Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 63



Chạng vạng, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy từ tập đoàn về nhà, hai người biết tin Quảng Dã đạt được thành tích tốt trong kì thi thì vui mừng khôn xiết. Như đại đa số các bậc làm bố mẹ trên thế giới, họ chỉ hận không thể kể cho tất cả người thân bạn bè của mình biết.

Tin tức tốt như vậy, đương nhiên phải báo cho bà lão đầu tiên, Quảng Minh Huy gọi điện thoại cho Phạm Mạn Chi, bên kia biết tin cũng kinh ngạc vô cùng, khen ngợi Quảng Dã mấy câu, lại hỏi thăm Tang Lê thi như thế nào, Quảng Minh Huy nói điểm số của Tang Lê cũng cao, việc hai đứa nhỏ vào Vân Đại không thành vấn đề.

Quảng Minh Huy lại kể tin này cho mấy anh chị em trong Quảng gia. Buổi tối, Quảng Dã và Tang Lê ở bên ngoài về, bốn người ở phòng khách ăn trái cây, Quảng Minh Huy hỏi hai đứa trẻ:

“Các con đều dự định vào Vân Đại phải không?

Tang Lê nhìn Quảng Dã, chàng trai cong môi cười: “Chứ sao nữa?”

Tống Thịnh Lan cũng cười ủng hộ quyết định của tụi nhỏ: “Hai đứa ở trường đại học có bạn đồng hành là chuyện tốt, lại gần nhà, đi xa hơn nữa mẹ lại không nỡ đâu.”

Tang Lê cười nói với hai vị trưởng bối: “Cảm ơn sự chăm sóc của dì Tống và chú Quảng dành cho cháu một năm qua, cho cháu ở nhờ trong nhà, còn cho cháu vào Giang Vọng học, nếu không có sự giúp đỡ của mọi người, chắc chắn cháu không thể đậu vào Vân Lăng được.”

Tống Thịnh Lan cười: “Chúng ta chỉ giúp được một chút thôi, có thể học tốt mấu chốt đều là do bản thân cháu tự nỗ lực.”

Quảng Minh Huy: “Đúng vậy, Lê Lê, dì và chú nhìn thấy cháu giỏi giang như vậy, chúng ta đều rất tự hào.”

Quảng Dã bất lực cười nhạo: “Mọi người đừng có khách sáo như vậy nữa được không?”

Mấy người bật cười, Tống Thịnh Lan cười mắng Quảng Dã: “Con tốt nhất nên cảm ơn Lê Lê đàng hoàng đi, nếu không có Tang Lê, con chắc không vào được đại học đâu đó.”

Quảng Dã quay đầu nhìn Tang Lê, cầm tách trà lên:

“Cô Tang, tôi kính cô, cảm ơn công sức bồi dưỡng của cô dành cho tôi.”

Tang Lê không nhịn được bật cười, cụng ly với cậu: “Anh khách sáo rồi, bạn học Quảng.”

Trò chuyện xong, Tang Lê và Quảng Dã lên tầng, hai người gọi điện thoại cho Giản Thư Niên, kì này thành tích của Giản Thư Niên cũng rất tốt, cậu ấy rất vui vẻ:

“A Dã, Tang Lê, sau này tôi có thể đến Vân Lăng tìm các cậu rồi.”

Quảng Dã ôm Tang Lê, cười nói với đầu bên kia điện thoại: “Ừ, sau này chúng ta có nhiều cơ hội gặp nhau hơn rồi.”

Giản Thư Niên cười ấm áp: “Đậu được đại học là tôi vui lắm rồi, đã vậy sau này ở trường còn có các cậu, chúng ta cùng nhau học, cùng nhau tốt nghiệp, thật là tốt.”

Tang Lê cười: “Ừ, sau này ba chúng ta là bạn cùng trường rồi.”

