mọi người đều biết có nhiều người theo đuổi Tang Lê: “Quà của cậu trai nào thích Tang Lê của chúng ta tặng thế, cũng phô trương ghê.”
“Không phải của bạn trai cậu đấy chứ?”
Dụ Niệm Niệm: “Vậy mà các cậu cũng đoán được à?”
Xung quanh vang lên tiếng kêu đầy phấn khích, Quang Dã và mấy chàng trai đang đợi bên cạnh cũng nghe thấy liền nhìn sang bên này.
“Tang Lê, cậu hẹn hò rồi sao?! Bạn trai của cậu là ai thế?!!”
Một trận hỗn loạn, bầu không khí sôi nổi, Tang Lê liếc nhìn Dụ Niệm Niệm xấu xa kia, mặt đỏ bừng xấu hổ: “Đâu có…”
Cô vô thức phủ nhận, xấu hổ muốn chạy trốn, ai dè Quảng Dã đang tựa người ở lan can bên cạnh chợt nắm lấy tay cô, kéo cô quay lại, ngông nghênh lười biếng cười:
“Sao cơ, đại thiếu gia đây theo đuổi em lâu như vậy, còn không chịu nhận?”
Các bạn học xung quanh đều đứng hình:????!!!
“Quảng Dã, cậu cùng với Tang Lê, các cậu…”
Quảng Dã giơ tay đặt lên vai Tang Lê, nửa ôm cô vào lòng, cụp mắt nhìn Tang Lê đang mặt mày đỏ bừng, cong môi nói: “Tôi là bạn trai của Tang Lê.”
Cậu không chút để ý mà cứ thế công khai mối quan hệ của bọn họ trước đám đông.
Sau đó, như thể có một quả bom nguyên tử vừa được thả xuống, hiện trường lập tức nổ tung, tiếng la hét và chấn kinh bùng lên làm đảo lộn khu vực xung quanh.
Nhiều học sinh đứng từ xa đều nhìn sang, còn tưởng vừa xảy ra chuyện động trời gì đó, không chỉ các bạn học của lớp 8 mà cả các anh em bên cạnh Quảng Dã, những bạn học quen biết Quảng Dã của các lớp khác và những nữ sinh yêu mến Quảng Dã, tất cả đều bùng nổ. Con mẹ nó, Quảng Dã vậy mà lại thích Tang Lê??!!!!!
Tin tức này quả thật đúng như Nhiếp Văn dự đoán, là một vụ nổ kinh thiên động địa, hiện trường sôi sục: “A Dã, cậu và Tang Lê ở bên nhau rồi sao?! Là ai theo đuổi ai thế?!”
Nhiếp Văn cười: “Cái này còn phải hỏi? Tất nhiên là A Dã rồi, cậu ta còn phải theo đuổi rất lâu đó.”
Mọi người:??!!!!!
Lại là Quảng Dã chủ động theo đuổi, hơn nữa lại còn theo đuổi rất lâu?!
Thấy Quảng Dã không phủ nhận, mọi người lại thêm một phen ồn ào kích động.
Bùng nổ, thật sự quá bùng nổ rồi.
Trước đây, không ít cô gái theo đuổi cậu nhưng chẳng một ai thành công. Không ngờ, cuối cùng lại có một ngày xuất hiện một cô gái khiến Quảng Dã tự đổ.
“Tang Lê, cậu rốt cuộc cho Quảng Dã uống loại bùa mê thuốc lú nào vậy? Quả là lợi hại!”
“Trước giờ bọn mình còn tưởng Dã chính là hoa trên đỉnh núi, chẳng ai hái được, ba năm trung học chẳng màng yêu đương, không ngờ năm cuối cấp cậu ta lại chẳng thể cưỡng nổi sức hút của một Tang Lê vừa chuyển đến, hahaha.”
Mọi người cười đùa trêu chọc, Tang Lê ngước mắt đón ánh nhìn của Quảng Dã, gương mặt đỏ bừng như quả hồng chín.
Vốn dĩ cô cũng nghĩ mình sẽ không thích ai.
Ai biết được, cô cũng chẳng thoát khỏi được Quảng Dã.
