Bác gái nhìn Quảng Dã, dù sao thì bà cũng đã trải qua cái độ tuổi này, cười nói: “Cậu trai trẻ, nếu muốn thứ này thì phải đến huyện trấn mua, ở đây bọn dì không bán mấy thứ cho thanh niên các cậu đâu.”
Bên ngoài, Tang Lê đứng đợi mãi mới thấy Quảng Dã đi ra: “Anh mua gì mà lâu thế?”
“Anh không mua được.”
“Hả?”
Tang Lê truy vấn, cuối cùng cũng biết được nguyên nhân anh vào tiệm tạp hóa, mặt cô đỏ bừng.
Người vừa nói “không sao” lại tính toán đi mua?!
Mọi người trong làng đều biết rõ nhau. Khi Tang Lê nghe Quảng Dã lặp lại những lời trêu chọc của bác gái, cô cảm thấy xấu hổ và tức giận với anh:
“Quảng Dã, em sẽ không để ý tới anh nữa…”
Gan người này quá lớn…
May mắn thay, Tang Lê biết bác gái ở tiệm tạp hóa rất tốt bụng và rất yêu thương cô, bà ấy sẽ không đi nói lung tung nên Tang Lê trừng mắt nhìn Quảng Dã, hừ nhẹ một tiếng: “Dù sao trong làng cũng không có hàng bán nên tối nay anh chỉ có thể ngoan ngoãn đi ngủ rồi.”
“Em thực sự không quan tâm đến anh sao?” Anh trầm giọng hỏi.
Người này thật sự ăn không đủ no, cô nhăn mặt mím môi: “Hay là anh thử xem sức chịu đựng của mình là bao nhiêu ngày? Cứ coi như là khảo nghiệm chính mình đi, dù sao anh cũng không thể làm gì được trên núi vào ban đêm.”
Về đến cửa nhà, anh lại kéo cô lên xe, Tang Lê bối rối nhìn anh khởi động xe hướng về cổng làng, cô khó hiểu: “Anh đi đâu vậy?”
“Thị trấn huyện.”
Cô phản ứng: “Anh thực sự định mua à?!”
“Nếu không thì?”
Anh không thể để cô kiêu ngạo đến vậy.
Để mua món đó, anh không ngần ngại lái xe xuống núi trong bốn mươi phút vào ban đêm. Trong đầu Tang Lê hiện lên bốn chữ – t.i.n.h t.r.ù.n.g lên não.
Cuối cùng, cô ngồi trong xe nhìn Quảng Dã xách túi đi ra khỏi hiệu thuốc, cả mặt đỏ bừng.
Xong rồi, cô cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm…
Nếu cô và Quảng Dã không chia tay nhau khi học đại học, với khẩu vị hiện tại của anh, đoán chừng cô sẽ thường xuyên thức khuya, đến lớp sẽ bị chân yếu tay run.
Trở về nhà, Liên Vũ Châu thắc mắc tại sao họ lại ra ngoài lâu như vậy, Tang Lê chột dạ, không dám đáp lại. May mắn thay, Liên Vũ Châu cũng không nghĩ nhiều.
Hai người đi tắm rửa, sau khi tắm rửa xong, Tang Lê nói muốn đi tâm sự với Liên Vũ Châu. Cảm nhận được ánh mắt của Quảng Dã đang nhìn mình, cô nhàn nhã ôm lấy cánh tay của Liên Vũ Châu:
“Bà ngoại, cháu đưa bà về phòng. Chúng ta đã lâu không nói chuyện rồi.”
“Được thôi……”
Quảng Dã: “…”
Tang Lê rất muốn ở bà ngoại, cô mát-xa cho Liên Vũ Châu, hai người trò chuyện đến khoảng mười giờ thì điện thoại Tang Lê có tin nhắn từ Quảng Dã:
[Em chưa trò chuyện xong à?]
Cô có thể cảm nhận được sự sốt ruột của anh.