Giản Thư Niên nhìn Giản Thư Nhiên ở bên cạnh, gương mặt lộ vẻ lo lắng, xoa xoa đầu cô bé: “Điều duy nhất khiến tôi lo lắng chính là Nhiên Nhiên.”

Giản Thư Nhiên không biết làm sao: “Anh hai, không cần lo lắng cho em, anh đến Vân Lăng học hành cho tốt, sau này em cũng thi vào Vân Lăng tìm mọi người là được rồi.”

Quảng Dã: “Giản Niên, tối nay tôi có bàn qua với bố mẹ tôi, chúng tôi muốn đón Nhiên Nhiên đến Vân Lăng học trung học, tới lúc đó chúng tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi việc bên này.”

“Không cần đâu anh A Dã, em ở bên này học cũng rất tốt…”

Giản Thư Nhiên không muốn làm phiền Quảng Dã, Giản Thư Niên cũng nói không sao, nhưng Quảng Dã lại nói: “Nhiên Nhiên đến Vân Lăng điều kiện học tập sẽ tốt hơn, vả lại con bé chỉ có một người thân là cậu, cậu yên tâm để con bé ở lại một mình trên núi sao? Nếu Nhiên Nhiên cũng đến đây, sau này bốn người chúng ta đều ở Vân Lăng, không tốt sao?”

Giản Thư Niên nghe vậy thì do dự, Quảng Dã giúp bọn họ không phải lo nghĩ quá nhiều, Tống Thịnh Lan cũng luôn muốn đón bọn họ đến. Dù sao lúc đầu ân tình của bọn họ đối với Quảng Dã cũng rất lớn.

Quảng Dã nói bọn họ hãy cân nhắc kĩ, hai anh em bèn đồng ý.

Cúp điện thoại, Quảng Dã nhìn Tang Lê: “Em nói cho bà ngoại thành tích của mình chưa?”

“Nói rồi, bà rất vui luôn.”

Cậu kéo cô vào lòng, thấp giọng hỏi: “Vậy sau đó em có kể cho bà nghe chuyện về anh không?”

Tang Lê ngại ngùng xấu hổ: “Chuyện gì cơ…”

“Lại giả ngu ngơ đúng không?”

Tang Lê đỏ mặt: “Thật ra hồi tết bà đã để ý tới rồi, hôm nay cũng hỏi thăm thành tích của anh, em nói muốn cùng anh vào Vân Đại, bà liền hỏi em có phải đang hẹn hò với anh không, em cũng thừa nhận rồi.” 

Quảng Dã cười: “Bà ngoại thật là lợi hại.”

“Tại anh lộ liễu quá thì có…”

“Thái độ của bà thế nào? Bà có đồng ý cho anh và em ở bên nhau không?”

Tang Lê nhìn dáng vẻ căng thẳng của cậu, trong lòng mềm mại, cong môi cười: “Anh tốt như vậy, sao bà có thể không đồng ý được?”

Bọn họ ở bên nhau, trong mắt người khác có lẽ đều cảm thấy cô không xứng với cậu, chỉ có Quảng Dã trước giờ đều không nghĩ như vậy.

Quảng Dã xoa đầu cô: “Em định khi nào về quê? Tới đó anh về cùng em, anh cũng nhớ bà ngoại rồi.”

Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Được, đợi có kết quả trúng tuyển, anh về em dẫn anh đi hái dưa hấu, hái đào, ok không?

Nụ cười của Quảng Dã sâu hơn: “Ok.”



Sau khi công bố điểm thi đại học, tiếp theo đó là điền đơn đăng ký nguyện vọng.

Nguyện vọng một của Tang Lê và Quảng Dã đều là Vân Đại, những người khác của nhóm ‘Cùng nhau phát tài’ cũng nộp đơn vào trường mà họ mong muốn.

Nửa tháng sau là thời gian chờ đợi.