Cuối cùng, Quảng Dã dắt Tang Lê đi trước, đi về phía cổng trường, Tang Lê xấu hổ hỏi cậu: “Sao anh lại chiếu cáo toàn thiên hạ thế? Em tưởng anh sẽ không nói ra…”
“Sao lại không nói chứ?”
Dưới bóng cây xanh, đôi mắt đen của cậu rủ xuống nhìn cô, lấp lánh ánh sáng và bóng tối: “Chuyện hẹn hò với em đâu cần phải giấu giếm.”
Tình yêu của bọn họ xứng đáng được công khai minh bạch.
Tang Lê nhìn cậu, cảm động mỉm cười.
Trong đêm lễ tốt nghiệp, lớp 8 tổ chức tiệc tri ân thầy cô.
Buổi tổi, phòng riêng dành cho tiệc tri ân thầy cô đã được đặt trước tại một nhà hàng ở trung tâm thành phố. Lúc Tang Lê và Quảng Dã bước vào phòng, các bạn học có mặt sẵn ở bên trong nhìn thấy liền nhiệt liệt hoan nghênh.
Trong một buổi chiều ngắn ngủi, chuyện hai người ở bên nhau đã lan truyền trong giới học sinh cuối cấp, lại truyền đến tai cả các em năm nhất và năm hai trung học, thậm chí còn xuất hiện trên diễn đàn của trường, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Hiện tại, Tang Lê cũng chẳng thể giấu giếm thêm, cũng không còn sức để xấu hổ.
Qua một lúc, bữa tiệc bắt đầu, Bạch Nam và một số giáo viên bộ môn cũng đã đến. Theo lẽ đương nhiên, các học sinh tỏ lòng kính trọng đối với các thầy cô trước, đặc biệt là Bạch Nam, chỉ sau một năm đã được mọi người vô cùng yêu mến.
Bạch Nam cho biết khi tiếp quản lớp, thầy luôn hy vọng tập thể lớp 8 có thể cùng nhau nổ lực cho kì thi đại học, thầy rất vui mừng vì một năm nay mọi người đã hòa thuận và đoàn kết hơn rất nhiều.
Bạch Nam nói thầy hy vọng mọi người có thể nhận được thông báo nhập học từ ngôi trường mong ước của mình, mà dù không nhận được cũng không sao, mọi người là thành viên của lớp 8 trường trung học Giang Vọng. Giang Vọng sẽ luôn mở rộng cửa giơ tay giúp đỡ mọi người.
Sau khi ăn xong, các học sinh lần lượt kính rượu các giáo viên. Khi sáu thành viên của nhóm ‘Cùng nhau phát tài’ nâng cốc chúc mừng, các giáo viên hết lời khen ngợi Quảng Dã: “Quảng Dã năm nay giống như lột xác vậy, từ một đứa không màng tới bài vở lại trở nên vô cùng siêng năng chăm chỉ, thành tích tiến bộ vượt bậc, em khiến thầy cô vô cùng ấn tượng đấy.”
Các bạn học cười hỏi: “Quảng Dã, cậu vì cái gì mà tính tình đại biến như vậy thế?”
Quảng Dã quay đầu nhìn Tang Lê cười:
“Đơn giản vì muốn học chung một trường đại học với Tang Lê.”
Mọi người phấn khích vỗ tay: “Quào, chính là sức mạnh của tình yêu trong truyền thuyết đó!”
“Chứng tỏ Quảng Dã thật sự rất thích Tang Lê nha!!!”
“Tang Lê, Quảng Dã, hai cậu phải ở bên nhau thiệt lâu nghen, các cậu là cặp đôi duy nhất của lớp chúng ta đó!”
Nhiếp Văn cười cười nhìn về phía Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm, kiếm chuyện: “Ai nói, nói không chừng vẫn còn một cặp đó!”
“Ai? Ai thế?…”
Tiếng ồn ào không dứt khiến Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm đều mặt đỏ tai hồng.
Rượu say tai nóng, mọi người đều vui vẻ.
Áp lực của kì thi đại học qua đi, lại phải đối mặt với sự chia ly, tất cả bất bình và mâu thuẫn đều được hóa giải, chỉ gửi lại cho nhau những lời chúc phúc và không nỡ chia lìa.
