Tô Diên nhìn từng dòng chữ, phân tích nghĩa đen từng câu, mấy phút không có phản ứng gì.
Bị báo cáo? Tại sao lại báo cáo anh?
Tô Diên lại nhìn bình luận kia, “tự thẩm” anh cũng đại khái đoán được là cái gì, còn cái từ phía sau…
Một lúc lâu sau, anh day trán, hỏi Vương Lâm: “Cậu biết múa may trước mặt chính chủ là cái gì không?”
Vương Lâm còn đang chìm đắm trong phẫn nộ, nghe thế giật mình, “Cái gì chính chủ cơ ạ?”
“Múa may trước mặt chính chủ.”
“À cái này á,” Vương Lâm bừng tỉnh: “Là từ ngữ dùng trong vòng fans ấy ạ.” Tuy không hiểu sao tự dưng Tô Diên lại tò mò mấy cái này nhưng Vương Lâm vẫn giải thích tận tình: “Là dạng như bày trò trước mặt chính chủ ấy, kiểu như anh là chính chủ của fans nhà anh ấy.”
“…”
Vậy à?
Tô Diên phát hiện, kể cả anh có hiểu từ kia nghĩa là gì thì cũng không hiểu nổi sao mình lại bị báo cáo.
Anh đau đầu nhắm mắt: “… Biết rồi.” Sau đó đăng xuất khỏi clone.
Đằng nào cũng bị cấm bình luận rồi, một đống tin nhắn kia cũng lười đọc.
“Nhưng mà,” Vương Lâm bây giờ mới phản ứng tiếp: “Sao tự nhiên anh lại hỏi thế?”
Bao nhiêu năm cậu đi theo Tô Diên có bao giờ thấy anh để ý tới mấy cái trong vòng fans đâu nhở? Haters bôi nhọ, fan khen ngợi anh cũng chẳng quan tâm, bây giờ lại còn biết cả ‘múa may trước mặt chính chủ’? Không ngờ nha.
“Tình cờ thấy thôi.” Tô Diên nhẹ giọng nói, ném điện thoại vào vách ngăn bên cạnh.
“Ồ,” Vương Lâm không hỏi nữa, vò đầu bứt tai: “Em còn đang điên tiết lên đây này, không thể để bọn công ty tác oai tác quái như này được. Hai năm trước là người mới, suất diễn bị cắt đi mấy phút chúng nó cũng mặc kệ, bây giờ thì sao? Má nó chứ, một nam chính lại đòi đổi thành hai nam chính? Ngu đến thế thì chịu.”
Lái xe phía trước cũng đã đi theo họ mấy năm, cả nhà tài xế đều là fan trung thành của Tô Diên, ngày lễ tết toàn hỏi xin chữ ký anh.
Tài xế nghe Vương Lâm nói cũng đầy một bụng tức giận: “Đúng đấy, Tô thần, anh xem khi nào thì hết hợp đồng. Em cũng hủy hợp đồng theo các anh luôn. Công ty này lươn chết đi được, kiếm bao nhiêu tiền trên người anh mà mấy chuyện này lại không thèm đả động gì.”
“Cũng sắp rồi.” Tô Diên nhắm hai mắt nói: “Cuối năm nay.”
“Còn tận mấy tháng nữa, chúng nó vẫn kịp rút được vài sự kiện lớn.” Vương Lâm còn nhỏ tuổi nên nổi nóng lâu nhất: “Mấy con người kia, cả showbiz mỗi nhà mình là có fame chắc? Bộ nào cũng ké? Không ké fame người khác thì không nổi được hay gì?”
“…”
Tô Diên trợn mắt nhìn cậu, hơi buồn cười cau mày: “Cậu nói với anh thì có ích gì?”
Tô Diên dựa lưng vào ghế ngồi, nhếch nhẹ môi, hơi giễu cợt: “Có một số việc, không phải muốn giải quyết là được, cậu nói với anh, anh cũng không biết phải làm thế nào.”
Vương Lâm im lặng.
Đúng vậy, có thể làm được gì đây?
Cái nơi như giới giải trí, nói trắng ra vẫn là tranh nhau tài nguyên mà sống.
Nếu Tô Diên không có địa vị, lưu lượng bùng nổ như ngày hôm nay, nếu không phải dùng đến cái tên này để thu hút sự chú ý, nếu không phải là sợ bị fans của anh công kích, thì chắc vai nam chính cũng không giữ nổi.
Chuyện như vậy trước nay chẳng phải chưa từng xảy ra, dẫn chứng rõ ràng nhất chính là《Our Youth》vừa hot.
Diễn viên nào cũng thích hợp, không có chuyện đột nhiên cắm vào một người tranh tài nguyên — trừ Lạc Tiểu Đường, một người ngoài giới tóm được vai nữ ba khiến người ta phải đặt dấu chấm hỏi về thân phận của cô.
Nhưng Vương Lâm cũng chẳng cảm thấy chỗ dựa của Lạc Tiểu Đường cứng thế nào, vai diễn debut là nữ ba, ai đi cửa sau mà lại lấy vai nữ ba? Mà Lạc Tiểu Đường xinh đẹp như thế, cậu tin chắc cô lấy được vai dựa vào nhan sắc.