Đồ cũng đã mua rồi mà cô không sang thì phải làm sao bây giờ.
Cô không khỏi bật cười, gõ mấy chữ: [Vẫn chưa. Nếu anh buồn ngủ thì đi ngủ trước đi, em không làm phiền anh nữa.]
Tang Lê ở với Liên Vũ Châu một lúc nữa, nhưng sau đó Liên Vũ Châu buồn ngủ và nói rằng bà muốn nghỉ ngơi nên bảo Tang Lê về phòng nghỉ ngơi, Tang Lê đồng ý.
Sau khi ra khỏi nhà chính, gió lạnh đêm đông trên núi lặng lẽ thổi qua, Tang Lê quấn chặt áo khoác, đi vào phòng phía đông, vừa định bật đèn lên thì có một đôi tay kéo cô lại. Khoảnh khắc tiếp theo cô bị người nào đó ép lên tường.
Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn, nương theo ánh trăng: “Quảng Dã…”
Hai má Tang Lê nóng bừng, cô cảm thấy bản thân thật sự đang tra tấn anh, cô không khỏi mím đôi môi đỏ mọng xuống: “Ai bắt anh cứ nhất quyết phải xuống núi mua, nếu đêm nay em muốn ở trong phòng bà ngoại thì sao? Xem anh làm được gì.”
Nói xong, cô cảm thấy người mình bị bế lên, Quảng Dã khóa cửa lại, bước vào phòng, ném cô lên chăn, cô khẽ hét lên, muốn bỏ chạy nhưng mắt cá chân đã bị tóm lấy, kéo đi, người đàn ông bắt nạt cô.
“Quảng Dã…”
Những đường gân trên cánh tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô nổi lên, anh cúi đầu nhìn cô: “Em nghĩ anh làm được gì?”
Tim cô chợt đập mạnh: “Em sai rồi…”
“Giờ em mới biết mình đã sai rồi à?”
Cô sợ đến mức vội vàng cầu xin sự thương xót, Quảng Dã cúi xuống cắn chặt đôi môi đỏ mọng: “Đã muộn rồi, nhớ kỹ lấy.”
Cô khẽ khịt mũi, tim đập như trống, rồi anh hôn cô say đắm, hơi thở hormone che trời lấp biển bao trùm lấy cô, trong tâm trí của cô chỉ còn lại anh.
–
Màn đêm buông xuống.
Một đêm trôi qua, sáng hôm sau, sương mù trắng ẩm và lạnh lẽo tụ tập trong khe núi, dần dần, bức tường trời phía đông chuyển sang màu đỏ, mặt trời mọc lên, xua tan sương mù.
Núi non trùng trùng điệp điệp, dưới ánh nắng trong trẻo, uốn khúc lên tận trời xanh.
Tang Lê lại ngủ thiếp đi rồi tự tỉnh dậy.
Khi cô tỉnh dậy, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ làm cô chói mắt, cô lật người lại, cảm thấy lười biếng không muốn động đậy, xương cốt như bị xé ra và lắp ráp lại.
Trong phòng chỉ còn lại cô.
Cô bình tĩnh lại một lúc, thay quần áo và bước ra khỏi nhà, cô nhìn thấy Quảng Dã và Liên Vũ Châu đang ngồi trong sân hái rau dưới ánh nắng mùa đông ấm áp.
Hai người vừa nói vừa cười, Liên Vũ Châu quay người lại, nhìn thấy Tang Lê đang ngái ngủ, không khỏi mỉm cười: “Chú lợn lười cuối cùng cũng chịu tỉnh à?”
“Sao hai người dậy sớm thế…”
“Sớm gì tầm này? Gần đến giờ ăn trưa rồi, khoảng sáu giờ sáng Tiểu Dã đã dậy để cùng bà ra đồng rồi.”
Tang Lê chột dạ quay lại nhìn Quảng Dã. Cô đã bị tra tấn đến tận một giờ sáng, chính anh, cái tên đầu xỏ này lại đang tràn đầy tinh thần, thật không công bằng.