Trong nửa tháng này, trước hết Tang Lê và Quảng Dã bay một chuyến về quê của Giản Thư Niên và Giản Thư Nhiên chơi hai ngày, hai người họ cũng đã biết chuyện Tang Lê và Quảng Dã hẹn hò với nhau, đều rất quý Tang Lê, tiếp đãi cô một cách nhiệt tình.

Hoàn cảnh sống ở quê nhà hai anh em tương đối khắc nghiệt, cuộc sống người dân còn nghèo khó. Nhưng họ rất yêu nơi này, luôn hy vọng có thể giúp cho ngôi làng phát triển tốt hơn, trước khi đến trường vào tháng 9, Giản Thư Niên dự định cùng mấy người dân trong làng sửa lại đường xá trong thôn.

Tang Lê hỏi Quảng Dã liệu rằng khi cậu đến nơi này có phải sẽ nhớ lại chuyện năm xưa bị bắt cóc không, trong lòng sẽ có bóng đen tâm lý không, Quảng Dã nói thứ xấu xa ở đây là người, không phải địa điểm, mỗi năm cậu đến đều mang cho người dân ở đây một ít thực phẩm và quần áo, để mọi người có thể sống tốt hơn.

Tang Lê biết Quảng Dã rất tốt bụng, bao gồm cả việc cứ mỗi đầu tháng cậu đều cố định đi làm, sau này Tang Lê mới biết Quảng Dã làm tình nguyện viên ở một trường học dành cho người khuyết tật, làm bạn với những bạn nhỏ bị khiếm thính giống mình.

Về phần tai của Quảng Dã, vào kỳ nghỉ cậu cũng đã ra nước ngoài khám, nhưng sau khi kiểm tra vẫn phát hiện khó mà chữa được, cậu cũng không hề chán nản, nghĩ cứ để thuận theo tự nhiên, chữa được thì chữa, không thì vẫn có thể chấp nhận.

Dù sao bên cạnh cậu bây giờ đã có Tang Lê, mọi sương mù đều tan biến.

Sau khi từ quận miền núi trở về, hai người tụ tập cùng bốn thành viên còn lại của nhóm ‘Cùng nhau phát tài’ bắt đầu chuyến du lịch tốt nghiệp.

Thi đại học xong rồi, bây giờ chính là lúc sảng khoái mà quẩy thôi.

Quãng thời gian hạnh phúc trôi qua rất nhanh.

Cuối tháng 7, chuyến đi kết thúc, kết quả tuyển sinh cũng đã có—

Tang Lê và Quảng Dã đều đậu vào khoa máy tính của Vân Đại.

Mặc dù kết quả cơ bản đã chắc chắn, nhưng khi nhận được thông báo trúng tuyển Tang Lê vẫn rất vui mừng, lao vào vòng tay cậu: “Quảng Dã, chúng ta lại là bạn cùng lớp rồi!”

Quảng Dã nhếch môi cười ôm lấy cô: “Sao vẫn bị người nào đó dính lấy vậy nhỉ?”

Cô cười rạng rỡ: “Đáng ghét, rõ ràng là anh đeo bám em…”

Tin tức chắc chắn này khiến Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan cũng rất vui mừng. Ngày hôm sau, sáu thành viên của nhóm ‘Cùng nhau phát tài’ đến sơn trang của Quảng Dã ăn thịt nướng, trên ban công tầng hai của biệt thự, uống bia, nói về việc nhập học, Dụ Niệm Niệm cười:

“Chúc mừng Lê Lê và Quảng Dã, mừng hai cậu đạt được ước nguyện, sau này học chung một trường đại học, trai đẹp gái xinh, đi dạo ở trong trường chính là một cảnh đẹp, quá tốt!”

Tang Lê cười: “Không phải ai kia với ai kia cũng như vậy sao? Sau này cũng là một đôi giai ngẫu của đại học Hồng Hàng đó thôi.”

Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương đều đăng ký vào đại học Hồng Hàng ở nội thành Vân Lăng. Hai người đỏ mặt, Dụ Niệm Niệm xấu hổ, lúng túng đánh Tang Lê: “Mình và Trương Bác Dương còn chưa hẹn hò, sao mà thành giai ngẫu hả?”

