Nếu Tang Lê đã thật sự không còn chút tình cảm nào với anh, thì hà cớ gì anh cứ phải cố chấp làm điều vô ích.
Quảng Minh Huy biết Quảng Dã không phải là người dễ dàng cúi đầu chịu thua, nhìn thấy con trai khổ sở như vậy, lại biết rõ sự thật, trong lòng ông cũng đau đớn, không kìm được mà nói: “Tiểu Dã, có lẽ… lúc trước Lê Lê thật sự có nỗi khổ riêng.”
Quảng Dã cười nhạt: “Nhưng cô ấy không tin tưởng con, cô ấy thà chia tay chứ không muốn cùng con đối mặt.”
Quảng Minh Huy vỗ nhẹ lên vai Quảng Dã, nhẹ nhàng nói:
“Không phải ai cũng có thể can đảm như vậy, con và Lê Lê ở trong môi trường khác nhau, tính cách khác nhau, con có thể không biết con bé đã phải đối mặt với hoàn cảnh như thế nào, không thể cứ như thế mà đánh đồng mọi chuyện.”
Quảng Minh Huy tiếp tục khuyên giải: “Tiểu Dã, bây giờ con đã trưởng thành, con càng rõ ràng hơn về những gì mình muốn, nếu con đã cố gắng kiềm chế mà không được, vậy thì hãy đi theo trái tim của mình đi, nói không chừng sẽ có được câu trả lời khác.”
Quảng Dã cúi đầu, ánh mắt khẽ động.
–
Ở phía bên kia, Tang Lê từ xe Quảng Dã bước xuống thì gặp được Quý Hoài.
Quý Hoài thấy sắc mặt cô không được tốt, trong lòng liền hiểu ra điều gì đó, anh nói muốn đưa cô lên tầng.
Đến căn hộ, anh hỏi: “Tối nay cậu ta đến đón em về nhà ăn cơm, không phải em nên rất vui sao? Sao lại trông không vui vẻ gì?”
Tang Lê che giấu ánh mắt đã vỡ vụn của mình, khẽ lắc đầu, Quý Hoài an ủi cô: “Bao nhiêu năm không gặp cũng không liên lạc, lúc đầu sẽ có khoảng cách thôi, hơn nữa lúc trước hai người…”
Chóp mũi Tang Lê cay cay, “Không thể quay lại được nữa.”
Cô đã tổn thương Quảng Dã quá nhiều, lần này, anh sẽ không bao giờ quay lại nhìn cô nữa.
Sau khi Quý Hoài rời đi, cô ôm gối ngồi bên cửa sổ, những lời ban nãy của Quảng Dã lại vang lên trong đầu——
“Cô nghĩ nhiều rồi, chỉ hai tháng ngắn ngủi, chỉ là trò đùa trẻ con, không ai nghiêm túc cả.”
Tang Lê nhìn về mặt biển mênh mông không thấy bến bờ, nước mắt lại lăn xuống đôi gò má.
Ánh trăng dần dần chìm xuống phía đường chân trời.
Cả thế giới như đang chìm vào giấc ngủ đông.
Đêm tối qua đi, ngày mới lại bắt đầu.
Hai ngày cuối tuần, Tang Lê đều ở trong phòng tập, tập múa như tự hành hạ bản thân, cô không ngủ được, lại bắt đầu uống thuốc.
Chiều thứ hai, Tang Lê lại nhận được thông báo từ Sài Hoằng, nói vì Liễu Hà không rảnh, nên cô phải cùng đến Vân Chiêm bàn chuyện hợp tác.
Cô sẽ không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc của đoàn múa, đồng ý, nhưng báo trước với Sài Hoằng: “Tài nguyên của tôi không thể dùng, chúng ta cứ bàn bạc một cách chân thành là được.”
“Được…”
Tang Lê đi ra khỏi phòng làm việc, Sài Hoằng theo sau.
Trên đường đi, Tang Lê về bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến cảnh tượng sắp diễn ra, đầu ngón tay nắm chặt túi, trong lòng cứ nhấp nhổm không yên.
Đến dưới tòa nhà nào đó trong khu CBD, hai người xuống xe tiến lên lầu.
Vân Chiêm nằm ở năm tầng cao nhất của tòa nhà, khi mới thành lập, họ vẫn còn thuê trong khu công nghiệp, giờ đây đã có thể nhìn toàn cảnh được vẻ đẹp của Vân Lăng.
