Cái từ “bảo kê” nghe như trong giới xã hội đen, kiểu như “Đại ca sẽ bảo kê cho em”, nhưng Lạc Đường cảm thấy nếu dùng từ này thì hai người có vẻ cực kì thân thiết, gần gũi.
Cho nên từ lần đầu tiên nhắc đến rồi được Tô Diên đồng ý, cô đã sinh ra một loại cảm giác hơn người “Tui chính là người được Tô Diên bảo kê á nha”.
Lạc Đường nhận được câu trả lời khẳng định của anh thì vô cùng vui vẻ, nỗ lực khống chế biểu cảm gương mặt kẻo mất hình tượng trước mặt anh.
Anh nói “Ừm” xong thì cả hai đều im lặng trong chốc lát.
Thật ra lúc trước quay《Our Youth》, có nhiều lúc bọn họ chỉ ở cạnh nhau mà không nói chuyện như vậy, lẳng lặng nhìn người khác quay phim, Lạc Đường cũng không phải người lúc nào cũng luyên tha luyên thuyên được.
Nhưng bất kể là ở cạnh nhau như thế nào, có nói chuyện hay không, dù là nói chuyện về chủ đề gì, chỉ cần người bên cạnh là anh, Lạc Đường đều sẽ không cảm thấy ngột ngạt.
Có lẽ do bọn họ đã từng là bạn cùng bàn thời đi học.
Lạc Đường tưởng sẽ được ở cùng Tô Diên thêm một lúc nữa nhưng mười phút sau, một chiếc xe thương vụ khác lại xuất hiện trước cổng thành phố điện ảnh, cô cũng không tiện bám lấy anh nữa.
Không sao không sao, tương lai còn dài! Ở chung một đoàn phim cơ mà? Sợ cái gì!
“À… Anh ơi, em với Trình Tranh vào trước nha,” Lạc Đường vẫy tay, “Lát nữa gặp lại ạ.”
Tô Diên cười với cô, gật đầu: “Ừm.”
Lạc Đường như bị nụ cười chói mắt này làm cho giật điện, trên đỉnh đầu có chút tê dại. Lúc cô đang vội quay người đi, phía sau Tô Diên đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Đường Đường!”
Lạc Đường dừng bước.
Quay đầu lại, lọt vào mắt cô chính là gương mặt trang điểm tinh xảo của Du Tinh Nhan.
Chị bước nhanh đến trước mặt hai người, đôi môi đỏ tươi hé mở, khuôn mặt trưng lên nụ cười không chê vào đâu được, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Đường Đường, trùng hợp ghê ấy!”
“…”
Lạc Đường bỗng cảm thấy mệt mỏi. Cô đã coi như là nửa diễn viên rồi, bây giờ sinh hoạt thường ngày cũng bắt cô phải diễn nữa à…
Nhưng, cô là người lịch sự mà, Lạc Đường cũng lộ ra một nụ cười hoàn hảo: “Chào buổi sáng, chị Tinh Nhan.”
“Mọi người đến sớm vậy,” Mỗi cái giơ tay nhấc chân của Du Tinh Nhan đều vô cùng tự nhiên, nói xong chị lại chuyển hướng đến Tô Diên: “Tô Diên, đã lâu không gặp.”
“Ừ, đã lâu không gặp.”
Không biểu lộ ra mặt nhưng Lạc Đường vẫn luôn chú ý đến từng biểu cảm nhỏ của hai người.
Tô Diên cười tóe lửa với cô nhưng với Du Tinh Nhan, nháy mắt lại biến thành Tô thần mặt lạnh thường ngày.
Vừa mới bảo bảo kê cho cô, nói “Ừm” dịu dàng như thế, bây giờ bốn chữ “Đã lâu không gặp” nói ra chẳng khác nào trả bài.
Phân biệt đối xử!
Đối nhân xử thế như này, quá là ngầu!
Tâm tình hơi chuyển xấu của Lạc Đường nhanh chóng được cứu vớt.
Du Tinh Nhan từ nhỏ đã giỏi giao tiếp, chào hỏi cũng vừa phải, không tiếp tục nói chuyện với Tô Diên, nói tạm biệt xong lại quay ra Lạc Đường.
Cử chỉ đến giọng điệu đều rất thân mật: “Đường Đường, đi cùng không?”