Nhiếp Văn cười nhạo: “Chém gió, hai cậu thả thính với nhau tới cái gì luôn rồi, hồi chiều tôi còn thấy Trương Bác Dương lén lút nắm tay cậu kìa.”

“Quào, Trương Bác Dương, cậu cũng được ghê ta!!!”

Hai người bị chọc đến mặt đỏ tai hồng, Nhiếp Văn thở dài: “Anh em của tôi đều thoát ế rồi, sao chỉ có mình tôi con mẹ nó cô đơn chiếc bóng vậy trời, tiểu Nguyệt Nguyệt, không ấy chúng ta chắp vá với nhau thử xem nhé?”

Lữ Nguyệt cười kêu cậu ta biến chỗ khác: “Sau này các cậu đều học ở Vân Lăng, mình lại phải đi vùng khác, tới lúc đó mình sẽ nhớ các cậu lắm.”

Nhiếp Văn ở địa phương đăng ký vào một trường ở tuyến hai, Lư Nguyệt báo danh vào một trường đại học ở tỉnh bên cạnh học chuyên ngành kế toán. Dụ Niệm Niệm kéo tay Lữ Nguyệt: “Không sao đâu Nguyệt Nguyệt, sau này chúng tay thường xuyên gọi điện thoại cho nhau, nghỉ đông và nghỉ hè chúng ta cũng có thể gặp nhau, tới đó bọn mình đến chỗ cậu chơi.”

“Nhớ nha, các cậu không được bỏ mình đâu đó.”

“Tất nhiên, bọn mình chỉ lạnh nhạt Nhiếp Văn thôi.”

“Lăn ra chỗ khác đi! Hahaha…”

Trương Bác Dương cầm chai bia lên: “Cùng nhau phát tài…của chúng ta, vĩnh viễn không giải tán, sáu người chúng ta…sẽ luôn chơi cùng nhau.”

Lữ Nguyệt: “Nhất trí, không ai được quên nhau.”

Dụ Niệm Niệm: “Ai vào đại học xong mà dám lạnh nhạt với nhóm này thì đá đít nó, hahaha.”

Nhiếp Văn cười: “Tôi là giám sát mới nổi của nhóm đây, để xem ai dám lộn xộn.”

Quảng Dã ôm Tang Lê, Tang Lê liếc nhìn cậu, cười: “Chúc sáu người chúng ta mãi không xa lìa, tình bạn trường tồn.”

Sáu người cụng ly: “Tình bạn muôn năm!”

Đó là thời thanh xuân tươi đẹp nhất, cũng là phiên bản tốt nhất của bọn họ.

……

Đêm đó, biệt thự sơn trang tràn ngập tiếng cười nói rộn ràng.

Sáu người uống bia nướng thịt tới hơn mười một giờ đêm, không ai xuống núi mà đều ở lại biệt thự nghỉ ngơi.

Lữ Nguyệt buồn ngủ không chịu nổi nữa, nằm trên sofa chợp mắt. Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm, còn có Nhiếp Văn vẫn tiếp tục chơi bài. Tang Lê một mình ra ban công hóng gió, được một lúc thì Quảng Dã cũng ra theo, mang cho cô một ly nước chanh.

“Có khó chịu ở đâu không?” Cậu hỏi.

“Không.”

“Sau này lúc không có anh bên cạnh, em mà dám cùng người khác uống nhiều như vậy, đợi anh xử đẹp em đi.”

Tang Lê làm nũng với cậu: “Vậy anh phải luôn ở cạnh em, phải chăm sóc em.”

Hình như say thật rồi.

Quảng Dã cong khóe môi cười: “Ở đại học, nhất định anh sẽ kiểm soát em.”