Đến nơi, có trợ lý chuyên môn đợi sẵn dẫn họ vào, văn phòng rất rộng, ánh nắng bên ngoài chiếu vào thoáng đãng, nhân viên phần lớn là người trẻ tuổi, ai cũng bận rộn theo trật tự, làm công việc mà cô hoàn toàn không hiểu.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Vân Chiêm mà Quảng Dã sáng lập.
Tang Lê đi vào, Dụ Niệm Niệm vừa từ văn phòng bước ra, thấy cô, mắt tròn xoe ngạc nhiên, lập tức bước tới: “Lê Lê—”
Nhiều nhân viên xung quanh nhìn sang, Dụ Niệm Niệm vui mừng nắm tay cô, hỏi cô đến làm gì, Tang Lê nói rõ mục đích, Dụ Niệm Niệm hiểu ra: “Studio của các cậu muốn cạnh tranh suất biểu diễn ở Thủy Trấn à? Sao không nói trước với mình?”
Tang Lê cười nhẹ: “Còn không phải tại mình ngại không muốn đi cửa sau với cậu sao?”
“Thôi đi…”
Tang Lê giới thiệu Sài Hoằng cho Dụ Niệm Niệm, hai bên chào hỏi nhau, Dụ Niệm Niệm nói người họ sẽ bàn chuyện hôm nay là quản lý dự án của Thủy Trấn Minh Nguyệt, “Hai người cứ vào bàn trước, việc khác mình nói sau, giờ mình phải đi họp.”
“Được, cậu đi đi.”
“Hôm nay Quảng Dã đi công tác, phải ba bốn ngày mới về.” Dụ Niệm Niệm nhớ ra liền nói.
Tang Lê đã chuẩn bị tâm lý suốt chặng đường, ai ngờ anh không có ở đây, không biết nên thấy thất vọng hay nhẹ nhõm.
Nhưng cũng bình thường thôi, dù anh có ở đây, ông chủ lớn như anh cũng không thể xử lý việc nhỏ thế này.
Tang Lê đi vào phòng khách, Sài Hoằng ngạc nhiên nhỏ giọng hỏi Tang Lê: “Phó giám đốc của Vân Chiêm mà cô cũng quen à?”
Dụ Niệm Niệm cũng là một trong những phó tổng giám đốc, Tang Lê khẽ đáp một tiếng, Sài Hoằng giơ ngón tay cái: “Quan hệ của cô ở Vân Chiêm cũng mạnh ha, uổng công tôi lo lắng suốt cả buổi.”
Tang Lê cảm thấy dạ dày hơi nhói, cô ấn nhẹ, lắc đầu: “Chỉ là mấy người lãnh đạo của Vân Chiêm từng là bạn cùng lớp cấp ba của tôi, nhưng anh đừng nói với quản lý, chúng ta cứ bàn chuyện như bình thường, tôi không muốn làm khó bạn mình.”
Sài Hoằng hiểu ý cô nên đồng ý.
Một lát sau, quản lý dự án Ninh Luân đến, nhìn qua vẫn còn rất trẻ, tuấn tú lịch sự, anh ta cười tươi bắt tay với Tang Lê, nói rằng đã biết cô từ lâu, rất thích vũ đạo của cô.
Ninh Luân nói họ cũng biết đến danh tiếng của studio Trừng Vũ, cũng rất mong chờ sự hợp tác, nếu có thể hợp tác, Trừng Vũ sẽ có tác động lớn đến việc tổ chức tại Thủy Trấn Minh Nguyệt.
……
Trong một giờ đồng hồ tiếp theo, cuộc đàm phán diễn ra rất suôn sẻ.
Đến khi kết thúc đã là chập tối.
Ninh Luân cuối cùng nói sẽ xem xét kỹ lưỡng và trả lời họ vào tuần sau, Sài Hoằng bắt tay anh ta, mỉm cười đồng ý.
Tang Lê và Sài Hoằng đi xuống lầu, Tang Lê nhận được tin nhắn của Dụ Niệm Niệm, bên kia than thở rằng cuộc họp vẫn chưa kết thúc, chắc phải hẹn ăn cơm vào dịp khác, Tang Lê nói không sao, bảo cô ấy cứ bận trước đi.