“… Dạ.” Lạc Đường hướng vào trong xe gọi: “Trình Tranh, đi vào thôi.”
Trình Tranh giả câm giả điếc ngồi trong xe đợi Lạc Đường với Tô Diên hò hẹn một lúc lâu, nghe thấy hết cuộc nói chuyện giữa ba người.
Trình Tranh xuống xe, vừa nhìn hai người cười giả lả với nhau, vừa xách đồ yên lặng đi theo Lạc Đường về phía cổng.
…
Du Tinh Nhan là cao thủ giả cười, cũng là cao thủ nói chuyện phiếm.
Nghe không nổi cái kiểu “Chị em lâu năm không gặp, chị nhớ em lắm, nhớ ơi là nhớ”, Lạc Đường ngắt lời: “Đúng rồi, chị Tinh Nhan, nghe nói lúc đầu chị định lấy vai Cầm Lạc này ạ?”
Bước chân của Du Tinh Nhan khựng lại, nghi hoặc nhìn Lạc Đường.
“À, cũng không có gì đâu ạ,” Lạc Đường vô tư cười: “Bởi vì Cầm Lạc có nhiều cảnh tình cảm với tướng quân lắm ấy, lấy được vai này em vui chết đi được, nên là em muốn chia sẻ với chị thôi.”
Lạc Đường thầm nghĩ, đã nói rõ thế rồi, đừng diễn nữa.
Du Tinh Nhan cứng mặt một chút nhưng tự nhiên trở lại được ngay: “À. Đúng rồi, lúc đầu chị sợ chị không khống chế được nhân vật chính nữ anh hùng. Trọng trách với khí chất của nữ chính cũng khó mà nắm bắt được,” Chị dừng một chút, “… Cho nên chị mới muốn lấy vai nữ phụ, cảm giác dễ hơn nhiều.”
Trình Tranh đi theo hai người mà trong lòng buồn nôn một tỉ lần.
Khó nắm bắt được mà vẫn nhận vai đấy thôi?
Với cả, định ám chỉ cái gì đấy? Nữ anh hùng của chị yêu cầu kỹ thuật diễn, Đường Đường nhà tôi diễn vai công chúa nhỏ thì không cần chắc?
Trình Tranh hít một hơi thật sâu sẵn sàng chiến đấu, nhưng không ngờ cô lại tới một bước.
— Lạc Đường gần như ngay lập tức đáp lại Du Tinh Nhan.
“Chị nói đúng ạ,” Giọng nói mềm mại nghe đặc biệt ngây thơ, đáng yêu, “Cầm Lạc của em không yêu cầu kỹ thuật diễn gì cả, cũng không có cảnh hành động, trang phục cũng đẹp hết chỗ nói ấy ạ!”
Trình Tranh sửng sốt.
Nước đi này tại hạ không lường trước được nha? Sao phải thuận theo chị ta làm gì?
Không chỉ Trình Tranh, Du Tinh Nhan cũng hơi không kịp phản ứng.
“Vừa nhàn, vừa được mặc váy đẹp ơi là đẹp, còn có nhiều cảnh diễn với Tô Diên nữa…” Lạc Đường tiếp tục dùng giọng điệu ngây thơ vui vẻ nói: “Em thấy thế là hoàn hảo luôn ấy!”
Nữ anh hùng của chị thì có gì hay ho?
Ừ, chị đúng, chị là nhất, được chưa? Vai của tôi vừa được mặc đồ đẹp vừa nhàn hạ, lại còn được quấn quýt với nam chính, nam chính nhớ thương tôi cả đời, trong cuộc chiến nhân sinh, tôi thắng chị!
“…”
Há…
Du Tinh Nhan vẫn còn coi là mạnh mẽ, vững vàng.
Nhưng quản lý của Du Tinh Nhan bên cạnh bày ra vẻ mặt “Sao con bé này nói chuyện bố láo thế”, Trình Tranh suýt nữa bật cười thành tiếng.
Công chúa nhà mình quả không đi theo con đường tầm thường.
_
Sau nghi thức khai máy tất nhiên là phải trang điểm, thử trang phục.
Bởi vì kịch bản là lịch sử hư cấu, “Tề Gia” trong phim cũng không tồn tại nên bộ phim tham khảo và tổng hợp những phụ kiện và kiểu tóc đẹp nhất của từng triều đại, ví dụ như kiểu búi tóc hoa đào mà Lạc Đường đang làm, các bước vô cùng rắc rối nhưng bù lại là rất đẹp.