Cậu vòng tay ôm cô: “Vé về Đài Thông vào ngày mốt anh mua xong rồi, mai chúng ta đi mua đồ cho bà ngoại đi.”

“Được.”

Tang Lê nép vào lòng cậu: “Ngoại nhìn thấy anh chắc chắn sẽ rất vui.”

“Địa vị của em sắp lung lay rồi.”

“Tại anh biết lấy lòng người khác…”

“Học em đó.”

Tang Lê cười, lại bị Quảng Dã ôm chặt hơn: “Đi thôi, về phòng…”



Quẩy nguyên một đêm, trưa hôm sau, sáu người cùng nhau xuống núi.

Tang Lê và Quảng Dã về nhà, tối qua Quảng Dã và Nhiếp Văn chơi game thâu đêm, về đến nhà Tang Lê định đến lớp học múa, cô giục Quảng Dã đi ngủ bù.

Chàng trai thực sự buồn ngủ: “Anh ngủ một giấc, tối chúng ta đi trung tâm mua sắm.”

Tang Lê gật đầu: “Lát nữa không cần đến đón em, chú Trương nói sẽ đưa em đi, anh ở nhà ngủ cho ngon đi.”

“Được.”

Quảng Dã kéo cô vào lòng rồi hôn cô, sau đó cô xấu hổ đẩy cậu ra, rồi đẩy cậu vào phòng ngủ.

Cô kìm nén sự ngọt ngào trong lòng, thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài.

Chiếc Bentley tiến về phía trước.

Buổi chiều, bên ngoài phòng ánh mặt trời chiếu rọi.

Sau khi đến Thịnh An, cô lên lớp đến bốn giờ chiều.

Giờ học kết thúc, cô bước ra khỏi câu lạc bộ với tâm tình thoải mái, đang ngâm nga một bài hát thì thấy lão Trương đang đợi ở ven đường.

Cô bước tới: “Chú Trương, cháu học xong rồi, đi thôi—”

Lão Trương nhìn thấy cô đang vui vẻ, trầm mặc một lúc rồi nói: “Cô Tang Lê, Tống tổng bảo tôi đưa cô đến một nơi.”

“Dạ?”

“Bà ấy nói có chuyện muốn nói với cô.”

Tang Lê sửng sốt một chút: “Vâng…”

Trong lòng cô nghi hoặc, nhưng lại không tiện hỏi nhiều.

Hai mươi phút sau, xe dừng trước cửa một hội quán cao cấp.

Tang Lê xuống xe, được Lão trương dẫn vào, cuối cùng đi đến một phòng trà riêng, cô nhìn thấy Tống Thịnh Lan đang ngồi ở cửa.

“Dì Tống.”

Tống Thịnh Lan nhìn thấy cô, như bừng tỉnh, cười nói: “Lê Lê, cháu đến rồi.”

“Dì tìm cháu à?”

Tống Thịnh Lan ngập ngừng một chút: “Không phải dì, là…bà nội của Quảng Dã.”

Tang Lê sững sờ.

Bà nội của Quảng Dã đến Vân Lăng rồi?

Tống Thịnh Lan đặt tay lên vai Tang Lê: “Bà nói có việc tìm cháu, cháu vào trước đi.”

Tang Lê kinh hãi, vài giây sau mới nhẹ nhàng đáp lại.

Phục vụ đẩy cửa ra, mùi trà tràn ngập trong không khí, sau bức bình phong có một bóng người mơ hồ.

Tang Lê bước vào, thấy Phạm Mạn Chi ngồi sau chiếc bàn. Bà mặc một chiếc áo khoác ngắn thêu kiểu Trung Quốc màu xám đậm, dù tóc đã hoa râm, tuổi tác cũng đã cao nhưng khí chất vẫn vô cùng mạnh mẽ.

“Cháu chào bà—”

Tang Lê cung kính chào hỏi, Phạm Mạn Chi nhìn thấy cô, cười:

“Tang Lê, cháu ngồi đi.”