Ra khỏi thang máy, Sài Hoằng hỏi cô: “Tang Lê, cô quay lại studio hay về nhà? Studio không còn việc gì nữa.”
“Tôi vẫn nên quay lại luyện tập thì hơn.”
“Mấy ngày nay cô luyện quá sức rồi, tôi thấy cô ở phòng tập suốt ngày, cô cũng phải chú ý nghỉ ngơi, không thể cố quá như vậy.”
“Không sao, cơ thể tôi tôi hiểu rõ mà.”
Hai người đi ra cửa tòa nhà, gặp một cô gái đang cúi đầu nhìn điện thoại, không cẩn thận đụng vào Tang Lê.
“Thật ngại quá…”
Đối phương vội xin lỗi, Tang Lê nghe thấy giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu, thấy cô gái cầm một chiếc túi vải, mặc váy yếm bò, búi tóc tròn, ngập tràn hơi thở thanh xuân.
Lại hướng mắt lên nhìn khuôn mặt đó, không phải là Giản Thư Nhiên đã lâu không gặp sao.
Giản Thư Nhiên thấy cô cũng nhận ra ngay, kinh ngạc:
“Chị Tang Lê?”
Tang Lê cũng ngỡ ngàng: “Nhiên Nhiên…”
Buổi chiều Giản Thư Nhiên không có tiết học nên đến công ty chơi, Sài Hoằng thấy vậy ra hiệu rời đi trước, hai người bước ra bên ngoài tòa nhà, Giản Thư Nhiên nhìn Tang Lê, cười rạng rỡ: “Chị Tang Lê, em nhớ chị lắm, chị định quay về luôn à?”
Khi chuyện xưa xảy ra, Tang Lê cũng ngại liên lạc lại với Giản Thư Nhiên, nghĩ rằng cô ấy cũng sẽ giận mình vì Quảng Dã. Không ngờ cô ấy vẫn thân thiết và tốt bụng như vậy. Tang Lê gật đầu, “Ừ, chị về đây làm việc.”
Giản Thư Nhiên cười, “Chúng ta đã hơn sáu năm không gặp nhau rồi nhỉ? Thật may là em vẫn nhận ra chị.”
“Nhiên Nhiên, bây giờ em đang học đại học ở Vân Lăng à? “
“Vâng, em học ở Vân Đại, giờ đã là năm tư rồi.”
Nhớ lần đầu gặp Giản Thư Nhiên, cô ấy còn là một cô bé lớp chín, nhỏ bé gầy gò. Thoắt một cái, cô bé đó đã sắp tốt nghiệp đại học, da dẻ trắng trẻo hơn, cũng biết trang điểm, dáng vẻ rất sảng khoái tự tin. Tang Lê cảm nhận rõ ràng sáu năm thật dài biết bao.
Tang Lê mỉm cười: “Thật tốt, em thực hiện được ước mơ thi vào Vân Đại rồi.”
“Chị Tang Lê, mấy năm qua chị đều ở Anh phải không? Chị học múa ở Anh à?:
“Ừ, chị ở London.”
“Em có lên mạng tra một chút về chị, chị múa giỏi thật đấy, em ngưỡng mộ chị lắm.”
“Em còn thích múa không?”
“Thích, nhưng giờ cũng chỉ coi như là sở thích thôi, em học Quản trị kinh doanh.”
“Nếu em thích múa, cứ đến studio của chị, chị dạy em múa. Bọn chị sắp mở lớp, nhưng mà em học thì không tính phí đâu nhé.”
Giản Thư Nhiên mỉm cười gật đầu, Tang Lê hỏi cô: “Hôm nay em đến đây tìm ai à? Thư Niên thế nào rồi? Cậu ấy bây giờ ở Vân Chiêm hay về núi Sam Cẩm rồi?”
Giản Thư Nhiên sững lại, mắt chùng xuống: “Anh ấy… đã không còn nữa.”
Tang Lê sửng sốt:
“Sao cơ…”
Nụ cười của Giản Thư Nhiên tắt dần: “Anh ấy gặp tai nạn, đã mất rồi.”
Tin tức này quá sốc, đầu óc Tang Lê lập tức trống rỗng, cô ngỡ ngàng: “Tai nạn, Thư Niên gặp tai nạn gì, chuyện xảy ra khi nào…”
Phía sau truyền đến giọng nói nặng nề của Nhiếp Văn:
“Giản Thư Niên qua đời sáu năm trước, ngay trước ngày khai giảng của Vân Đại.”