Tô Diên nói đúng, ai cũng thế mà thôi, chẳng sao cả.
Vương Lâm thở dài một tiếng, hung hăng nói: “Sắp hết năm rồi, mau chấm dứt cái hợp đồng rác rưởi kia thôi, bọn tư bản thối tha.”
Tô Diên nhìn ra ngoài cửa xe không nói gì.
_
Một tuần sau,《Ngự kiếm hành》chính thức công bố đội hình diễn viên.
Đơn vị sản xuất《Ngự kiếm hành》từng cho ra lò vô số tác phẩm cổ trang, phong cách hào hùng, ngoài chủ đề tiên hiệp ra thì hầu hết là mưu lược chốn cung đình hay các loại thế sự, góc nhìn nam chính hay nhóm chân dung. Tuy chủ yếu là cổ trang nhưng lại hiếm khi liên quan đến cung đấu hay nữ nhi tình trường, một mình một phong cách.
Trước đây khi bản thảo《Ngự kiếm hành》được tung ra, đã có không ít người đồn đoán là Tô Diên liệu có tham gia vào hay không, bởi vì lịch trình của anh còn chưa công bố. Hơn nữa, bộ phim này vô cùng phù hợp với phong cách xưa nay của Tô Diên.
Thế nên, lúc nhìn thấy diễn viên đầu tiên được tag là Tô Diên, Hỏa Diễm đã sẵn sàng để điên cuồng bình luận rồi chia sẻ, nhưng sau đó lại thấy mấy diễn viên còn lại là những cái tên lạ hoắc lạ huơ.
Nam hai Tề Nam là ai? Hử? Nữ chính Du Tinh Nhan là ai? Hử? Nữ phụ Lạc Tiểu Đường là —
À, bé này thì biết.
Mấy công việc cần đến Lạc Đường gần đây cũng đã kết thúc, ngày nào cũng ở trong phòng dán mắt vào mấy cái màn hình, quên luôn hôm nay là ngày công bố.
《Ngự kiếm hành》tag tên cô cũng không biết, Trình Tranh lại phải nhắn WeChat nhắc cô chia sẻ bài Weibo.
Lạc Đường chia sẻ xong cũng không rảnh mà xem bình luận, chuẩn bị vẽ tiếp thì màn hình điện thoại lại sáng lên.
Id người gọi: Lương Tử Nguyệt.
Trong đầu Lạc Đường lập tức hiện lên hai chữ: Đậu má.
Lúc đóng máy《Our Youth》hai đứa còn ôm nhau khóc lóc vì lí do “Cơ hội cuối cùng được chung đoàn với idol”. Mà bây giờ, Lạc Tiểu Đường đánh lẻ chung một đoàn phim với idol. Gần đây cô lại bận bù đầu nên quên nói với Lương Tử Nguyệt chuyện này.
Làm sao bây giờ? Lương Tử Nguyệt định đại chiến tỷ muội với cô à?
Lạc Đường nuốt nước miếng, dũng cảm ấn nghe điện thoại.
Chữ “Alo” của cô còn chưa lọt khỏi cổ họng, bên kia đã phun một tràng như đại bác.
“Việc mày vào đoàn《Ngự kiếm hành》tao sẽ xử sau nhá, dù sao nữ chính nữ phụ trong bộ này cũng ít đất diễn,” Giọng điệu của Lương Tử Nguyệt hơi sai sai: “Vừa rồi công bố xong ấy, anh tao gọi cho tao, tức chết mất.”
Lạc Đường nghĩ ngay đến lần trước cô bạn nói đất diễn của nam chính có biến: “Làm sao? Anh mày nói cái gì?”
Lương Tử Nguyệt cười lạnh: “Một bộ phim một nam chính, bây giờ lại đòi đổi thành hai nam chính.”
Hai nam chính?
Lạc Đường chưa kịp trả lời, Lương Tử Nguyệt lại nói: “Mà á, không phải lần đầu Tô thần bị như này đâu.”
Lạc Đường theo bản năng hỏi: “Không phải lần đầu?”
“Công ty quản lí của ảnh, mày cũng biết mà, phát triển đến mức này cũng chỉ dựa vào một mình anh ấy kiếm tiền, thế mà mỗi lần có nhà nào định nhúng tay vào kịch bản của Tô Diên bọn họ cũng không thèm quan tâm.” Lương Tử Nguyệt nói nhanh: “《Đoạt Long》lần trước ấy, cảnh của anh ấy bị cắt tận 20% so với nguyên tác.”
Lạc Đường trợn mắt: “20%?”
“Chuẩn,” Lương Tử Nguyệt nói, “20% để cho nhà nào đấy push gà mới nhà mình, kết quả thì sao? Người hot vẫn là Tô thần, còn nhà kia thì flop dập mặt.”
“…” Lạc Đường vẫn còn đang ngơ ngẩn, không trả lời.