Tang Lê đáp lại một tiếng, Phạm Mạn Chi vẫy vẫy tay, phục vụ hiểu ý lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người.

“Tang Lê, lâu rồi không gặp cháu, có kết quả tuyển sinh chưa?”

Phạm Mạn Chi cười hỏi cô dạo này thế nào, Tang Lê ngoan ngoãn trả lời. Một lúc sau, ấm nước bên cạnh sôi lên, Phạm Mạn Chi ngắt điện, múc một thìa lá trà cho vào tách: “Hôm nay bà đến Vân Lăng để khám sức khỏe.”

“Hình như Quảng Dã cũng không biết ạ?”

“Bà không định nói với nó.”

Tang Lê nghi hoặc, liền nghe Phạm Mạn Chi nói:

“Thật ra hôm nay bà đến chủ yếu là muốn tìm cháu.”

Tang Lê kinh ngạc ngước mắt nhìn, Phạm Mạn Chi mỉm cười: “Bà nghe dì Tống của cháu nói, cháu và tiểu Dã đang hẹn hò, nó cũng được nhận vào Vân Đại rồi.”

Nước sôi nóng bỏng được rót vào tách trà, lòng Tang Lê chợt cuộn lên như lá trà, trái tim Tang Lê khẽ chùng xuống: “Vâng…”

“Tang Lê, cháu là một đứa trẻ thông minh, bà cũng không vòng vo với cháu, hôm nay bà tìm cháu là muốn nói cho cháu biết—”

“Bà nghĩ hai đứa không hợp nhau.”

Quanh co một hồi, thì ra đây mới là chủ đề chính.

Đồng tử Tang Lê run rẩy, sắc mặt cứng đờ.

Phạm Mạn Chi lấy nắp đậy tách trà lại, chậm rãi nói: “Lê Lê, cháu là một cô gái tốt, ngoan ngoãn hiểu chuyện, lanh lợi hiếu thảo, tâm tư lại đơn thuần, không có nội tâm phức tạp, nói thật, từ tận đáy lòng bà thật sự rất thích cháu, cháu với tiểu Dã làm bạn bình thường thì không sao, nhưng hai đứa không hợp để bước cùng nhau, vì nguyên nhân gì thì chắc cháu cũng đoán được.”

Phạm Mạn Chi nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách sáng lên: “Cô bé, bà không có ý gì khác, chỉ là, khoảng cách giữa hai đứa quá lớn, tiểu Dã có thể phớt lờ không để ý đến, nhưng trong lòng cháu hẳn là biết rõ.”

Một cây kim đâm chính xác vào nơi mềm yếu nhất của trái tim cô.

Tang Lê nghe vậy nắm chặt lòng bàn tay.

“Hơn nữa, trong lòng bà đã chọn được người thích hợp cho vị trí bạn đồng hành tương lai của tiểu Dã rồi.”

Phạm Mạn Chi rót trà: “Lần trước cháu đến nhà cũ chắc cũng nhìn ra được Tuyết Âm thích Quảng Dã. Hai nhà chúng ta mấy đời thân nhau, con bé cũng được nuôi dưỡng bên cạnh bà từ khi còn nhỏ, gia thế, năng lực, tính cách của con bé đều được bà thừa nhận là hơn người. Con bé và tiểu Dã về mọi mặt đều vô cùng tương xứng, dù giới trẻ các cháu phản đối bốn chữ ‘môn đăng hộ đối’ nhưng nếu khoảng cách giữa hai người quá lớn thì muốn đi với nhau đến cùng cũng chẳng dễ dàng gì, cháu nói có phải không?”

Giọng điệu của Phạm Mạn Chi ôn hòa khéo léo, đều rất thực tế và có lý. Tang Lê bỗng nhiên không còn lời nào để phản bác, hình ảnh trong đáy mắt khẽ run.

