Bởi vì có nhiều phương diện phải che giấu, xe bảo mẫu mà Lạc Đường dùng thật ra cũng là do Lạc Thành sắp xếp.
“Đường Đường, về nhà chưa?”
Hoàn thành cảnh quay, rời khỏi đoàn phim, Lạc Đường vừa về đến nhà đã nhận được cuộc gọi từ Trình Tranh, cô vừa vào nhà vừa trả lời: “Alo?”
Trình Tranh: “Mày về đến nhà chưa?”
Lạc Đường cười: “Mày theo dõi tao đấy à, đang thay giầy này.”
“Mày đọc trước kịch bản ngày mai chưa?”
“Tất nhiên là rồi,” Lạc Đường ngồi lên sofa, giãn người một cái: “Từ lúc khai máy đến giờ tao toàn làm cho Cố Dự phát ghét, cảnh ngày mai có khi là cảnh hòa bình nhất ý.”
“Chính xác, xin chúc mừng công chúa điện hạ.” Trêu xong, Trình Tranh nói: “Tao gọi cho mày vì váy tham gia tiệc tối ngày mai của Thi Âm có chút vấn đề.”
“Hửm?” Lạc Đường nói cảm ơn với người giúp việc vừa đưa nước, hỏi: “Vấn đề gì?”
“Vừa nãy cô bé phụ trách trang phục gọi cho tao, nói là không cẩn thận làm rách váy. Tao cũng có quen biết em ý, bây giờ bé nó cuống lắm, cứ hỏi tao phải làm sao.”
Trình Tranh nói nhanh: “Bé nó sợ lắm nên là tao bảo đừng có lo. Công túa, mày chọn một cái trong tủ nhà mày mặc thay được không?”
Lạc Đường cũng có ấn tượng với cô bé này, thẹn thẹn thùng thùng, khá nhút nhát.
Thấy đây là chuyện nhỏ nên Lạc Đường đồng ý ngay: “Ừ, mày an ủi bé ấy đi, mai tao mang váy đến.”
Trình Tranh cũng không ngạc nhiên, hơi cao giọng lên: “Cảm ơn công chúa điện hạ cứu mạng.”
“Tém tém lại đi” Lạc Đường cười trêu ghẹo: “Mở miệng ra bệ hạ, hoàng hậu, công chúa, thái tử, ngộ phim cung đấu hả? Cẩn thận lần sau đến nhà tao lại tự động quỳ xuống dập đầu thì toi.”
Hai người im lặng một chút, Trình Tranh lên tiếng: “Váy màu hồng nude, lấp lánh tí, tao chắc chắn trong tủ nhà mày có trăm cái như thế chưa cắt tag. Nhưng mà… công chúa điện hạ, nô tì hi vọng người có thể mang cái nào rẻ nhất đến. Người mang đến cái váy trăm nghìn tệ đến thì nô tì có trăm cái miệng cũng không bao biện được.”
“…”
Lạc Đường bỗng nhớ đến mấy lời Tô Diên nói lúc trước, từ khi vào đoàn phim cô đã không đeo đồng hồ nữa rồi.
Lạc Đường nhếch miệng: “Biết rồi mà.”
_
Sáng hôm sau.
Buổi sáng, Lạc Đường cũng không có cảnh quay riêng nào, chỉ cần cúi đầu soi gương trong lớp hay ngồi làm bài tập, hoặc là kiểu ngạo đi qua nữ chính cùng mấy chị em, nhưng tâm trạng của cô cực kỳ kém.
Nguyên nhân là vừa rồi trên bàn ăn, cô vô tình nhắc đến chiếc váy với Bạch Tương Nghimẹ, nhờ mẹ chọn giúp cái nào rẻ nhất.
Lạc Chu làm sao bỏ qua cơ hội này.
“Có đúng là Lạc Đường không vậy?”, “Sao rồi? Công chúa auth với chả fake.”, “Nghiện làm cô bé lọ lem rồi à? Lại còn chọn cái rẻ nhất? Hớ hớ hớ cười chết mất.”