Quảng Dã nhìn cô, cười nhạt nói: “Có lẽ ngày hôm qua Điềm Điềm làm việc nhiều nên mệt mỏi.”
Liên Vũ Châu nào hay biết gì: “Hôm qua con bé có làm gì nhiều đâu…”
Chỉ có hai người họ biết nội dung của công việc đặc biệt này.
Tang Lê cảm nhận được sự hư hỏng của người đàn ông này, mặt cô đỏ bừng, sợ Liên Vũ Châu sẽ nghi ngờ bèn lẩm bẩm bảo đi đánh răng rửa mặt rồi vội vàng lẻn vào phòng chính.
Rửa mặt xong, cô bước ra khỏi phòng tắm, chợt nhìn thấy Quảng Dã đang tựa cửa chờ cô.
Cô được anh ôm vào lòng, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt thỏa mãn của anh, gò má của cô lại ửng hồng, “Quảng Dã, anh có phải là con người không? Anh không mệt sao?”
Anh cười nhẹ: “Vẫn ổn.”
“…”
Quên đi, vốn dĩ ngay từ đầu anh đã không phải là con người, anh là tên cầm thú.
Đêm qua lẻn lút ở chỗ mới, Quảng Dã hưng phấn, tâm trạng tốt hơn trước. Anh dùng tay bảo vệ đỉnh đầu cô, không để cô va vào ván giường, ván giường lung lay phát ra tiếng kẽo kẹt, tỏ rõ chiến trận vô cùng dữ dội.
Tang Lê sợ bị Liên Vũ Châu nghe thấy nên không thể bạo dạn như lúc ở trong căn hộ, cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nước mắt trào ra, bị anh ép phải kìm nén tiếng nói của mình, cô ôm lấy bả vai anh, chỉ để mình anh nghe thấy, anh cũng bị cô làm cho phát điên, chỉ có thể càng trở nên hung dữ hơn.
Cuối cùng, cô cảm thấy như được vớt lên khỏi mặt nước, được anh ôm và hôn, khi tình yêu của cô ngày càng bền chặt, cô cảm thấy mình không muốn gì hơn ngoài người trước mặt.
Quảng Dã mỉm cười nắm lấy tay cô: “Đi, ăn sáng.”
Liên Vũ Châu đi vào bếp nấu ăn, cô ngồi xuống bàn ăn, Quảng Dã đặt bữa sáng trước mặt cô: “Món em thích nhất đây, sữa đậu nành và bánh quẩy.”
Tang Lê không khỏi mỉm cười, cầm đũa ăn rồi quay lại nhìn Quảng Dã. Hôm nay, người đàn ông mặc nguyên đồ màu đen, mái tóc cũng đen, từ đỉnh mày cho tới sống mũi vô cùng hài hòa, anh đang ngồi uể oải, đôi chân dài hơi dạng ra ngoài, khiến cô bàng hoàng như trở lại thời cấp ba, cái thời vẫn còn hơi thở của tuổi niên thiếu.
“Quảng Dã.”
“Ừm.”
“Anh đừng cho rằng mình là trung tâm thế giới, bình thường em không rảnh để ý đến anh, ngay cả nhìn anh cũng không thèm nhìn.”
Quang Dã:?
Cô ranh mãnh cong đôi mắt hạnh lên, vài giây sau Quảng Dã mới phản ứng, khóe môi nhếch lên: “Hồi tưởng lại quá khứ phải không?”
“Anh vẫn còn nhớ.”
Lần đó anh hiểu lầm cô mách lẻo, cô đã đáp trả anh như thế này.
“Không có thời gian để ý tới anh, thậm chí còn không thèm nhìn anh,” Quảng Dã ngước mắt nhìn cô, “Tự vả mặt mình à bạn học Tang?”
“Em tự vả mặt nhưng không nhiều bằng anh.”