Quả thực, dù là xuất thân hay hoàn cảnh gia đình, cô căn bản không có điểm nào có thể đem ra so sánh với một lá ngọc cành vàng như Thiều Tuyết Âm.

Ngoài việc Quảng Dã thích cô, cô có tư cách gì để cạnh tranh với cô ta?

Phạm Mạn Chi rót cho cô một tách trà: “Bà biết hiện tại tiểu Dã khẳng định sẽ không buông tay cháu, nên bà hy vọng cháu có thể chủ động rời xa nó.”

Phạm Mạn Chi lấy ra một tập tài liệu từ bàn bên cạnh, đặt trước mặt Tang Lê:

“Bà nghe nói cháu thích nhảy múa, lại rất có năng khiếu, bà có thể đưa cháu đến Anh thực hiện giấc mơ của mình, trở thành một vũ công chuyên nghiệp. Đây là tài liệu bà đã tìm hiểu về trường học bên đó, chỉ cần cháu muốn, Quảng gia sẽ tạo điều kiện tốt nhất cho cháu học, điều này so với vào Vân Đại còn tốt hơn, một tương lai tươi sáng so với cái gọi là tình cảm không phải có giá trị hơn nhiều sao?”

Chóp mũi Tang Lê chua xót, nét mặt căng thẳng:

“Cháu rất thích nhảy múa, nhưng cháu sẽ không vì điều kiện mà từ bỏ tình cảm với Quảng Dã, cháu đã hẹn với anh ấy cùng vào Vân Đại rồi ạ.”

Phạm Mạn Chi nhìn cô: “Cô bé, bà không muốn nói tiếp những lời khó nghe, chuyện này bà đã nói với bố mẹ của tiểu Dã, bọn chúng cũng đã đồng ý rồi.”

Tang Lê trong phút chốc toàn thân đóng băng.

Phạm Mạn Chi nhàn nhã uống trà: “Nếu cháu không đồng ý bà sẽ cưỡng chế đưa tiểu Dã ra nước ngoài.”

“Nếu cháu kể lại những lời bà nói cho Quảng Dã nghe thì sao?”

Phạm Mạn Chi nghe những lời giống như uy hiếp này thì bật cười: “Cháu biết tính của tiểu Dã, ý của cháu là hy vọng nó vì cháu mà trở mặt với bà và bố mẹ nó, vì cháu mà từ bỏ Quảng gia ư? Hơn nữa cháu chắc chắn nó thực sự thích cháu nhiều như vậy sao? Giữa cháu và gia đình này, nó sẽ chọn ai?”

Phạm Mạn Chi nói từng lời như châu như ngọc: “Cô bé, đừng nên quá ngây thơ, nó có thể không ở bên cạnh cháu, nhưng nó không thể không làm cậu chủ Quảng gia được.”

Tang Lê mím chặt đôi môi đỏ, giọng nghẹn ngào run rẩy cầu xin: “Bà ơi, cháu thật sự rất thích Quảng Dã, cháu thật sự rất muốn ở bên anh ấy…”

Phạm Mạn Chi thở dài: “Có một số chuyện dù có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi, bà biết hai đứa là thật lòng thích nhau, nhưng cái nó cần không phải đơn giản chỉ là một người thương, mà là một người có thể đứng bên cạnh nó. Cháu nghĩ cháu có làm được không?”

Phạm Mạn Chi đặt tách trà xuống nhìn cô:

“Tang Lê, cháu nên biết phải làm thế nào.”

……

Bên ngoài ánh nắng chói chang, từng chiếc lá rũ xuống trong tâm trí.

Cuối cùng, cửa bị đẩy ra, Tống Thịnh Lan ở bên ngoài nhìn thấy Tang Lê bước ra, sắc mặt trắng bệt và trống rỗng.

Tống Thịnh Lan đi tới: “Lê Lê…”

Tang Lê máy móc đáp lại một tiếng, Tống Thịnh Lan nén xuống vô vàn lời muốn nói, đưa cô xuống tầng trước.