— Những câu như thế cứ không ngừng phun ra từ miệng anh.
Nhìn thái độ cà chớn của anh, Lạc Đường chỉ muốn sút cho một phát!
Không thể chịu nổi, hai anh em lại cãi nhau, hầm hầm hừ hừ ra khỏi nhà.
Tâm tình khó chịu cả buổi sáng được chữa lành một chút khi nhìn thấy Tô Diên.
Buổi chiều đến cảnh khiêu vũ của Cố Dự và Thi Âm, có một tin tức khiến tâm trạng Lạc Đường bừng sáng.
“DM Đường Đường,” Trình Tranh kéo cô sang một bên, hạ giọng nói: “Tao vừa bị phó đạo diễn gọi ra, bảo tao nói với mày là cảnh khiêu vũ buổi chiều có thay đổi, đổi thành nhảy thật.”
“…”
Lạc Đường trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói: “Nhưng trên kịch bản…”
“Đổi rồi!” Trình Tranh hớn hở: “Con gái tôi khiêu vũ cùng Tô Diên! Mama kích động quá đi! Khóc mất!”
Lạc Đường không hiểu: “…Mama?”
“Không biết hả? Tao bây giờ là fan CP của Thi Âm với Cố Dự rồi nhớ.” Trình Tranh ngẩng đầu ưỡn ngực.
Lạc Đường: “… Mày mà dám phát ngôn như thế trên Weibo đi, thế nào cũng bị fan sách cho chìm trong biển nước bọt.”
…
Địa điểm quay ban đầu vẫn là trường học, sau đó dời đến phòng tiệc trong khách sạn năm sao đã được đặt trước, bối cảnh và nhóm diễn viên quần chúng cũng đã chuẩn bị xong.
Thay váy và trang điểm xong, Lạc Đường nhận được không ít lời nịnh hót từ mấy người trong phòng thay đồ, hơi lơ lửng như trên mây.
Trước khi kịp ra ngoài, có người đã dựa vào kiểu dáng cổ điển mà nhận ra đây là chiếc váy tiên nữ Valentino giá trị khoảng 100000. Lạc Đường bị hỏi đến thì cuống quýt nói dối: “Váy này là quản lý mượn cho em ạ.”
Trình Tranh: “???”
Lạc Đường vứt lại cho cô một đống rắc rối, lẻn ngay đi.
Tô Diên đang đứng ở sảnh tiệc, Lạc Đường tới tập thoại với anh. Chỉ có vài câu ngắn, phần còn lại ghi【Diễn viên tự động phát huy】
“Tối qua em đọc không hiểu lắm…” Lạc Đường chỉ chỉ: “…Tự do phát huy là có thể làm khẩu hình hay…”
“Anh hỏi rồi, em phải nói chuyện,” Tô Diên nói: “Còn anh thì không.”
“…”
Có nghĩa là, Thi Âm thì nói không ngừng, còn Cố Dự thì không thèm quan tâm.
Lạc Đường “Ồ” một tiếng, quay đầu nhìn bối cảnh.
Cô đã từng xem mấy kiểu yến tiệc như này trong phim rồi, bản thân cô cũng tham gia không ít, bây giờ nhìn cách bày trí này phải nói là khá thật.
Mọi thứ đã sẵn sàng, sau cảnh Thi Âm cùng ba mẹ gặp mặt gia đình Cố Dự, chạm cốc hàn huyên các thứ mới đến cảnh khiêu vũ của hai người.
Đứng giữa sàn nhảy, Lạc Đường nghe thấy tiếng ‘bắt đầu’ quen thuộc, Tô Diên đứng cách cô ba bước.
Ánh sáng trên đầu tạo thành một vầng hào quang nhỏ. Trên người cao gầy khoác một bộ lễ phục màu trắng tinh khiết, khuôn mặt phát sáng như vương miện. Chỉ cần đứng yên cũng đủ tỏa sáng.
