"Bán kết sẽ diễn ra với hai cặp đấu của các thí sinh cao điểm ở vòng bảng..."
"Hẹn gặp lại mọi người vào ngày này tuần sau và xem tập mới nhất của Idol's Universe nhé!"
Sau phần thông báo cuối buổi diễn, Giang Noah nhanh chân chạy vào cánh gà tháo trang thiết bị trên người xuống, nói lỏng cà vạt đang đeo cho thoải mái. Hiếm khi hắn ăn mặc trang trọng như vậy như bé yêu không khen lấy một câu, sự chú ý của cậu đều dồn hết vào người phụ nữ đáng ghét kia.
Hắn gấp gáp ra về, trên đường gặp phải người quen sẽ ngừng lại vài phút chào hỏi, dù đang vội nhưng vẫn giữ vững hình tượng hiền hòa thân thiện.
"Anh Giang, tạm biệt ạ!"
"PD Giang, chào anh!"
"Giang tổng, hết chương trình nhớ tới ăn bữa cơm nha!"
"Giám đốc, có cuộc gọi từ phía chủ tịch." Trợ lý của Giang Noah thấy hắn đã sắp ra tới cửa, hớt hãi chạy theo sau thông báo. Lần nào cũng vậy, anh ta đều bị tổng tài của mình làm lơ, xem như người vô hình. Đồng tiền của tư bản thật không dễ kiếm nha.
Hắn chau mày, đưa mắt nhìn xung quanh, nói với trợ lý: "Nếu là chuyện xem mắt với con gái tập đoàn này, thiên kim công ty lớn nọ thì từ chối giúp tôi. Nhà họ Giang thiếu gì người, đừng đi theo làm phiền." Hắn đã có người yêu, cũng come out rồi, nhà họ Giang cũng chăng thiếu tiền tiêu, lại cứ thích dùng hôn nhân thương nghiệp đế làm giàu, không biết có phải ông bà già ở nhà nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên kiếm chuyện với hắn hay sao nữa. (
Thời đại nào rồi, còn mong hắn cưới trước yêu sao như trong phim? Làm gì có chuyện đó. Nếu yêu một ai đó dễ dàng như vậy thì tình yêu đó cũng chỉ là tạm bợ thay thế, mới lạ mà thôi, chân ái dù có cách xa cả vạn dặm thì vẫn là chân ái của hắn.
Trợ lý khổ không thể tả: "..." Nhưng chỉ có mình cậu là người thừa kế hợp pháp thôi đó!
Nhà họ Giang có ba chị em, hắn và chị gái đã lấy chồng họ Baek là ruột thịt, còn một đứa em trai ngoài giá thú cùng cha khác mẹ nữa. Nhưng hơn một nửa gia sản của nhà họ Giang đều là của cải và hồi môn của mẹ hắn mang theo. Chuyện kế thừa tài sản nếu ba hắn không ngốc thì sẽ giao lại cho con trai cả là hắn. Nhưng ông ta cũng muốn lót đường cho con trai nhỏ, muốn dùng thế lực nhà con dâu tương lai kiềm hãm hắn thì sai quá sai.
Trừ phi là mệnh lệnh của mẹ hắn, nếu không hắn không thèm nghe theo. 1
Tài sản nhà họ Giang đối với Giang Noah mà nói như con trâu mất một vài sợi lông mà thôi.
"Bé yêu ơi."
Cửa sau không có cánh nhà báo, không có phóng viên đứng canh vì đã bị đội vệ sĩ cao to đen của Lưu Ngọc Luy cản bước cả rồi. Giang Noah có thể tự tung tự tác mà dang rộng vòng tay với em yêu của mình, không cần phải duy trì hình tượng mĩ miều.
Lưu Ngọc Luy đã sớm nhìn thấy hắn đi đến, nhưng nhìn trợ lý và hắn đang nói gì đó với nhau, cậu không vội cắt ngang. Người đàn ông của cậu không chỉ là ca sĩ nổi tiếng mà còn là CEO có tiền có quyền, hắn cũng cần kiếm tiền nuôi cậu.
Nhưng công việc ngồi bàn giấy vất vả quá, chờ đến khi cậu góp đủ tiền mua nhà mua xe rồi bao nuôi Idol nhà mình, để hăn không phải ngồi cả ngày bị đau nhức xương khớp.
Lưu Ngọc Luy ngọt ngào cười, bước đến ôm chầm lấy, hôn lên cằm hắn một ngụm: "Anh Noah." Hôm nay anh yêu của cậu đúng đẹp trai luôn, vừa phong độ vừa tuấn tú lịch sự, cậu đã muốn hét ra tiếng khi thấy outfit như đi thảm đỏ của Idol, may mà có Amily Amanda nhảy ra cản trở, làm cậu bớt mê muội lại.
Giang Noah bế cậu lên xe, đặt xuống ghế sau, liếc mắt một cái nhìn thấy Jo Seo Yun đang ngồi chình ình ở đó, hắn cau có: "Sao ở đâu cũng có mặt nhóc vậy hả?"
Jo Seo Yun nhún vai, ý bảo hắn nhìn vào vị trí tài xế.
Hắn càng nghi hoặc, bình thường người lái xe là Choi Kwan, có gì đặc biệt đâu mà nhìn...
"Lương Hàn Văn??" Giọng nói của Giang Noah không giấu được kinh ngạc.
Y hệt Lưu Ngọc Luy khi biết tài xế của mình khi bị thay đổi. Từ ngày biết anh ta là gián điệp của ông nội, cậu bớt đi vài phần thân thiện, tăng mạnh vài phần cảnh giác, cũng không dám gọi anh xưng em, Lưu Ý mà biết thế nào cũng ghen. (1
Ở đây cũng chỉ có Jo Seo Yun là ngây thơ không biết chuyện anh ta đã làm trong âm thầm. Nếu cậu ta biết, chắc bây giờ đã lật nóc xe lên rồi.
Lương Hàn Văn biết mình không được chào đón nhưng vẫn mặt dày mày dặn nổ máy xe, liếc qua kính chiếu hậu, cười nhạt: "Có ai làm gì đâu mà hai cậu căng thẳng? Chỉ là đi ăn mừng cậu chủ được vào vòng kế mà thôi. Các cậu có thể từ chối..." Riêng Lưu Ngọc Luy là vai chính thì được ở lại-
Cạch!
Lưu Ngọc Luy gấp không chờ nổi mở cửa xe nhảy xuống, còn kéo bè kéo lũ: "Vậy đi thôi anh Noah, Seo Yun.
Chúng ta đi ăn gà rán."
Jo Seo Yun là kiểu cậu ở đâu cậu ta liền theo tới chỗ đó, kéo cửa nhảy xuống mau lẹ: "Ăn gà rán gì, ăn buffet đi."
Giang Noah liếc mắt nhìn Lương Hàn Văn đang xịt keo, cười toe toét đóng cửa xe cái rầm, vẫy tay chào, thả thêm kính ngữ nhưng giọng điệu rất gợi đòn: "Vậy anh đi ăn một mình thong thả ạ, tụi em ăn lề đường cũng ngon rồi anh à."
"??" Lương Hàn Văn đứng hình mất một phút mấy, nhìn Lưu Ngọc Luy xách theo hai tên to xác lên taxi, biến mất ở khúc cua, vẻ mặt không thể diễn tả được.