Hai người xuống tầng, xung quanh không có ai, Tống Thịnh Lan giơ tay xoa đầu cô, mặt lộ vẻ thương tiếc, cố gắng an ủi cô: “Lê Lê, cháu đừng buồn, bà nội của tiểu Dã cũng là đứng trên góc độ của nó…”

Tang Lê nhìn Tống Thịnh Lan, mắt hạnh đỏ hoe: “Dì Tống, cháu xin dì, dì có thể giúp cháu nói với bà cho cháu và Quảng Dã ở bên nhau có được không…”

Đây là lần đầu tiên Tang Lê nói chuyện với Tống Thịnh Lan bằng giọng điệu khẩn cầu như vậy.

Tống Thịnh Lan không nhịn được ôm cô: “Lê Lê, xin lỗi…dì và chú Quảng cũng đã nói giúp hai đứa, nhưng bà nội Quảng Dã rất cố chấp.”

Tháng sáu, Phạm Mạn Chi biết chuyện của Quãng Dã và Tang Lê, nhưng lúc đó lại chẳng nói gì, hôm nay lại đến Vân Lăng, ngay cả Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy đều không được báo trước, rõ ràng là bà cụ đã sớm có sắp xếp.

Phạm Mạn Chi trước giờ luôn rất dứt khoát và quyết tuyệt, quyết định của bà cụ không ai có thể lay chuyển, tập đoàn Sáng Huy chính là do một tay bà gây dựng từ con số không.

Tang Lê nhìn thấy thái độ của Tống Thịnh Lan, tia hy vọng trong đáy mắt cũng dần tắt.

“Lê Lê, cháu về nhà trước đã, chuyện này trước hết cháu đừng nói với tiểu Dã, nó tuyệt đối không thể biết chuyện này được.”

Tang Lê được dìu ra xe.

Lão Trương giúp mở cửa, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô gái, ông đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Ngồi lên xe, cửa xe đóng lại.

Tang Lê giống như vừa bị kết án, bị đẩy vào lồng giam.

Xe khởi động, lão Trương nhìn cô qua gương chiếu hậu, những lời định nói đều bị đè xuống trong lòng, không biết làm sao để an ủi cô.

Lời nói của Phạm Mạn Chi vẫn cứ văng vẳng bên tai Tang Lê, nước mắt như thủy tinh vỡ thành từng mảnh nhỏ, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Thời khắc này, trái tim vốn dĩ như đang bay nhảy trên mây đột nhiên nặng nề rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

— “Lê Lê, cháu nghĩ tiểu Dã có thể thích cháu mấy năm, cho dù hai đứa ở bên nhau lại có thể chống đỡ mấy năm?”

— “Nếu cháu thật sự thích nó, đứng trên vị trí của nó cháu nên hiểu cái gì là phù hợp với nó nhất, yêu thích là thứ không đáng giá nhất.”

— “Nếu cháu rời đi, đối với cháu hay nó đều là sự lựa chọn tốt nhất.”

Lời của Phạm Mạn Chi đã đưa sự thật mà Tang Lê trước giờ tự mình huyễn hoặc, không dám nhìn nhận cứ thế trần trụi bày ra trước mắt cô.

Cô không xứng với Quảng Dã là sự thật.

Cô không với tới Quảng gia cũng là sự thật.

Sợ là tư cách hẹn hò với Quảng Dã cô cũng không có.

Rõ ràng là hai người đều đã đậu vào Vân Đại, đều nhận được thông báo trúng tuyển, đêm qua, cậu còn nói lên đại học phải quản lý cô thật tốt.

Bọn họ hứa với nhau bao nhiêu lời hứa tốt đẹp, mặc sức tưởng tượng về một tương lai tươi đẹp nhất.

Nhưng thượng đế lại nói với cô rằng đó chỉ là một giấc mộng đẹp mà ông thương xót trao cho cô, bây giờ cô nên tỉnh lại rồi.