Tang Lê quay ngoắt đầu lại, thấy Nhiếp Văn bước tới: “Ngay sau khi cậu và A Dã chia tay không lâu, Giản Thư Niên gặp tai nạn trong núi và qua đời. Cậu có biết thời điểm đó A Dã đã trải qua như thế nào không?”
Tang Lê sững sờ.
Cô gái anh thích rời bỏ anh, ngay sau đó người bạn thân thiết nhất lại qua đời, với Quảng Dã đó là đả kích lớn đến nhường nào cơ chứ…
Giản Thư Nhiên biết tính tình của Nhiếp Văn, vội vàng giữ chặt lấy tay anh: “Anh Nhiếp Văn, đừng nói nữa…”
“Tại sao anh không thể nói? Anh đã muốn mắng từ lâu rồi,” mắt Nhiếp Văn đầy lửa giận nhìn Tang Lê, “Cậu có biết A Dã đã quan tâm đến cậu như thế nào không, cậu cứ thế bỏ đi, cậu ấy tìm cậu ở nước ngoài không thấy, về nhà thì tự nhốt mình trong phòng, hút thuốc liên tục, uống rượu như nước, ngày đêm không ngủ, ngoài chơi game thì chẳng làm gì khác, cậu biết cậu ấy có thể chết bất cứ lúc nào không?!”
Những lời trách cứ dồn nén bấy lâu bùng lên, Nhiếp Văn kể lại sau khi chia tay Quảng Dã có bao nhiêu suy sút sa đọa:
“Lúc trước A Dã theo đuổi cậu, cậu nghĩ cậu ấy không nghiêm túc, chỉ đùa giỡn, nhưng sau đó cậu cũng đã thấy cậu ấy thích cậu đến mức nào, cậu ấy chưa bao giờ thích một cô gái đến vậy, nhưng cậu vừa mới ở bên cậu ấy chưa được bao lâu thì lại bỏ rơi cậu ấy, để cậu ấy một mình ở Vân Đại, cậu có nghĩ đến cảm giác của cậu ấy không?! Cậu mới là người không nghiêm túc đấy chứ?!”
Mắt Tang Lê ướt đẫm, mọi lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
“Cậu ra nước ngoài, không liên lạc với tiểu đội ‘Cùng nhay phát tài’ bọn tôi thì thôi đây, bọn tôi không là gì cả, nhưng A Dã thì sao?! Cậu quan trọng với cậu ấy đến vậy, còn cậu ấy với cậu thì sao?! Cậu coi cậu ấy là gì chứ? Sau khi thích cậu, tôi thấy cậu ấy thay đổi hoàn toàn, cậu ấy làm hòa với bố, bắt đầu học hành nghiêm túc, cởi mở trò chuyện với mọi người, là cậu khiến cậu ấy mở lòng, ở bên cậu cậu ấy thật sự rất hạnh phúc, nhưng chưa kịp vui vẻ được bao lâu thì cậu lại bỏ đi, cậu nghĩ cậu chơi đùa với cậu ấy là vui lắm sao?!”
Mắt Nhiếp Văn đỏ rực nhìn cô: “Sáu năm qua, dù cậu ấy khởi nghiệp, mở công ty, làm ăn phát đạt, cậu thấy cậu ấy thành công, nhưng tôi rất ít khi thấy cậu ấy nở một nụ cười thật lòng, cậu vừa về nước, tôi đã cảm thấy rõ ràng trạng thái của cậu ấy lại thay đổi rồi, cậu rốt cuộc quay về làm gì, cậu làm cậu ấy chết tâm một lần, còn muốn tra tấn cậu ấy thêm lần nữa sao?”
Nhiếp Văn hít sâu một hơi, một lát sau mới nói tiếp:
“Tang Lê, cậu biết tại sao tôi vẫn còn giận cậu như vậy không, vì tôi nhận ra, dù đã qua ngần ấy năm, cậu vẫn có thể dễ dàng ảnh hưởng đến A Dã. Đã sáu năm rồi, cậu còn muốn cậu ấy phải mất thêm bao nhiêu lần sáu năm nữa để quên cậu? Xin cậu hãy buông tha cho cậu ấy, A Dã không chịu nổi thêm một lần đau khổ nào nữa.”
Nhiếp Văn đưa Giản Thư Nhiên rời đi.