Mong rằng thời trung học kết thúc nhưng tuổi thanh xuân của bọn họ vẫn mãi tiếp diễn.
Tiệc tri ân kết thúc, Quảng Dã đi vệ sinh, Tang Lê đứng đợi một mình ở cửa thì nghe thấy phía sau có tiếng gọi:
“Tang Lê—”
Tang Lê quay lại nhìn thấy là Lư Hạ Dương thì ngẩn ra.
Lư Hạ Dương bước tới, nhìn cô: “Nghe nói điểm thi lần này của cậu khá tốt, cậu định đăng kí vào trường đại học nào?”
“Vân Đại.” Mâu thuẫn khi trước Tang Lê cũng không để trong lòng, thuận miệng hỏi: “Còn cậu thì sao?”
“Tôi muốn vào đại học Y.” Lư Hạ Dương dừng một lát: “Tôi nghe nói lần này Quảng Dã thi cũng không tệ, cậu ta cũng muốn vào Vân Đại cùng cậu à?”
Tang Lê gật đầu, Lư Hạ Dương mấp máy môi, bối rối vò đầu: “Lúc trước, tôi ở trước mặt cậu nói mấy lời bình phẩm kia về Quảng Dã thật là không phải, sau này nghĩ lại là do bản thân tôi quá tự cao, là tôi có thành kiến với cậu ấy, còn về chuyện đua xe, cậu giúp tôi chuyển lời xin lỗi đến cậu ấy, tôi ở sau lưng mách lẻo thực sự không có nghĩa khí.”
“Sao cậu không trực tiếp nói với cậu ấy?”
“Tôi…”
“Quảng Dã rất rộng lượng, thực ra anh ấy cũng chẳng mấy để ý đâu.”
Tang Lê nói dứt lời, Lư hạ Dương liền nhìn thấy Quảng Dã từ phía sau đi tới, ôm lấy Tang Lê rồi nhìn sang cậu ta.
Chắc cậu ấy đã nghe thấy những lời vừa rồi, Lư Hạ Dương ngượng ngùng, bối rối, không ngờ Quảng Dã nhìn vào mắt cậu ta thản nhiên nói: “Dự định học trường nào?”
“Đại học Y.”
Quảng Dã lười biếng gật đầu: “Không tới Vân Đại làm bóng đèn là tốt rồi.”
“…”
Quảng Dã cong môi, ôm lấy Tang Lê bước về phía trước, lướt ngang qua cậu ta:
“Học chăm nhé, ngày sau gặp lại, học sinh xuất sắc.”
Lư Hạ Dương ngẩn ra một chặp, quay lại nhìn theo bóng lưng họ, cuối cùng khẽ mỉm cười.
Ra khỏi nhà hàng, lão Trương đưa Tang Lê và Quảng Dã về nhà.
Vừa lúc Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy cũng đã về, bốn người ở trong phòng khách ăn trái cây và trò chuyện, họ hỏi: “Mọi chuyện ở trường của các con xong hết chưa?”
Tang Lê: “Sau khi có kết quả thi, sẽ có buổi hướng dẫn điền đơn đăng ký nguyện vọng nữa ạ.”
“Vậy ít nhất cũng cuối tháng sáu nhỉ?”
“Vâng.”
Tống Thịnh Lan chợt nhớ ra một chuyện, nói với Quảng Dã: “Hai ngày nữa bố con sẽ đi công tác, chắc cũng phải mất nửa tháng.”
Quảng Minh Huy vội giải thích: “Tiểu Dã, lần công tác này của bố là bất đắc dĩ, bố sẽ quay lại sớm.”
Quảng Dã cười, hiện tại cậu không còn tức giận vì chuyện này nữa rồi: “Bố công tác thì công tác thôi, đừng để mình bị bệnh là được.”
“Không đâu, tới lúc đó bố một ngày ăn ba bữa không bỏ bữa nào, nghỉ ngơi điều độ, để mẹ con ở bên cạnh giám sát.”
Tống Thịnh Lan cười: “Bởi vậy ngày mai, bố mẹ tính về Hồ Tuy thăm bà nội con, cũng lâu rồi không về, vừa đẹp con cũng đang được nghỉ, đi cùng với bố mẹ đi, chúng ta cùng bà nội ăn bữa cơm.”