Tang Lê uống một hớp sữa đậu nành, lẩm bẩm: “Quảng Dã, anh có bao giờ nghĩ tới chưa, thực ra có một thế giới song song. Ở thế giới song song, thực ra em không thích anh, bởi vì anh đối xử rất tàn nhẫn với em, cho nên em lựa chọn cố tình trả thù anh, tiếp cận anh, chơi lạt mềm buộc chặt để thiếu gia cao ngạo như anh phải động tâm, rồi yêu em nhưng mà không thể có được em, và rồi anh phải nếm trải nỗi đau của tình yêu.”
Quảng Dã nhướng mày, “Đúng vậy, sau này anh phát hiện ra âm mưu của em, hóa ra em thật sự đã yêu anh. Anh chia tay em để trả thù lại, nhưng lại phát hiện ra mình vẫn không thể quên được em, chúng ta bắt đầu dây dưa, chuyện đó đã đủ tàn nhẫn chưa?”
Đúng là một tình yêu ngang ngược, tương ái tương sát.
Cô gật đầu: “Anh có ý kiến hay đấy, khi về em sẽ biên soạn câu chuyện này một cuốn tiểu thuyết.”
Quảng Dã cười xoa đầu cô: “Ăn sáng đi.”
Liên Vũ Châu bước ra khỏi bếp với nụ cười trên môi. Tang Lê bối rối: “Bà ngoại, bà cười gì vậy ạ?”
“Không có, bà chỉ nghĩ câu chuyện cháu bịa ra khá hay.”
Ba người cùng cười, ăn sáng xong, Tang Lê bưng bát đũa đi ra sân sau, Liên Vũ Châu mỉm cười nói với Quảng Dã: “Tiểu Dã, từ khi cháu ở bên Điềm Điềm, con bé thật sự trở nên rất khác, con bé cũng vui vẻ như trẻ con.”
Tang Lê vốn là người sống nội tâm và không giỏi bày tỏ suy nghĩ của mình nhưng giờ đây trước mặt Quảng Dã, cô ngày càng trở nên thoải mái, vui cười vì có cảm giác an toàn nên không phòng thủ, để cô bộc lộ khía cạnh dễ thương và trẻ con nhiều nhất trong trái tim cô.
Tâm trạng của cô lúc này còn tốt hơn khoảng thời gian yêu đương sau khi tốt nghiệp. Lúc đó, trong tiềm thức cô vẫn còn rất nhiều trăn trở, lo lắng nên không dám bày tỏ hết sự chân thành của mình với anh.
Liên Vũ Châu nghĩ về quá khứ, đau khổ thở dài: “Điềm Điềm từ nhỏ đến lớn chưa từng được sống hạnh phúc, không có bố, mẹ thì đi làm việc ở nơi khác, sống nhờ ở nhà mợ, cuộc sống ở đó thì không mấy tốt đẹp, ở trường thì bị bạn học bắt nạt, sau đó mẹ lại qua đời sớm. Tiểu Dã, chính cháu là cứu tinh của cuộc đời con bé, khiến con bé thực sự hạnh phúc.”
Không chỉ cô chữa lành vết thương cho anh mà anh cũng chữa lành vết thương cho cô.
Quảng Dã nhìn bóng lưng Tang Lê ở sân sau, cảm xúc nơi đáy mắt hiện lên quay cuồng, vài giây sau anh mới nhẹ nhàng nói: “Bà ngoại, bà yên tâm, dù sau này có chuyện gì xảy ra, cháu cũng sẽ bảo vệ Điềm Điềm.”
Anh sẽ cố gắng từng chút một để chữa lành vết sẹo trong lòng cô. Từ giờ trở đi, anh sẽ làm việc chăm chỉ để khiến cô hạnh phúc mỗi ngày.
–
Quảng Dã và Tang Lê ở cùng Liên Vũ Châu trên núi trong ba ngày. Cả hai thoát khỏi sự mệt mỏi trong công việc và cùng nhau hưởng thụ sự thư thái, thoải mái ở nơi đây.