Chỉ còn một mình Tang Lê đứng đó.
Nỗi đau đớn như thủy triều ập đến, nhấn chìm cô, giống như rút đi của cô từng chút dưỡng khí.
Cuối cùng, cô trở về tiểu khu.
Về đến căn hộ, cô đi vào phòng khách, cơn đau dạ dày lại lan đến dữ dội, cô ôm bụng, không chịu nổi nữa mà khuỵu xuống.
Một lúc sau, cô gượng dậy, như đã là thói quen, khó khăn bước đi rót một cốc nước ấm, ngửa đầu uống từng ngụm.
Cô ngồi bệt xuống thảm, dựa vào sofa, đặt cốc nước xuống, dạ dày như bị bóp lấy, hòa với những cảm xúc dồn nén suốt chặng đường, nước mắt trào ra ướt đẫm hàng mi.
Từng lời trách mắng và chất vấn của Nhiếp Văn vang vọng bên tai, không thể xua tan, một đường đâm thẳng vào điểm yếu ớt nhất trong lòng cô.
Sự ân hận của cô đối với Quảng Dã tràn ra như đê vỡ.
Chia tay năm đó là cô bị ép buộc, nhưng Quảng Dã hoàn toàn vô tội, anh mới là người không có quyền lựa chọn.
Khi đó anh còn đau khổ hơn cô tưởng tượng…
Anh còn thích cô hơn cô tưởng…
Cô từng tự cho là đúng, nghĩ rằng việc cô rời đi chỉ gây ra đau khổ tạm thời cho anh, không ngờ, cuối cùng cô cũng rơi vào cái bẫy của Phạm Mạn Chi, chọn cách gây tổn thương lớn nhất cho Quảng Dã.
Hoàn toàn không có chuyện nào là tốt cho anh, hoàn toàn không.
Những việc cô đang làm, đều là những việc làm tổn thương anh sâu sắc.
Có lẽ, nếu khi đó cô vì Quảng Dã mà phản kháng lại Phạm Mạn Chi, thì hôm nay họ đã không rơi vào cảnh này, quan hệ giữa họ đã không trở nên như vậy.
Cô thật sự đã chọn sai rồi ư…
Tang Lê úp mặt xuống, nghẹn ngào khóc.
–
Bầu trời ngoài kia như được thay bằng một tấm màn đen dày đặc.
Lúc sau, Quý Hoài đến tìm Tang Lê, phát hiện bệnh dạ dày của cô lại tái phát.
Quý Hoài đưa thuốc cho cô, lại nấu cho cô ít thức ăn, thở dài: “Bệnh dạ dày của em lại tái phát à? Thuốc đó em không thể uống nữa, tác dụng phụ rất lớn.”
“Không sao đâu.”
Đau một lúc rồi sẽ hết thôi, nhiều năm qua cô cũng quen rồi.
“Anh nhớ khi mới quen em, em gầy đến mức gió thổi cũng bay, rõ ràng là suy dinh dưỡng, khi đó Quảng Dã không lo cho em sao?”
Sao anh lại không lo cho được, khi đó anh lo lắng nhất chính là sức khỏe của cô, ngày ngày giám sát cô ăn uống, cũng chính trong khoảng thời gian đó, cô mới được anh vỗ béo một chút, khuôn mặt có da có thịt hơn, sức khỏe cũng tốt hơn một chút.
Tang Lê cúi đầu nắm chặt thìa canh, không nói được lời nào.
Anh sẽ không bao giờ lo cho cô nữa.
Vẫn là một đêm không ngủ, cô với những giọt nước mắt lăn dài chỉ biết thẫn thờ nhìn về phía cửa sổ.
Sáng hôm sau, Tang Lê gượng dậy rửa mặt, tám giờ hơn đã đến studio.
Quý Hoài thấy cô, ngạc nhiên: “Em vẫn có thể múa sao?”
“…Tại sao không thể múa?”
Đây là công việc của cô, cô nhất định phải làm cho tốt.
Quý Hoài nhìn bộ dạng tiều tụy của cô, thân là bạn, anh không khỏi đau lòng, nhưng lại biết mình không thể khuyên được.
Rốt cuộc Quảng Dã là người như thế nào, có thể khiến Tang Lê không thể quên được như vậy.
Mấy ngày này, Tang Lê không có tin tức gì về Quảng Dã.