Lạc Đường nhìn anh, tim không nhịn được mà đập nhanh hơn, tình cờ lại hợp với cảm xúc của Thi Âm khi được người trong lòng mời nhảy.
Những bước nhảy uyển chuyển chậm rãi trên nền nhạc.
Mặc dù rất rung động nhưng ở cùng idol nhiều ngày, Lạc Đường đã luyện được năng lực chống cự trước cái đẹp, vẫn còn tỉnh táo nhớ rõ mình nên làm gì.
“Sao rồi?” Mắt hạnh của Lạc Đường cong lên, giọng điệu đắc ý: “Cố Dự, tớ đã nói là cậu sẽ khiêu vũ với tớ mà.”
Tô Diên vẫn duy trì “phong cách nam chính”, động tác như xa cách ngàn dặm, tay đặt bên hông chỉ chạm nhẹ vào vải may.
Vẻ mặt tuấn tú cũng lạnh như băng, lạnh nhạt nói: “Bất đắc dĩ thôi.”
“Này, sao cậu phải nói chuyện phũ phàng như thế?” Tính cách não tàn của Thi Âm cũng được Lạc Đường diễn đạt.
Lac Đường lập tức thay đổi sắc mặt: “Cậu không biết à? Tối nay có rất nhiều người muốn nhảy cùng tớ nhưng bị tớ từ chối hết đấy! Sao cậu có thể nói như vậy với tớ? Khiêu vũ với tớ khó chịu đến thế à!”
Lời thoại não toàn, hành động cũng phải não tàn theo.
Sau đó là đoạn Thi Âm bắt đầu lẩm bẩm một mình.
“Ừm… Em không biết phải nói gì nữa. À, váy hôm nay em mặc là tự mang đến đấy, vì váy đoàn phim chuẩn bị có vấn đề, Trình Tranh bảo là…”
Thiếu nữ lúc nói chuyện vẫn luôn nhìn anh, ánh mắt tràn đầy tia sáng, váy màu hồng nhạt điểm vài hạt lấp lánh càng tôn thêm nước da trắng nõn, bờ vai và cánh tay mảnh mai, mềm mại.
Trên điệu Waltz, hai tay anh ôm eo cô, ngắm nhìn cô gái đẹp như mơ trước mặt.
Nói đến đây. Lạc Đường bỗng nhớ tới lời anh nói: “Đúng rồi, em nhớ lúc trước anh bảo không nên đeo đồng hồ đắt.” Cô không nhịn được cong môi: “Bây giờ em không đeo nữa rồi này! Ngoan không?”
Giọng cô mềm mại mà ngọt ngào, vẻ mặt như một chú cún cưng đang chờ được khen.
Yết hầu Tô Diên không nhịn được mà khẽ động, hơi sững sờ, lúc này lại nghe thấy âm thanh quen thuộc — “Cắt!”
Nhìn biểu hiện ban đầu của hai người, ông còn nghĩ sẽ một lần là qua. Từng hình ảnh hiện trên màn hình giám sát đều rất đẹp, qua hậu kỳ sẽ càng diễm lệ.
Nhưng nhìn lúc nữa, ông lại cảm thấy có gì sai sai.
“Hai người nhìn cái gì?” Đạo diễn Trần thắc mắc: “Lạc Tiểu Đường nhìn Tô Diên thì đúng rồi, nhưng Tô Diên không được nhìn lại! Cố Dự ghét bỏ Thi Âm, anh ta nóng lòng muốn nhảy xong rồi đi. Cậu nhìn Tiểu Đường thâm tình thế để làm gì?”
“…”
“Làm lại! Sau đoạn thoại kia Thi Âm có nói gì cậu cũng không được nhìn cô ấy.”
Tô Diên, người được giới giải trí đánh giá là không biết nổi nóng và bạo lực, giờ đây lại muốn chửi thề.
Anh cảm thấy quay mấy cảnh hành động đánh nhau còn dễ hơn!