Quảng Dã đáp lại một tiếng, Tống Thịnh Lan mang theo ý cười nhìn Tang Lê: “Lê Lê, bà nội của Tiểu Dã cũng biết cháu. Tết năm ngoái còn mời cháu rãnh rỗi thì cùng về ăn cơm, cháu cũng đi cùng chúng ta nhé?”
Tang Lê ngẩn người, Quảng Minh Huy cũng tiếp lời: “Lê Lê cũng đi cùng đi, bây giờ kì thi đại học cũng kết thúc rồi, cùng đi chơi cho vui.”
Tang Lê ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Nói chuyện xong, Tang Lê đi lên ban công phòng học tầng bốn hóng gió. Một lúc sau, Quảng Dã bưng lên một ly nước cam mới vắt đưa cho cô. Tang Lê đón lấy, tò mò hỏi cậu: “Quảng Dã, nhà bà nội anh ở trên núi hả?”
Chàng trai dựa người vào lan can: “Thời gian này, bà không có ở trên núi nữa, bà sống trong một ngôi nhà cũ ở ngoại ô thành phố.”
“Trước giờ bà đều ở một mình hả?”
“Mấy năm trước, ông nội anh mất, dì cả anh muốn đón bà ra nước ngoài định cư nhưng bà không chịu, vẫn luôn ở một mình trong ngôi nhà cũ, bà thích yên tĩnh.”
Tang Lê hiểu ý gật đầu: “Em thấy bà rất thương anh.”
Quảng Dã xoa gáy, cong môi: “Anh là cháu trai duy nhất của bà, bà rất thương anh, cũng đau đầu với anh không kém.”
Tang Lê cười: “Giờ thấy anh học giỏi như vậy, bà chắc chắn sẽ rất vui.”
Giọng điệu cậu nhởn nhơ: “Ừm, vì có một tấm gương tốt.”
Tang Lê đỏ mặt, Quảng Dã nghiêng người nhìn cô: “Nhà cũ rất lớn, ngày mai dắt em đi xem.”
Cô cười: “Được.”
—
Vì Tống Thịnh Lan nói bọn họ chỉ ở lại nhà cũ một đêm, hôm sau sẽ về, thế nên đêm đó Tang Lê chỉ thu dọn một ít quần áo và vật dụng hàng ngày đơn giản.
Ngày hôm sau, bốn người cùng về thành phố Hồ Tuy.
Hôm nay là cuối tuần, xe cộ đông đúc nhưng thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh không một gợn mây, nắng vàng rực rỡ chiếu xuyên qua những tán cây xanh.
Trên đường, mấy người ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, nói cười rôm rả, bầu không khí hòa thuận. Hiện tại, Tang Lê ở trước mặt Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy ngày càng vui vẻ hoạt bát. Ai không biết còn tưởng bố mẹ đưa con trai và con gái ra ngoài chơi nữa.
Hơn mười giờ sáng, xe chạy đến ngoại ô Hồ Tây, cuối cùng dừng lại trước một tứ hợp viện bên cạnh hồ nước.
Khi Tang Lê xuống xe, dáng vẻ ngôi nhà trước mắt làm cô vô cùng kinh ngạc.
Hai chữ “Quảng gia” được khắc trên tấm biển treo trước cửa lớn tứ hợp viện. Cả khu nhà trông giống như một lâm viên tư nhân của vùng sông nước Giang Nam. Hướng mắt nhìn ra xa, trong sân, những viên ngói hình vảy cá với tông màu xám đen được xếp thành từng lớp trên xà ngang gỗ bách, một dòng suối nhỏ vắt ngang qua, hàng dương liễu trong sân rung rinh trong gió. Những viên gạch xanh thẫm và bức tường đầu ngựa được ngẫu hứng lồng ghép vào nhau tạo thành một bức tranh sơn thủy.
Nếu Tang Lê đi một mình đến đây hẳn đã tưởng đây là một thắng cảnh. Lúc mới đến biệt thự Quảng gia, cô đã thấy xa hoa tráng lệ rồi, nhưng đến đây còn sốc hơn.