Quảng Dã vẫn như xưa, có con mắt làm việc. Anh sửa chữa những đồ đạc hư hỏng trong nhà và mua những thứ còn thiếu trong nhà.
Tang Lê nói với Quảng Dã về ý định đưa Liên Vũ Châu đến sống ở Vân Lăng, đương nhiên là Quảng Dã đồng ý. Hai người đã đề cập với Liên Vũ Châu một lần, nhưng Liên Vũ Châu vẫn thích ở trên núi, nơi có không khí trong lành, môi trường tốt và có những người hàng xóm mà bà cụ có thể trò chuyện. Bà đã quen với việc ở đây cả đời rồi, nếu đến một thành phố lớn xa lạ, bà sẽ cảm thấy không thoải mái.
Suy nghĩ của bà lão cũng có thể hiểu được, sau khi bàn bạc với Quảng Dã, Tang Lê quyết định suy nghĩ lại, xem nên sắp xếp như thế nào cho hợp lý.
Sau đó Quảng Dã cũng nói với Tang Lê một ý tưởng của riêng mình. Anh cảm thấy môi trường ở núi Hoài Đường rất tốt và anh cũng có ý tưởng phát triển du lịch địa phương nơi đây. Đây là quê hương của Tang Lê và anh muốn giúp đỡ quê hương của cô thoát khỏi nghèo đói và giúp dân làng có cuộc sống tốt đẹp. Bằng cách này, cho dù sau này Liên Vũ Châu không đến Vân Lăng và ở lại đây thì môi trường sống cũng sẽ tốt hơn.
Dù Quảng Dã có thay đổi bao nhiêu năm thì sự lương thiện trong lòng anh vẫn không bao giờ thay đổi.
Tang Lê nghe được lời này, cô cảm động, bày tỏ sự ủng hộ.
Một ngày trước khi rời khỏi núi Hoài Đường, Quảng Dã nói: “Anh định đi núi Sam Cẩm một chuyến. Khu nghỉ dưỡng hạng mục đã hoàn thành đến giai đoạn thứ ba, anh muốn tận mắt đi xem, em có muốn đi cùng không?”
Tang Lê vội vàng gật đầu: “Em có thời gian, chúng ta cùng đi đi. Em vẫn luôn muốn đến núi Sam Cẩm viếng mộ Thư Niên.”
Cô vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này.
Anh gật đầu nắm tay cô: “Được, anh cũng muốn quay lại gặp cậu ấy.”
Ngày hôm sau, họ tạm biệt Liên Vũ Châu và lên máy bay bay đến Hưng Thái.
Sáu năm sau, Tang Lê lại đến đây.
Khi họ xuống máy bay thì trời đã gần trưa, người phụ trách danh lam thắng cảnh đã đến đón họ. Khi xe chạy hết quãng đường, Tang Lê nhìn thấy một số bảng quảng cáo danh lam thắng cảnh khổng lồ dọc theo tuyến đường, trên mặt quảng cáo ghi — Hưng Thái đẹp nhất, địa danh núi Sam Cẩm.
Ngày nay, núi Sam Cẩm đã thực sự trở thành tấm danh thiếp vàng của ngành du lịch Hưng Thái. Trong hai năm qua, Vân Chiêm đã sử dụng Internet và các phương tiện quảng bá để xây dựng núi Sam Cẩm thành thánh địa chụp ảnh du lịch, thu hút nhiều khách du lịch và những người đam mê nhiếp ảnh hàng năm, điều này đã thúc đẩy nền kinh tế địa phương một cách đáng kể.
Trên đường đi, người phụ trách báo cáo tình hình dự án cho Quảng Dã, Quảng Dã nói chuyện với đối phương với vẻ mặt bình tĩnh. Tang Lê cảm nhận được khí chất của Quảng Dã trong công việc nên cũng không làm phiền anh mà chỉ im lặng lắng nghe.