Đây thực sự là… một bài kiểm tra kỹ năng diễn xuất.
Lạc Đường vẫn háo hức nhìn anh.
Tô Diên thở dài, lùi lại một chút.
Anh hơi cúi người xuống, một tay chắp ra sau lưng, làm tư thế mời.
_
Một buổi tối được nhảy cùng idol tận hai lần, Lạc Đường cảm thấy mình như trẻ ra mấy tuổi, vui vẻ như thiếu nữ mười mấy.
Tâm trạng ấy duy trì trong mấy ngày. Nháy mắt đã đến một đêm trước cuối tuần.
Lúc thay quần áo trong phòng makeup, Lạc Đường nghe được mấy trợ lý đang tám chuyện.
“Lại sắp đến lúc phát sóng rồi, phản ứng tuần trước tốt như thế không biết tuần này như nào. Nhưng mà tôi cảm thấy chắc chắn sẽ tốt!”
“Chuẩn, tuần trước mới chiếu hai tập mà mình đã chiếm mấy chỗ trên bảng hot search rồi còn gì!”
“Đúng rồi!” Có người gọi Lạc Đường: “Tiểu Đường, bà có đọc được cái bình luận bảo bà xinh, còn tên như vậy, họ nghi bà là con gái Lạc Thành đấy!”
Lạc Đường đờ cả người: “Hả?” Đậu má mắt ai mà như hoả nhãn kim tinh vậy???
Nhưng không đợi cô trả lời, Lương Tử Nguyệt nãy giờ vẫn ngồi chơi điện thoại lên tiếng: “Con gái Lạc Thành?” Lương Tử Nguyệt mở to hai mắt, vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên: “Mấy bồ đang nghĩ cái gì vậy? Con gái Lạc Thành mà vào showbiz ư? Nhà bọn họ mà cho phép chắc?”
“Cô ấy từ sáu, bảy tuổi đã không xuất hiện trước truyền thông rồi, giấu kỹ bao nhiêu năm, Lạc Thành sao có thể đồng ý cho con gái mình vào showbiz? Nghĩ gì vậy?”
Con gái Lạc Thành vào showbiz: “…”
“Bọn tui chỉ liên tưởng, đùa một chút thôi…” Mấy cô bé kia cũng biết đây là ý nghĩ viển vông, Lạc Tiểu Đường đúng là xinh đẹp, tên cũng chỉ khác một chữ, nhưng một chữ này là đã khác cả chín phương trời rồi!
Mấy người khác còn chưa kịp nói tiếp, Lương Tử Nguyệt lại thêm: “Cứ cho là công chúa Lạc thật sự vào showbiz đi, mấy bà thấy…” Nói đến đây, tầm mắt chuyển lên người Lạc Đường, thả chậm tốc độ nói: “Người ta thèm đếm xỉa đến vai nữ ba trong đoàn phim này à?”
Lạc Đường không biết nên vui hay nên buồn. Nói là cô bị Lương Tử Nguyệt trào phúng cũng đúng, mà nói cô được khen cũng đúng.
Lương Tử Nguyệt thấy còn chưa đủ: “Tôi nói nha, nếu muốn đóng phim, công chúa Lạc phải đóng hẳn phim Hollywood, sao mà chỉ có tầm nhìn hạn hẹp đến đoàn phim của chúng ta.”
“Khụ…”
Lạc Đường nãy giờ vẫn im lặng, nghe được câu cuối cùng của cô, không nhịn được sặc một cái.
Lương Tử Nguyệt quay đầu lại, hoài nghi nhìn cô: “Cô sao vậy? Tôi nói doạ cô sợ à?”
“Không không, tôi cảm thấy cô nói rất đúng.”
Lạc • không xứng tuyến mười tám • Đường lạnh run.
Giờ mới biết bạn gái này đánh giá cô cao ghê!
Nhưng mà, làm mọi người thất vọng rồi, tui vẫn chưa bò được sang tận Hollywood.