“Đường Đường, làm thế nào bây giờ? Khó khăn lắm mới nổi tiếng được như bây giờ mà vẫn gặp phải chuyện máu chó thế này.” Giọng nói Lương Tử Nguyệt run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đậu má, tức cái mình á.”
Đúng, Tô Diên đã nổi tiếng toàn dân, ai mà tưởng tượng được anh vẫn gặp phải loại chuyện như thế?
Vì sao cứ phải là anh?
Lạc Đường hít sâu một hơi, ném bút điện tử trong tay xuống, nói ngắn gọn vài câu với Lương Tử Nguyệt rồi cúp điện thoại.
Ngón tay Lạc Đường run rẩy mở ra khung chat với Tô Diên, cuộc trò chuyện vẫn còn dừng lại ở cái meme chúc ngủ ngon Lạc Đường gửi cho anh tối qua.
Cô muốn nói gì đó, nhưng ngón tay dừng trên bàn phím thật lâu cũng không gõ được chữ nào.
Đến Lương Tử Nguyệt còn biết chuyện này, anh sao có thể không biết?
Anh biết…
Nhưng anh có thể làm gì đây?
Showbiz thâm sâu, có ai không biết? Muốn có vai diễn thì phải tranh giành, có ai không biết? Nếu là chuyện của người khác, Lạc Đường cũng sẽ chẳng quan tâm, bởi vì con người là ích kỷ.
Nhưng người ấy lại là Tô Diên.
Cái người mà cô muốn nhìn thấy mỗi ngày lúc niên thiếu, là người mà đến bây giờ cô gặp cũng sẽ xao xuyến, là người có ngàn vạn fan đặt trong tim.
Nghĩ đến Lương Tử Nguyệt nói trước đây anh cũng từng trải qua chuyện như vậy, Lạc Đường bỗng cảm thấy trái tim đau đớn đến cùng cực.
Người không có chỗ dựa tồn tại trong showbiz khó khăn biết bao nhiêu, chẳng cần nghĩ cũng biết.
Lạc Đường nhớ tới căn nhà trống trải của anh, nhớ tới những video anh bị thương ở phim trường mà cô chưa từng dám xem kĩ.
Anh tự mình nỗ lực đi tới ngày hôm nay, bây giờ anh nổi tiếng, lại có người muốn tới hưởng ké chút danh tiếng, hút máu anh, cái quái gì thế?
Lạc Đường nhìn tin nhắn trả lời của anh, đại loại là em cũng ngủ sớm đi, ngủ ngon.
Nhìn mãi, mũi chợt cay.
Lạc Đường chưa bao giờ nói với Tô Diên là cô thực sự không thích khóc.
Từ nhỏ là cô bé ngoan ngoãn, mọi người trong nhà đều coi cô như công chúa nhỏ, cô cũng là hạt dẻ cười của cả nhà.
Nhưng không hiểu vì sao, cứ liên quan đến Tô Diên là tuyến lệ của cô lại trở nên vô cùng nhạy cảm. Thế nên, hình như Tô Diên vẫn cảm thấy cô là một đứa mít ướt.
Lạc Đường lại rơi mấy giọt nước mắt, thút thít khóc một hồi, đến một khắc —
Bỗng nhiên dừng lại.
?
Chờ tí.
Bộ não trống rỗng của Lạc Đường như bắt đầu hoạt động trở lại.
Khóc lóc làm cái gì? Cô khó chịu cái gì?
… Cô khó chịu cái cục cức à?!
Chuyện gì thế này? Sắm vai Lạc Tiểu Đường lâu quá rồi tự coi mình là Lạc Tiểu Đường thật luôn? Một Lạc Tiểu Đường – người mới – không hề có chỗ dựa?
Mặt đầm đìa nước mắt, Lạc Đường thật sự cạn lời với chính bản thân mình.
Cô lau mặt rồi đứng lên khỏi thảm trải sàn, lật sổ danh bạ gọi điện cho ba đang đi công tác ở New York.
Lúc làm chuyện lớn tim đập nhanh không chịu nổi.
Lạc Đường chờ bên kia nghe máy là mở miệng ngay: “Ba ba ba! Có chuyện rồi có chuyện rồi!!
“Hử…?” Giọng nói quen thuộc bên kia có chút mê man, “Hả? Sao vậy Đường Đường? Làm sao, con từ từ…”
“Ba, con gái yêu của ba sắp tức chết rồi đây này,” Lạc Đường nhấn từng chữ mách ba: “Bộ《Ngự kiếm hành》của Tô Diên tự nhiên nhảy đâu ra nam hai có chỗ dựa cứng lắm, tạo áp lực đòi biên kịch cho thêm đất diễn! Ba, ba giúp anh ấy giải quyết một chút đi ạ!”
Tô Diên trong sạch, từng bước từng bước dựa vào bản thân mình mới có được hôm nay, sao phải nhường cho người khác?
Lạc Đường siết chặt điện thoại.
So chỗ dựa chứ gì? Thấy Tô Diên không có chỗ dựa, không có bối cảnh dễ bắt nạt chứ gì?