Trước kia Lạc Đường không biết phim cổ trang phải chuẩn bị phức tạp như thế, bởi vì tóc của cô dài nên chỉ chọn vài cái trâm cài, phần còn lại thì để tự nhiên. Nhưng chỉ cắm vài cái trâm cũng tốn mất một tiếng đồng hồ, cô ngồi đến nỗi cảm thấy mông mình run lên.
Lạc Đường bên này với Du Tinh Nhan cũng không khác nhau mấy, một người phía sau tạo kiểu tóc, một người phía trước trang điểm. Bởi vì thân phận trong phim cao quý, cô là người trang điểm trong phòng hóa trang lâu nhất.
Nhìn thấy hết nhân vật chính rồi diễn viên quần chúng lần lượt rời đi, Du Tinh Nhan cũng đi ra ngoài, Lạc Đường hơi nhúc nhích nửa mông nhưng cũng không dám tỏ vẻ khó chịu: “Chị ơi, bao giờ thì mình xong ạ…”
“Naof, em là công chúa mà, chịu đựng hai mươi phút nữa chắc chắn sẽ xong.” Chuyên viên trang điểm an ủi cô xong còn nói, “Lúc sáng nhìn thấy em chị chỉ nghĩ được là ngoài đời em còn đẹp hơn trên TV, bây giờ lại mặc trang phục như thế này,” Chị chậc chậc hai cái, “Em đúng là công chúa phiên bản người thật đấy.”
Làm gì có cô gái nào giữ được tâm bất động trước mấy lời khen ngợi tràn tha thiết chân thành như này cơ chứ, lại còn thêm Trình Tranh bên cạnh ra sức tâng bốc, Lạc Đường không nhịn được cười.
“Ấy? Sao lại không có hoa đào thế này?” Đến bước cuối cùng, chuyên viên trang điểm lục tìm trong chốc lát rồi quay đầu lại nói, “Tiểu Đường, em chờ chị một chút, chị đi hỏi xem hoa đào để đâu rồi.”
Lạc Đường gật đầu: “Vâng.”
Chuyên viên trang điểm vừa đi khỏi, Trình Tranh lập tức khởi động cơ miệng.
Dù sao thì bây giờ trong phòng hóa trang cũng chỉ có hai người bọn họ, không sợ ai nghe được: “Đường Đường, hôm qua tao tra hộ mày mấy cái… chị họ mày,” Trình Tranh nói, “Chị ta trước khi vào đoàn một tháng đã sắp xếp ổn thỏa, tham gia một cái gameshow cũng khá hot để cho khán giả quen mặt.”
Lạc Đường không hứng thú “Ừ” một tiếng.
“Tao phát hiện, chị ta ỉ lại vào thân phận con nuôi của chú mày để tạo độ hot.”
“Hử?” Lạc Đường chớp mắt: “Là sao?”
“Chậc, chị ta làm từ thiện quyên tiền gì đấy mấy lần còn gì? Sau đó truyền thông bắt đầu đưa tin chị ta là con nuôi được nhị thiếu gia nhà họ Lạc thừa nhận, lên mạng tra Du Tinh Nhan một cái là thấy, có vài cái đầu báo rồi.”
Nhưng mà cũng chẳng đáng là gì. Lạc Đường âm thầm quyên góp ủng hộ bao nhiêu lần? Ủng hộ được hơn trăm nghìn mà cứ như mấy triệu ý.
Trình Tranh bĩu môi, “Không hiểu sao, có thể là vì đối lập với mày, tao cảm thấy chị ta biết đi show đấy.”
“…”
Lạc Đường mệt đầu, thở dài: “Tiểu Tranh, tao không muốn nghe đến tên chị ta nữa đâu…”
“Rồi,” Trình Tranh thở dài, “Tao không nói nữa mà.”
Lạc Đường thật sự không muốn gặp lại chị ta, cũng không muốn nghe những tin tức vớ vẩn của chị ta.
Cô nhắm mắt, chợt vài hình ảnh tràn vào ý nghĩ.
Khi đó cô sáu, bảy tuổi, bỗng một ngày, chú nhỏ cực kỳ chiều chuộng cô dắt đến trước mặt cô một chị gái.