Hèn gì hôm qua Quảng Dã nói sẽ đưa cô đi dạo, cô mà đi một mình ở đây chắc lạc đường mất.
Xe vừa đỗ xong, lão quản gia đợi ở cửa đã lâu tiến tới nghênh đón, Tang Lê đi theo mọi người vào trong.
Đi qua thùy hoa môn và hành lang sơn thủy, bước vào bên trong, nội bộ khu nhà được tạo thành từ nhiều nét kiến trúc cộng hưởng bổ sung cho nhau, có nhiều khoảng sân. Cuối cùng, mấy người bọn họ cũng đi đến gian nhà chính của nội viện, bên trong được bài trí theo phong cách Trung Quốc cổ xưa.
Bọn họ bước vào, Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan lên tiếng gọi Phạm Mạn Chi, thấy người giúp việc đỡ Phạm Mạn Chi vừa hái hoa ở sân sau đi tới, bà nhìn thấy bọn họ:
“Các con vể rồi à.”
Quảng Dã tiến lên: “Bà nội.”
“Ừm, cháu ngoan của ta.”
Phạm Mạn Chi kéo tay cậu, nhìn qua một lượt, cau mày nói: “Sao có cảm giác như Tiểu Dã ốm đi vậy?”
“Vừa mới thi đại học xong, Tiểu Dã học hành rất chăm chỉ, chắc hẳn cũng mệt mỏi.”
Phạm Mạn Chi không khỏi trách cứ hai người làm bố mẹ mấy câu: “Vậy thì các con thường phải dặn dò người làm nấu đồ bổ cho Tiểu Dã ăn chứ, sao có thể không đảm bảo dinh dưỡng như thế được?”
Quảng Dã bất đắc dĩ cười: “Ngày nào cháu cũng ăn rất ngon.”
“Hôm nay về đây, bà đặc biệt dặn đầu bếp nấu toàn là món cháu thích.”
Khi hai người đang nói chuyện, Tống Thịnh Lan cười, ôm vai Tang Lê dắt cô lên phía trước: “Mẹ, giới thiệu với mẹ, đây là Lê Lê.”
Tang Lê nhìn Phạm Mạn Chi, thấy bà có khí chất vô cùng mạnh mẽ, lòng cô có chút bất an, khẽ cúi đầu lễ phép, cong môi: “Chào bà, cháu là Tang Lê.”
Lúc này Phạm Mạn Chi mới chú ý tới Tang Lê, phát hiện ra cô bé có khuôn mặt xinh đẹp, mắt phượng mày ngài, thoạt nhìn chính là kiểu người thông minh lanh lợi, điềm đạm đáng yêu.
Phạm Mạn Chi nhẹ nhàng cười: “Tết năm ngoái nghe Thịnh Lan và Minh Huy khen cháu, nói cháu ngoan ngoãn hiểu chuyện, còn khiến Tiểu Dã thay đổi rất nhiều, bà luôn muốn được gặp cháu.”
Tang Lê cong môi: “Bà quá khen ạ, dì Tống và chú Quảng đón cháu đến Vân Lăng học, đối xử với cháu rất tốt.”
“Khó khăn của gia đình cháu chúng ta đều biết, cháu cứ yên tâm ở lại Vân Lăng, thi vào một trường đại học tốt là đã không phụ tấm lòng của bọn chúng rồi.”
“Dạ.”
Quảng Minh Huy kêu mọi người đừng đứng mãi, ngồi xuống nói chuyện. Phạm Mạn Chi kéo Quảng Dã ngồi xuống sofa. Người làm mang trà và bánh ngọt lên. Quảng Minh Huy quan tâm hỏi han sức khỏe của Phạm Mạn Chi, bà nói mọi chuyện đều rất tốt: “Ta không có gì để phải lo lắng cả, nên để tâm đến Tiểu Dã kìa, còn có Lê Lê, ta thấy con bé cũng gầy nhom, bình thường nên ăn nhiều hơn mới tốt.”
Tang Lê ngồi ở ghế bên cạnh ngoan ngoãn gật đầu, Phạm Mạn Chi hỏi cô: “Lê Lê, cháu sinh vào năm nào?”
