Khi còn là Lưu Ngọc Ly, cậu chưa bao giờ gặp những trường hợp có nguy hiểm đến tính mạng, hay bị kéo vào những vụ khủng bố. Mỗi lần xem thời sự trên ti vi cũng chỉ cảm thán thương tiếc người bị hại, không thể đặt mình vào ví trí của nạn nhân mà diễn tả được.
Lúc bấy giờ, cậu mới cảm nhận được sự bất an mãnh liệt, giãy giụa trong vô vọng.
“Bé con, chỉ đau một chút xíu thôi à, đừng khóc nha, chú thương…”
Gã đưa tay nâng mặt Lưu Ngọc Luy, dùng giọng điệu dầu mỡ đùa cợt thiếu niên non nớt. Lần này trúng mánh rồi, gã vớ được một bé trai đáng yêu còn nguyên tem!
“Ưm…úm!” Lưu Ngọc Luy biết giãy giụa là vô ích nhưng cậu vẫn không nhịn được vùng vẫy, dây thừng siết đến độ đổ máu cũng không phát giác.
Sợ quá…
“Vướng víu quá!”
Gã đè Lưu Ngọc Luy xuống, thấy hai chân cậu đang bị trói chặt, không thể dạng ra được, bắt đầu cởi trói. Gã không sợ cậu có cái gan phản lại hoặc bỏ trốn, xem cậu khóc tới thở không nổi là biết. Lưu Ngọc Luy cũng rất có uy danh, muốn bắt cóc hay ám sát cậu ta không phải chuyện đơn giản, cậu ta rất mạnh, nghe nói một đấm cũng có thể hạ gục được một tên cao to gấp hai so với bản thân. Đó là chưa nói tới tính cách hung ác bạo ngược, chạm là táp, như bò tốt nhìn thấy màu đỏ, không đổ máu là không khiêm nhường.
Lưu Lực Lưỡng của Baek Ho, biểu tượng của sức mạnh và nguy hiểm, không có chuyện lại khóc nhè thế này. Vậy nên gã có thể khẳng định, thiếu niên này chỉ là một Streamer nhỏ bị bắt cóc nhầm.
“Đừng sợ nha bé cưng, chú sẽ nhẹ nhàng.”
Toàn thân cậu tê cứng mềm nhũn vì bị cột một thời gian dài, hai chân tuy được mở trói nhưng lại run lên từng hồi, mặc gã giở trò kế tiếp.
Lưu Ngọc Luy nhắm chặt mắt lại, muốn gào to kêu cứu, nhưng miệng bị dán kín làm cậu không thốt lên được một câu rõ chữ, nỗi tuyệt vọng giáng xuống đỉnh đầu, cậu sợ hãi, rất sợ.
“Úm…!”
Cứu với!
Rầm!
Bịch bịch!
“A a a!”
Bên ngoài vang lên động tĩnh rất lớn.
Rầm.
Cửa nhà kho lại mở ra lần nữa.
Bịch!
Hai gã vừa nãy bị đánh cho mặt đầy máu, bất tỉnh nhân sự.
Trước mắt nhoáng lên có ánh sáng lùa vào, Lưu Ngọc Luy nước mắt giàn dụa nhìn thấy một bóng người bước vào.
Cậu hơi mở to mắt, muốn nhìn cho rõ là ai.
Gã còn lại thấy đồng đội của mình sống chết chưa rõ, vừa sợ vừa giận cầm lấy ống sắt, quay mặt lại: “Mày là ai?!”
Thanh niên ba phải trả lời: “Tao là tao chứ tao là ai? Chẳng lẽ tao là mày? Mày hỏi gì ngu vậy.”
“…” Cứu viện của cậu?
“Ê Lưu Ngọc Lu! Còn sống không…!”
Jo Seo Yun nhìn Lưu Ngọc Luy bị gã kia đè lên người, quần gã bị tuột xuống mắt cá chân, có ngu cũng biết gã định cưỡng ép trai nhà lành, tội chồng thêm tội.
Nhìn cậu khóc, gò má ướt đẫm, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, đáng thương nhỏ yếu lại vô lực phản kháng. Nhìn thấy cậu ta, hai mắt Lưu Ngọc Luy sáng lên hân hoan, như nhìn thấy vị cứu tinh. Không hiểu sao Jo Seo Yun lại cảm thấy khó thở.
Ầm!
Cậu ta đá văng cánh cửa lần hai, làm cho ván cửa gãy đôi, rất có tác dụng hù dọa gã bắt cóc.
“Thả cậu ta ra, mau.”
Jo Seo Yun một giây trước còn định đùa giỡn một chút rồi cứu người, hiện tại lại đổi ý, muốn đánh nhừ tử gã khốn làm Lưu Ngọc Luy khóc.
Phải biết!
Dù đánh nhau với cậu ta mấy chục lần, Lưu Ngọc Luy chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt, còn làm ra cái biểu cảm dễ thương chết tiệt như vậy!
Gã kia nhận ra Jo Seo Yun là ai, đối đầu trực diện là không có cửa thắng, lập tức lôi Lưu Ngọc Luy lên, lấy dao nhỏ kề cổ cậu, ác ý nói: “Đứng im! Nếu không tao giết nó!” Bây giờ gã chỉ muốn lợi dụng con tin rồi chạy trốn, bảo toàn tính mạng.
Jo Seo Yun của gia tộc Jo mấy thế hệ trước là võ quan trong triều, cậu ta là thiên tài võ thuật từng tham gia rất nhiều cuộc thi và giành được thành tích đáng kinh ngạc khi mới 19 tuổi, một trong sáu người thừa kế của Baek Ho nếu Lưu Ngọc Luy chết đi. Những kẻ nhìn mặt mà bắt hình dong, bị gương mặt dễ thương xinh đẹp kia đánh lừa đều có một thời gian dài gắn bó với bệnh viện.
Hai gã đồng bọn đang hấp hối muốn tranh thủ chút thời gian cho gã bỏ trốn, ôm cứng lấy chân Jo Seo Yun.
Cậu ta bị vướng lại, tức giận đạp vài phát: “Đừng có cản trở tao làm anh hùng cứu mỹ nhân! Cút coi.”
Gã kia xoay đầu chạy, có một cái cửa sau kho hàng, chỉ cần chạy ra, bên ngoài có một chiếc xe của bọn gã.
Jo Seo Yun chân như đeo theo quả tạ, không chạy được: “Lưu Ngọc Luy!” Má nó!
Lưu Ngọc Luy bị gã kẹp nách vừa lôi vừa kéo đi, mùi hôi kinh khủng xông thẳng vào não làm cậu nhăn mặt, tỉnh cả xỉu. Ông chú trung niên nặng mùi cơ thể này còn dùng bàn tay bẩn thỉu chạm vào eo cậu. Dựa vào mùi chua, cậu có thể đoán đại khái ông chú này đã mấy ngày rồi chưa tắm.
Đối với một người chú trọng sạch sẽ, hằng ngày đều đi tắm kĩ lưỡng như cậu thì cái này không khác gì cực hình tra tấn.
Không thể nhịn được nữa!
Thúi quá!
Lưu Ngọc Luy dồn hết sức vào chân trái vừa mới bình phục, hung hăn lên gối, tung cước.
Bụp!
“A a a!”
Một cú đá hết sức của Lưu Ngọc Luy, đến Jo Seo Yun còn phải hô đau.