Chú nhỏ nói với cô, ba mẹ của chị gái bị tai nạn ngoài ý muốn nên về sau sẽ sống ở nhà bọn họ.
Du Tinh Nhan là con nuôi, người trong nhà cũng không hề dặn dò Lạc Đường phải đối xử đặc biệt với chị, nhưng Lạc Đường luôn cảm thấy chị ấy đáng thương hơn cô rất nhiều.
Cô bé nghĩ, cô muốn đối xử thật tốt với chị ấy.
Vì thế, khi còn nhỏ hai người rất hợp nhau, cái gì Lạc Đường cũng kể cho chị, có thứ gì mình thích, nếu chia được cũng sẽ chia sẻ với chị.
Sau này lớn lên một chút, Lạc Đường thừa hưởng khứu giác thời thượng của mẹ Bạch, tuổi nhỏ nhưng ánh mắt tinh. Nhiều lần Du Tinh Nhan muốn mặc váy giống cô, đeo trang sức giống cô nên lúc nào Lạc Đường mua đồ cũng sẽ mua thêm một phần theo kích cỡ của chị.
Lúc đám trẻ chơi đùa trong khu nhà của ông nội, mấy đứa trẻ khác nói, Du Tinh Nhan, sao cậu chỉ biết bắt chước em gái mình thế, cậu không xinh như người ta, có mặc váy giống thì cũng chỉ thế thôi. Lạc Đường còn sợ chị tức giận, lập tức đứng ra bảo vệ chị.
Nhưng ai mà ngờ?
Du Tinh Nhan thích mọi thứ giống cô, dường như đã trở thành thói quen.
Đến người, cũng thích giống nhau.
_
Lạc Đường trang điểm cầu kì nên bên ngoài đã quay đến cảnh thứ hai.
Gia tộc của nam chính Tống Cảnh Chi có nhiều thế hệ là quan võ, cảnh mở đầu chính là tại thành Trường An, Tống Cảnh Chi lần lượt gặp gỡ một số nhân vật. Nữ chính Tiêu Lệ thân là con gái đầu của Tể tướng, mong muốn duy nhất trong đời là được tòng quân, từ nhỏ đã tập luyện võ nghệ, ra đường cũng thường cải nam trang.
Cảnh thứ hai là cảnh nam nữ chính lần đầu gặp gỡ, cùng nhau ra tay bắt một kẻ ăn trộm giữa thanh thiên bạch nhật.
“Cắt!”
Văn Việt Sơn tươi cười, đi tới vỗ vai Tô Diên: “Mấy năm rồi không xem cậu đóng phim, càng ngày càng ra dáng, không hổ danh Tô thần!”
Bộ phim giúp Tô Diên một đêm nổi tiếng chính là bộ phim được Văn Việt Sơn chỉ đạo.
Hai người có quen biết, Tô Diên cũng cười: “Do được chú dạy dỗ thôi ạ.”
“Đừng có tâng bốc tôi, tôi mà dạy cậu được cái gì.” Nói xong, Văn Việt Sơn hướng đến Du Tinh Nhan đang đứng bên cạnh, “Cô cũng không tệ nhưng mấy cảnh quay cận vừa rồi vẫn phải điều chỉnh lại.”
Du Tinh Nhan gật đầu: “Vâng ạ.”
Du Tinh Nhan dựa theo yêu cầu của chỉ đạo võ thuật múa kiếm mấy cái, tốn hơn hai mươi phút cuối cùng mới qua cảnh này.
Camera di chuyển đến vị trí tiếp theo.
Trán Du Tinh Nhan lấm tấm mồ hôi, lúc chỉnh lại lớp trang điểm, mấy trợ lý nhỏ đến bên cạnh ríu rít thảo luận cảnh diễn vừa rồi.
Mấy người này cũng đã theo Du Tinh Nhan được một thời gian, hiểu rõ tính tình chị, không muốn khen thì cũng phải khen sao cho thật chân thành.
“Chị Tinh Nhan ơi, chị với Tô thần đứng với nhau xứng đôi ghê luôn ấy!”
“Chuẩn đét, lúc chị Tinh Nhan cầm kiếm ngầu ơi là ngầu! Nhìn mà muốn cong!”