Họ cũng không còn bất kỳ liên lạc nào nữa.
Tối hôm đó trên xe, cô đã chọc thủng từng chuyện xưa, giống như làm cho mối quan hệ vốn đã tồi tệ của họ lại chìm xuống đáy.
Buổi tối, Quý Hoài đến căn hộ của Tang Lê mang bữa tối cho cô, sau một thời gian dài im lặng, Quý Hoài nói:
“Tang Lê, em vẫn nên về lại London đi.”
Tang Lê như bất động.
Quý Hoài nhìn cô: “Anh cho rằng việc em trở về có thể bù đắp những tiếc nuối khi xưa, nhưng anh phát hiện ra ở Vân Lăng trạng thái của em chỉ có thể tệ hơn chứ không hề tốt hơn, điều đó cho thấy nơi này không hợp với em.”
Tang Lê cúi đầu.
“Em và Quảng Dã đều không sai, nhưng có lẽ nhiều thứ định mệnh đã nói không thể thì chính là không thể, em nghĩ xem, bây giờ cậu ta có còn có thể chủ động tiến tới gần em sao?”
Đầu mũi Tang Lê cay xè, cuối cùng khẽ cất lời:
“Để sau hãy nói.”
Những ngày tiếp theo, Tang Lê vẫn đến studio hàng ngày tập múa, như trở lại thời gian mới đến London, như một cỗ máy biết nhảy múa, chỉ có lớp vỏ trống rỗng.
Chiều thứ sáu, cô ngồi một mình trong phòng tập, ánh mắt vô định hướng ra ngoài cửa sổ.
Cô đột nhiên thông suốt rồi—
Nếu đã không còn hy vọng, vậy thì trở về thôi.
Như Nhiếp Văn đã nói, cô không thể tiếp tục làm ảnh hưởng đến Quảng Dã, cô phải buông tha cho anh, không thể đến để làm khổ anh một lần nữa.
Đã quyết định rời đi thì phải dứt khoát.
Dù sao ban đầu, là cô chọn con đường này.
Buổi tối, cô về đến nhà, nhận được tin nhắn từ Giản Thư Nhiên:
[Chị Tang Lê, chị ở nhà không?]
Cô ngớ người ra một chút rồi trả lời, đối phương nói cô ấy đang ở gần tiểu khu Lăng Gia: “Em đã hỏi chị Niệm Niệm, chị ấy nói chị sống ở đây, em cũng đang ở gần đây nên muốn đến tìm chị, có được không ạ?”
Tang Lê đồng ý.
Cuối cùng, cô ra ngoài đón Giản Thư Nhiên, về đến nhà, Giản Thư Nhiên bước vào căn hộ, “Chị Tang Lê, ở đây chỉ có một mình chị ở thôi à?”
“Ừ.”
“Căn phòng này cũng rộng đấy…”
Tang Lê cười, rót cho cô ấy một cốc trà hoa nhài, Giản Thư Nhiên ngồi xuống sofa, nhẹ nhàng cười: “Không ngờ số điện thoại của chị vẫn gọi được, em tưởng chị ra nước ngoài sẽ đổi số, khi đó… anh trai em vừa mất, em nhiều việc quá, cũng không biết liên lạc với chị thế nào.”
Tang Lê nhớ lại chuyện xưa, “Lúc đó chị cũng không biết đối mặt với em thế nào, chỉ không ngờ Thư Niên lại ra đi, cậu ấy rốt cuộc…”
“Anh trai em đang sửa đường núi thì không may rơi xuống vách núi, nhưng lúc đó chị không biết chuyện này, chị cũng không thể biết được anh A Dã đã đau khổ thế nào đâu.”
Giản Thư Nhiên cảm thấy áy náy, nhìn Tang Lê: “Chị Tang Lê, hôm nay em đến tìm chị, là muốn thay anh Nhiếp Văn xin lỗi chị, hôm đó anh ấy nói quá nặng lời rồi.”
Tang Lê khẽ lắc đầu, nén lại tất cả sự thật, “Nhiếp Văn nói đúng mà.”
Chị Tang Lê, em tin chị, em cảm nhận được chị thật sự thích anh A Dã, hơn nữa mấy năm nay anh ấy chưa bao giờ nhắc đến chị trước mặt em, không phải anh ấy quên, mà là anh ấy không thể buông bỏ chị.