Một giờ sau, xe tới chân núi Sam Cẩm, vòng lên núi, xe chạy trên con đường rộng rãi, bằng phẳng, biển báo rõ ràng, cảnh sắc vô tận, không khí trong lành.
Núi rừng không còn cảm giác nghèo nàn, xa xôi như trước nữa, rõ ràng là chúng đang được chăm sóc cẩn thận.
Cuối cùng xe cũng tới đỉnh núi, khu vực sầm uất nhất của núi Hoài Đường cũng ở gần thôn Huyền Nhai. Khi Tang Lê xuống xe, cô nhìn thấy tên khu nghỉ dưỡng – Thư Niên Độ Resort.
Thoải mái và bình yên như thế này mỗi năm…
Đây là ký ức của Quản Dã về Giản Thư Niên.
Cô ngẩn ngơ, trong lòng chợt ấm áp.
Khu nghỉ dưỡng có diện tích vô cùng rộng, là nơi nghỉ ngơi của khách du lịch ở núi Hoài Đường, cơ sở hạ tầng hoàn chỉnh, hàng năm có nhiều người đến đây nghỉ dưỡng và phục hồi sức khỏe.
Sau khi xuống xe, tổng giám đốc khu phát triển và một số nhân viên bộ phận quản lý đã đợi sẵn nhà hàng để họ dùng bữa trước. Quảng Dã lặng lẽ quay lại và nắm tay cô:
“Sao vậy? Cả quãng đường đi không nói lời nào?”
“Không phải……”
Đây là lần đầu tiên Quảng Dã đưa một cô gái đến đây, khi người quản lý nhìn thấy Tang Lê xinh đẹp dịu dàng với làn da trắng ngần và đôi môi đỏ mọng, người quản lý tò mò: “Quảng tổng, đây có phải là phu nhân của tổng giám đốc không ạ?”
Quảng Dã hơi nhếch môi: “Còn chờ thêm một thời gian nữa.”
Mọi người nhanh chóng mỉm cười và bày tỏ sự chúc mừng. Tai Tang Lê đỏ bừng, cô chào hỏi mọi người.
Bước vào nhà hàng, những gì chuẩn bị cho họ hôm nay đều là đặc sản địa phương của Hưng Thái. Quảng Dã đã giới thiệu với Tang Lê, bây giờ anh rất quen thuộc với nơi này, và nơi đây xem như là một nửa quê hương của anh.
Nhìn thấy sự quan tâm của Quảng Dã dành cho Tang Lê, những người xem không khỏi cảm thán về tình yêu giữa hai người. Họ chưa bao giờ thấy Quảng Dã đối xử với ai khác như vậy trước đây, ngoại trừ Tang Lê, Quảng Dã cũng cười nhiều hơn.
Sau khi dùng bữa xong, Quảng Dã định đi họp, nhân viên đã sắp xếp cho Tang Lê ở lại biệt thự của Quảng Dã trên núi. Tang Lê dự định nghỉ trưa và đợi Quảng Dã làm xong công việc rồi mới đến cùng anh.
Buổi chiều, cô thức dậy sau giờ nghỉ trưa, bước ra khỏi biệt thự và đi dạo quanh khu vực này để mua một bó bách hợp và cát cánh rồi đi lang thang quanh khu nghỉ dưỡng.
Hôm nay là một ngày làm việc, cũng không có nhiều du khách. Đi giữa những bản làng thiên nhiên với non nước xanh biếc, lòng cô như chìm xuống đáy nước, cảm giác bình yên đến lạ.
Sau khi chụp ảnh khắp nơi, buổi tối Quảng Dã gọi điện tới, năm phút sau, Tang Lê đang ngồi uống trà sữa bên đường thì nhìn thấy Quảng Dã đang đi về phía mình.
“Anh xong rồi à?” Cô hỏi.
“Tạm thời thì hết việc rồi, tối nay còn có cuộc họp.” Quảng Dã ôm lấy cô, “Bây giờ anh ở lại với em.”