Du Tinh Nhan cũng không có phản ứng gì, quay đầu hỏi: “Cảnh sau là ai?”
“Lạc Tiểu Đường,” Một người trong đám trợ lý nói, “Cảnh sau nữa cũng là cô ấy, hai cảnh liên tiếp.”
“Lạc Tiểu Đường chắc cũng là nhân vật bình hoa thôi chứ gì?”
“Tôi thấy Lạc Tiểu Đường cũng không có mấy sức hút… Nữ chính của chị Tinh Nhan ngầu hơn nhiều.”
“Chị có muốn đi xem chút không? Dù sao mình cũng rảnh rỗi.”
Du Tinh Nhan đứng lên, nói với mấy người ấy: “Đi xem đi.”
Đi đến vừa lúc đạo diễn hô “Diễn!”
Địa điểm quay mô phỏng cảnh bên ngoài điện công chúa, người hầu kéo rèm, hạt pha lê va vào nhau phát ra âm thanh giòn giã.
Lạc Đường vừa tốn hai tiếng để tạo hình sắm vai công chúa Cầm Lạc chầm chậm bước ra.
Trước tiên là làn váy trắng như tuyết, sau đó là toàn bộ thân ảnh xuất hiện trước ống kính.
Không khí tựa như ngưng đọng lại trong giây lát.
Trâm thiếc hình hoa đào trên lông mày sống động như thật, váy Khổng Tước màu trắng, lụa mỏng màu hồng nhạt phủ bên ngoài, vừa có tiên khí lại vừa đáng yêu. Khóe miệng cong lên, ánh mắt trong trẻo nhìn quanh đầy chờ mong.
Không cần nói một lời, cô chỉ cần đứng đó cũng có thể hấp dẫn được sự chú ý của mọi người.
Công chúa nhỏ bước ra từ tranh vẽ.
“Ừm, tốt.” Đạo diễn Văn cực kì hài lòng: “Rất sống động.”
Du Tinh Nhan đứng gần cả đạo diễn và Tô Diên.
Sau đó Lạc Đường còn có lời thoại nhưng cụ thể nói gì thì Du Tinh Nhan không chú ý nghe, mắt chị còn đăng bận dán lên nhìn đạo diễn khen không ngớt miệng và Tô Diên đang cười nhìn Lạc Đường.
Lúc trước khen cô chỉ có vài đứa trợ lý, bây giờ vẫn chưa vui nổi.
Không nói một lời.
Móng tay dần dần cắm sâu vào lòng bàn tay, nụ cười Du Tinh Nhan vất vả duy trì từ sáng đến giờ hoàn toàn biến mất.
_
Lạc Đường đã thuộc làu lời thoại từ lâu nhưng cũng không ngờ mình có thể một lần là qua.
Công chúa muốn thay quần áo xuất cùng vui chơi, mà nam chính Tống Cảnh Chi đang ở thành Trường An trừ gian diệt ác, cảnh tiếp theo sẽ là cô và nam chính gặp nhau.
Cuộc đời Tống Cảnh Chi đầy thăng trầm, giai đoạn đầu là một thiếu niên công tử vô lo vô nghĩ, lại rất có thiên phú, võ nghệ cao siêu, chấp nhận hồi kinh cũng chỉ là do muốn chơi thử một vòng.
Chỉ là không ngờ tới, anh tiện tay bắt trộm, lại bắt được thêm cô công chúa nhỏ Cầm Lạc đang lẻn ra ngoài chơi.
Cho nên Tống Cảnh Chi muốn làm tướng quân, là vì muốn danh chính ngôn thuận cầu hôn cô gái nhỏ của mình, người con gái Thánh Thượng sủng ái nhất.
Trước khi quay cảnh lần đầu gặp gỡ, đạo diễn đặc biệt tới hỏi cô: “Lạc Tiểu Đường, cô đã cưỡi ngựa bao giờ chưa? Tô Diên cưỡi ngựa siêu lắm, nếu cô cưỡi rồi thì không cần làm hậu kỳ nữa, chưa thì mới cần.”
Lạc Đường rất thích cưỡi ngựa, lúc trước cô thi cưỡi ngựa còn được một giải thưởng lớn nên gật đầu: “Cưỡi rồi ạ.”
“Vậy hả?” Đạo diễn ngạc nhiên, “Hai cô gái trong đoàn đều biết cưỡi ngựa, lạ thật.”