Tang Lê cầm cốc thủy tinh, “Là chị có lỗi với anh ấy…”
Cô cố nén cảm xúc, đứng dậy: “Nhiên Nhiên, em ngồi đi, chị đi cắt trái cây cho em.”
“Dạ.”
Tang Lê đi vào bếp, đột nhiên cảm thấy dạ dày lại đau đớn, như bị một bàn tay bóp chặt và vò mạnh, đây là lần thứ hai trong ngày.
Cô đau đến hít một hơi lạnh, vội dựa vào bếp, Giản Thư Nhiên thấy vậy, vội chạy tới: “Chị Tang Lê, chị sao vậy?”
Giản Thư Nhiên vội đỡ cô, đưa cô đến bên sofa ngồi xuống, “Chị Tang Lê, chị không khỏe sao?”
Không sao, cô đau đến co người lại, “Chị chỉ đau dạ dày thôi…”
“Đau dạ dày? Tối chị không ăn gì sao? Chị cần uống thuốc gì không? Hay em đưa chị đi bệnh viện?” Giản Thư Nhiên hoảng loạn không biết làm gì.
Không cần, chị chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được…
Giản Thư Nhiên thấy mặt Tang Lê bỗng chốc trắng bệch, trán ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng rất đau đớn, cô bị triệu chứng này làm hoảng sợ: “Không được, chị Tang Lê, em vẫn phải đưa chị đi bệnh viện…”
“Thật sự không cần, em rót cho chị cốc nước là được…”
Giản Thư Nhiên chạy đi rót cho cô một cốc nước, nhưng thấy vậy vẫn không yên tâm, sợ có chuyện gì, hoảng loạn gọi điện cho Nhiếp Văn.
Nghĩ đến gì đó, cô lại cúp máy, gọi số khác.
Mười mấy giây sau, đầu dây bên kia nghe máy.
“Alo, Nhiên Nhiên.”
Ở phía bên kia, trong văn phòng tổng giám đốc Vân Chiêm, Quảng Dã vừa từ chuyến công tác trở về đang bàn công việc, nghe vậy ra hiệu cho người đối diện.
“Anh A Dã, anh đang ở đâu, có rảnh không?” Giọng cô hoảng loạn.
“Sao vậy?”
Em đang ở nhà chị Tang Lê, chị ấy đau dạ dày rất nặng, hình như sắp ngất rồi…
Nghe vậy, trong đầu Quảng Dã như ập tới một trận cuồng phong, lập tức nói:
“Anh đến ngay.”
Cúp điện thoại, anh nhìn người đối diện, giải thích ngắn gọn rồi nói xin lỗi, anh bước nhanh ra ngoài.
Anh lái xe, gấp rút lao đi.
Anh hoảng hốt, đôi lông mày nhíu chặt lại.
Anh lại nhớ đến hình ảnh cô với đôi mắt ửng đỏ nói chuyện trong xe tối hôm đó, mắt anh cay cay nhíu chặt.
Mấy ngày nay anh mượn cớ công tác, muốn mình không nghĩ đến cô nữa, nhưng lúc này, nghe tin cô xảy ra chuyện, mọi sự lạnh lùng và kiềm chế của anh đều sụp đổ.
Mười lăm phút sau, chiếc Maybach lướt nhanh qua lớp bụi, lái vào tiểu khu.
Trong căn hộ, Giản Thư Nhiên ngồi cạnh Tang Lê: “Chị Tang Lê, em vừa gọi cho anh A Dã rồi.”
Tang Lê cố chịu đau lắc đầu, “Đừng gọi anh ấy…”
Cô không dám làm phiền anh nữa.
Lời cô vừa dứt đã có tiếng gõ cửa truyền đến.
Giản Thư Nhiên chạy tới mở cửa, Quảng Dã đi đến, nhìn thấy Tang Lê đang cuộn mình trên sofa.
Anh tiến nhanh tới, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Tang Lê, môi bị cắn đến bật máu, tóc mái giữa trán ướt đẫm mồ hôi, đang ôm chặt lấy bụng.
Mặt anh tối sầm lại, Tang Lê nhìn anh, ngẩn ngơ rơi lệ:
“Quảng Dã…”
Quảng Dã đưa tay lau nước mắt cô, rồi ôm cô lên, hơi thở nóng ấm: “Tôi đến rồi, sẽ không sao đâu, để tôi đưa em đến bệnh viện.”