Tang Lê nhướng mày: “Mời Quảng tổng làm hướng dẫn viên du lịch riêng cho em, đưa em đi tham quan khu vực này.”
Quảng Dã đưa cô đến thôn Huyền Nhai trước, bây giờ ngôi làng không còn những ngôi nhà gạch đỏ đường đất, những ngôi nhà nuôi gà vịt nuôi nhốt nữa mà giờ đây đường sá đã được sửa chữa, mặt ngoài của những ngôi nhà cổ cũng đã được sửa sang, nội thất đã được cải tạo để tập trung chăn nuôi gia cầm, nơi nơi trồng đủ thứ hoa màu. Phát triển theo hướng này không làm tổn hại đến hệ sinh thái mà còn giúp người dân bản địa sống tốt hơn.
Một lúc sau, hai người đi ngang qua một ngôi nhà nhìn có hơi quen mắt, hình như đã được sửa sang lại. Tang Lê nhận ra và sửng sốt:
“Đây là nhà của Thư Niên và Thư Nhiên…”
“Đúng vậy, bình thường anh sẽ sắp xếp người đến quét tước thường xuyên, Nhiên Nhiên sẽ quay lại vào dịp nghỉ lễ.”
Cây táo trước sân vẫn còn đó, Tang Lê nhớ tới lúc trước Giản Thư Niên đã trèo lên hái táo cho họ. Dưới gốc cây vẫn còn chiếc ghế xích đu nguyên bản, Giản Thư Niên thường đọc sách ở đây. Trước cửa nhà vẫn còn chiếc xe đạp Giản Thư Niên dùng để đi học, cũng như những chiếc ghế, bàn gỗ và đồ trang trí bằng gỗ đều do Giản Thư Niên làm.
“Đồ của Thư Niên đều ở đó, anh không để ai chuyển đi cả.”
Quảng Dã nói.
Khung cảnh đều hiện ra trước mắt Tang Lê, Tang Lê buồn bã mỉm cười: “Cảm giác như Thư Niên vẫn sống ở đây mỗi ngày vậy. Chỉ là cậu ấy đã đi đến một nơi rất xa thôi, sau này nhất định sẽ quay lại.”
Quảng Dã và Tang Lê nói về khoảng thời gian Giản Thư Niên qua đời. Nỗi buồn giờ đây dần tan biến như mây khói theo thời gian. Khi nhắc lại, họ vẫn sẽ buồn, nhưng nhiều hơn là một nỗi thương nhớ.
Cuối cùng, hai người đi đến khu rừng tuyết tùng phía sau núi Sam Cẩm. Những cây tuyết tùng cao chót vót trên mây, mặt đất phủ đầy lá tuyết tùng màu nâu vàng. Dưới ánh mặt trời lặn, giống như đang bước vào một đại dương vàng óng.
Trong rừng cây, Quảng Dã đưa cô đến bia mộ của Giản Thư Niên.
Trên bia mộ có mấy bó hoa, chắc chắn là do khách du lịch trước đó để lại. Sau khi đến đây, rất nhiều người nghe nói đến việc làm của Giản Thư Niên, trong lòng đều tiếc thương chàng trai hiền lành tốt bụng này, bèn tự đến thăm mộ anh.
Tang Lê nhìn ảnh thiếu niên trên bia mộ, ngồi xổm xuống một lúc, nhẹ nhàng phủi sạch lá rơi trên bia mộ rồi đặt bó hoa lên đó.
“Giản Thư Niên, mình tới thăm cậu rồi đây.”
Đôi mắt cô đỏ hoe, nói: “Xin lỗi, Thư Niên, sáu năm sau mình mới đến gặp cậu…”
Những hình ảnh quá khứ hiện lên trong đầu cô, cô nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Giản Thư Niên trong biệt thự. Anh là một chàng trai có làn da màu lúa mì, cao gầy, hàm răng trắng và nụ cười hiền lành.
Chóp mũi cô đau nhức, môi hơi cong lên, cô nói với Quảng Dã: “Thư Niên rất thích anh, cho nên cậu ấy cũng rất thân thiện với em. Em còn nhớ lúc cậu ấy thích khen với em rằng núi Sam Cẩm xinh đẹp như thế nào, cậu ấy còn kể cho em nghe những câu chuyện của cậu ấy ở trên núi. Nghỉ hè cuối năm cấp ba, em và anh đã cùng nhau đến đây, và cậu ấy đã đưa chúng ta đi phiêu lưu nhiều nơi.”
Tang Lê nhẹ nhàng cười: “Em còn nhớ rõ, cậu ấy nói ước mơ lớn nhất của cậu ấy là sau khi tốt nghiệp đại học trở về núi xây dựng thôn.”
Quảng Dã nhìn bia mộ, đôi mắt đen hơi nóng lên: “Nơi này hết thảy đều là vì cậu ấy mà được xây dựng nên, hy vọng cậu ấy sẽ thích.”
Tang Lê cong môi nhìn anh:
“Cậu ấy nhất định sẽ thích, Quảng Dã, anh đã giúp cậu ấy thực hiện ước mơ của mình. Khu nghỉ dưỡng mang tên cậu ấy, sẽ không ai có thể quên cậu ấy.”
Anh vẫn sống mãi trong thời gian sông dài, cùng họ tiến về phía trước từng phút, từng giây.
Quảng Dã nắm tay cô nói: “Sau khi Thư Niên qua đời, anh thường một mình đến đây. Lúc đó anh rất hy vọng em có thể ở bên cạnh anh.”
Tang Lê nghe vậy, mắt cô đỏ hoe, cô nắm chặt tay anh:
“Em xin lỗi Quảng Dã… Từ nay về sau em sẽ luôn ở bên anh.”
Cuộc chia ly ban đầu là sự tiếc nuối suốt đời của họ. Từ giờ trở đi, họ sẽ không để sự hối tiếc này xảy ra nữa.
Ánh sáng của mặt trời lặn buông xuống, cả thế giới trở nên mờ mịt và hỗn loạn.
Đứng trước lăng mộ hồi lâu, bọn họ cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh và bước trở về.
Quảng Dã nắm tay cô, hơi nhếch môi: “Nếu Thư Niên biết chúng ta quay lại với nhau, cậu ấy ắt sẽ rất vui.”
Tang Lê cười lộ ra hai má lúm đồng tiền: “Lúc anh mới nói thích em, Thư Niên không nói gì sao? Cậu ấy có đánh giá gì về em không?”
“Cậu ấy và Nhiên Nhiên đều thích em, anh cũng thích em, sao có thể đánh giá được?”
Tang Lê mỉm cười, “Anh đang tự khen mình…”
Hai người đi xuyên qua rừng tuyết tùng vàng, giày giẫm lên lá rụng, phát ra âm thanh xào xạc trong trẻo.
Tang Lê nhìn quanh: “Nơi này thật đẹp.”
Cô lấy máy ảnh từ trong túi ra, cười khẽ: “Quảng Dã, anh chụp ảnh cho em được không?”
“Được.”
Anh cầm máy ảnh và bảo cô đi phía trước, còn anh giúp cô chụp ảnh.
Tang Lê mặc một chiếc váy trắng và áo khoác màu nâu, với khuôn mặt trắng nõn và thanh tú, cô nhảy lên nhảy xuống, quay lại nhìn vào ống kính, cong đôi môi đỏ mọng và tỏ vẻ dễ thương nhìn anh.
Hình ảnh quá khứ chồng lên hiện tại, đẹp như trong mơ.
Ánh mắt Quảng Dã nhìn cô lưu luyến như nước.
Sau đó, cô chạy đến chỗ anh và hỏi: “Anh chụp thế nào rồi?”
Quảng Dã giơ tay và ôm cô vào lòng.
“Quảng Dã…”
Anh cụp mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Tang Lê, anh càng ngày càng muốn cưới em.”