“…”
Đạo diễn nói tiếp: “Hai cô cậu đều xem kịch bản rồi, duyệt trước với tôi và đạo diễn hành động một lần rồi quay luôn.”
Lạc Đường đáp: “Vâng.”
Nhân lúc đạo diễn nói chuyện với đạo diễn hành động, Lạc Đường tròn mắt nhìn người nãy giờ vẫn im lặng: “Anh ơi, anh học cưỡi ngựa lúc nào thế ạ?”
Mà lại còn rất siêu nữa chứ.
“Lúc trước đóng phim truyền hình cổ trang của đạo diễn Văn,” Tô Diên bâng quơ nói: “Tiện học luôn.”
Lạc Đường sửng sốt.
Không phải vì nội dung câu trả lời của anh.
Bởi vì kiểu tóc của cô cực kỳ tròng trành, váy lại dài dễ vấp ngã nên từ sáng sớm đã không thể nhìn được tạo hình hôm nay của Tô Diên.
— Nên là lúc đối diện với Tô Diên mặc cả một cây trắng, đại não Lạc Đường cứ như đình chỉ hoạt động vài giây.
Tạo hình đỉnh của chóp gì đây? Dây buộc tóc màu trắng đẹp ghê! Đẹp trai vl huhu!
Lạc Đường đặc biệt, cực kì, vô cùng muốn nói: Thần tiên, hạ phàm vất vả rồi.
“Hai cô cậu nhìn cái gì đấy?” Đạo diễn Văn cùng dạo diễn hành động đi tới, Lạc Đường như tỉnh lại trong mộng.
Cô kích động như bị bắt cóc: “Không, cháu có nhìn anh ấy đâu!!!”
Đạo diễn: “???”
Tự nhiên không nhìn anh ấy là cái gì?
Đạo diễn cũng không thắc mắc sự khác thường của cô, cùng đạo diễn hành động miêu tả cho hai người.
— Chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Đến tận lúc camera vào chỗ sẵn sàng quay hình, mặt Lạc Đường mới bớt nóng nhưng vành tai nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài búi tóc vẫn cứ đỏ lên.
Còn không dám nhìn Tô Diên lấy một cái.
Huhu… Cô lại lên cơn nữa rồi.
Dẫn chứng cho câu giấu đầu hở đuôi!
…
Trên đường phố Trường An náo nhiệt phồn hoa, thiếu nữ một thân váy trắng háo hức nhìn các quầy hàng đa dạng, theo sau là hai nha hoàn lo lắng không thôi.
Thiếu nữ xinh đẹp khiến người đi đường không ngừng nhìn lại.
Lát sau, cô nàng không chú ý bị người đi đường hất văng chiếc trâm cài tóc ra xa, nàng kêu lên một tiếng rồi chạy theo nhặt.
Không hề chú ý đến chiếc xe ngựa đang lao đến.
Thiếu nữ lấy được cây trâm, cười khanh khách ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của người đánh xe đang phi nhanh đến chỗ nàng.
Nàng trợn mắt, thất thố đứng sững người.
Trong khoảnh khắc xe ngựa sắp đụng vào người, eo đột nhiên bị siết chặt, một lực lớn nhấc cô xoay người, quay đầu lại đã đối diện với đôi mắt của một nam thiếu niên.
Phía sau thiếu niên là ánh mặt trời, chàng ngồi trên lưng ngựa, y phục màu trắng, khuôn mặt tuấn tú vô cùng, khóe môi hơi câu lên, cười thu hút.
Tựa vào lồng ngực xa lạ, môi hồng hào của thiếu nữ khẽ mấp máy, kinh ngạc không nói nên lời.
Người nàng tỏa ra hương thơm không biết tên, hai má xấu hổ đến đỏ bừng.
Nhìn cô gái đang tái mặt trong lòng mình, chàng trai bỗng này sinh tâm tư trêu đùa.
Chàng khẽ nhướng mày, đôi con ngươi sáng lóe chói mắt, giọng nói trong trẻo, nhàn nhạt cười nói: “Cô nương, cây trâm này quý giá như vậy, không bằng đưa cho ta, được chứ?”
Ngày xuân, xung quanh hai người phảng phất cánh hoa màu trắng li ti chầm chậm rơi xuống.