“Cháu sinh tháng 6 năm 95 ạ.”
“Vậy nhỏ hơn Tiểu Dã một tuổi, nghe dì Tống của cháu nói, cháu học rất giỏi nhỉ, sắp tới cháu muốn vào trường đại học nào?”
Tang Lê: “Cháu muốn vào đại học Vân Lăng.”
“Đại học Vân Lăng rất tốt, tiểu Dã thì sao?”
Quảng Dã ngước mắt nhìn vào mắt Tang Lê: “Tất nhiên là cháu cũng vào Vân Đại.”
Tim Tang Lê đập trật một nhịp, nụ cười của Phạm Mạn Chi nhạt đi một chút: “Vân Đại tốt thì tốt thật, nhưng mà thi vào không dễ. Nếu thật sự không được thì ra nước ngoài du học, trường học ở nước ngoài cũng rất tốt.”
Quảng Dã: “Không du học, ở trong nước rất tốt ạ.”
Tang Lê ở trong nước, cậu sao có thể ra nước ngoài được.
Quảng Minh Huy ngồi ở một bên cũng ủng hộ: “Con không muốn A Dã đi du học, tốt nhất là học ở Vân Lăng, như vậy tụi con cũng tiện chăm sóc nó.”
Tống Thịnh Lan cười trách ông: “Tiểu Dã lớn như vậy rồi còn cần chăm sóc sao, anh muốn con trai ở bên cạnh thì nói thẳng đi.”
Quảng Minh Huy cười cười, Phạm Mạn Chi nhấp một ngụm trà: “Tất nhiên tốt nhất là ở lại trong nước, Tiểu Dã mà ra nước ngoài bà cũng không yên tâm, tập đoàn sau này còn phải giao vào tay nó, hơn nữa Âm Âm cũng thích ở trong nước, nó nói sau này muốn ở trong nước phát triển, hai đứa này quả là cùng chung chí hướng.”
Tang Lê nghe vậy trong lòng dậy sóng. Giây tiếp theo, đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến giọng nói dịu dàng, ngọt ngào của thiếu nữ:
“Dì Tống, mọi người đến rồi à—”
Người làm nhanh chóng đi vào thông báo:
“Bà Thiều và cô Tuyết Âm đến rồi ạ.”
Phạm Mạn Chi lập tức cười rạng rỡ: “Đứa nhỏ này, nhắc tào tháo tào tháo liền tới.”
Tang Lê quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái và một phụ nữ trung niên xách đồ đi vào sảnh chính. Cô gái mặc một bộ váy dài liền thân màu lam, mái tóc đen dài hơi xoăn, dáng người mảnh khảnh. Còn người phụ nữ trung niên diện một bộ sườn xám màu lục nhạt, mang theo khí chất thanh lịch.
Nhìn thấy mẹ của Thiều Tuyết Âm, Khương Du, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy vội đứng lên, Khương Du cười gần gũi: “Đã lâu không gặp, cuối cùng cũng đợi được mọi người về Hồ Tuy rồi.”
Hai người mỉm cười đáp lại, sau đó Thiều Tuyết Âm đi đến bên cạnh Phạm Mạn Chi, thân thiết ôm lấy tay bà, giọng ngọt ngào: “Bà ơi—”
Phạm Mạn Chi ôm lấy cô ta, nhẹ giọng cằn nhằn: “Con bé ngốc, không phải nói tối hôm qua hơn mười hai giờ đêm mới bay về sao, sáng sớm sao không ngủ thêm một lúc.”
“Đâu có được ạ, cháu nghe nói hôm nay dì Tống và chú Quảng về Hồ Tuy, cháu ngủ đâu có được, phải lập tức chạy tới đây.”
Phạm Mạn Chi véo mũi cô: “Mấy ngày tới cứ ở lại chỗ này của bà, mọi người cũng rất nhớ cháu.”
“Dạ vâng, cháu cũng muốn ở chơi với bà.”
Thiều Tuyết Âm nói xong, hướng ánh nhìn về phía chàng trai tóc đen, mặt mày tuấn lãng bên cạnh, lúm đồng tiền lún xuống: