IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 12



Bọn họ lén lút đi theo sau hai thuyền viên, dọc theo đường đi lên tầng bốn.

Hai thuyền viên đứng trước một cánh cửa bình thường, dường như đang xảy ra một vài tranh chấp nhỏ.

Jack hạ giọng, tức giận nói: "Cậu đang làm gì vậy, ở đây có người, không nghe thấy tiếng bước chân sao?"

"Tiếng bước chân gì? Tôi có nghe thấy gì đâu." Tommy nhìn chằm chằm vào cậu: "Cậu không muốn đi vào nên mới lừa tôi có phải vậy không?"

Jack lùi lại vài bước, nhường chỗ cho anh ta: "Cậu tự mình nghe xem!"

Tommy do dự đến gần, ngay khi anh áp tai vào cửa, Diệp Tĩnh Nhã chợt nhận thấy mắt Jack trở nên đỏ hoe.

Trong nháy mắt trong tay cậu bỗng xuất hiện một con dao màu đỏ như máu, cậu chậm rãi quay người lại, nhìn thấy bọn họ sau lưng.

"Hắn, hắn biết chúng ta ở đây sao?" Lý Vĩ sợ hãi hỏi.

Jack cảm thấy đầy hớn hở khi nhìn vào đôi mắt sợ hãi của Lý Vĩ, cậu nở một nụ cười thật tươi rồi quay đầu 180 độ về phía bọn họ.

"Aaaa!" Tống Kiều không nhịn được nữa, hét lên một tiếng.

Jack vừa cười với bọn họ, vừa tiến về phía trước, kề con dao vào lưng Tommy.

Diệp Tĩnh Nhã giơ súng lên, nhắm vào con dao màu đỏ và chuẩn bị bắn, ngay khi sắp bóp cò, cô đột nhiên thấy bóng dáng Jack trước mặt dần trở nên trong suốt.

Diệp Tĩnh Nhã không dám tin liền chớp mắt vài cái, lại nhìn thấy một Tommy khác đang cầm con dao trên tay, chuẩn bị đâm vào người Jack.

Sao lại như vậy? Không phải lúc đầu Jack là người muốn đâm Tommy sao?

Diệp Tĩnh Nhã ngơ ngác cầm súng, do dự vài giây, trong lúc cô đang do dự, Jack đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, trong tay cậu cầm con dao, con dao đã được cắm sâu vào ngực Tần Lê Ca.

Diệp Tĩnh Nhã mở to mắt, cô chẳng còn thời gian suy nghĩ nào, hướng súng nhắm vào Jack, bắn liên tục mấy phát.

Đoàng đoàng đoàng!

Không gian lúc này tràn ngập mùi khói thuốc súng, máu bắn tung tóe khắp nơi, Diệp Tĩnh Nhã chỉ cảm thấy đầu đau nhức, như có ai đó đang cưỡng ép kéo linh hồn của cô ra khỏi cơ thể.

"Diệp Tĩnh Nhã? Diệp Tĩnh Nhã!"

Diệp Tĩnh Nhã dần dần tỉnh lại, trong mơ màng cuối cùng cô cũng nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt.

Hai thuyền viên trước đó đã không cánh mà bay, Tần Lê Ca đứng trước mặt cô, trên cánh tay đầy máu, thấy cô rốt cuộc cũng trở lại bình thường, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi Diệp Tĩnh Nhã như bị điên, bắn hắn cả ba phát, ở khoảng cách gần như vậy, nếu không phải hắn luyện tập tốt thì xém nữa đã chết ở chỗ này rồi.

Tần Lê Ca thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán, nói: "Đừng ngẩng người, Trần Chấn Quân giao cho tôi, cô chịu trách nhiệm hạ gục những người khác."

Diệp Tĩnh Nhã vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô vô thức gật đầu, nhanh chóng ngăn cản Tống Kiều đang điên cuồng la hét.

Ân Duyệt cũng học được các kỹ năng liên quan đến sức mạnh tinh thần và là một trong hai người duy nhất còn tỉnh táo cho đến bây giờ, cô bé nhìn sắc mặt tái nhợt của Tần Lê Ca, lại nhìn Diệp Tĩnh Nhã đang ôm Tống Kiều, đi về phía trước: "Để em thử xem."

Bản chất của năng lượng là như nhau, nếu anh Tần có thể làm cho bọn họ tỉnh táo thì cô bé cũng có thể làm được.

Tần Lê Ca đã không còn sức lực để ý tới tình hình của đối phương, hắn bị bắn một phát vào tay, đau đến nỗi tay vẫn còn run, hắn dứt khoát dùng sức mạnh tâm trí để làm tê liệt đi dây thần kinh đau đớn.

Trần Chấn Quân thì khá may mắn, ông ta không làm ai bị thương cả, nhưng ông ta cứ vung chùy điên cuồng khiến cho Tần Lê Ca gặp rất nhiều rắc rối.

Với phạm vi tấn công rộng như vậy, hắn không có cơ hội lại gần Trần Chấn Quân, nếu đã như vậy thì —

Chỉ có thể dùng cách tiêu hao năng lượng nhất để rút ra một luồng sức mạnh tâm trí lớn từ cơ thể ra ngoài, rồi đánh thức Trần Chấn Quân từ xa.

Tần Lê Ca nhắm mắt lại, đè nén sức mạnh tâm trí còn sót lại hướng về phía Trần Chấn Quân.

Năng lượng không màu được đưa vào đầu Trần Chấn Quân, quấn chặt một luồng khí màu tím kỳ lạ rồi kéo mạnh.

"Ưm..."

Trần Chấn Quân dùng sức ôm đầu, hít một hơi thật sâu.

Tần Lê Ca cau mày, từng chút từng chút một kéo đám khí đó ra.

Luồng khí màu tím lơ lửng trong không khí mấy vòng liền, dừng lại ở chỗ người mới một lúc lâu, Ân Duyệt cho rằng nó lại muốn làm gì đó, vội vàng chặn nó trước mặt người mới.

Luồng khí màu tím không làm gì cả, dừng lại một lúc rồi đột nhiên biến mất trong không khí.

Tần Lê Ca nhìn luồng khí màu tím kia, lại nhìn hai người mới đang bị luồng khí bao quanh.

Tống Kiều, Mẫn Ân.

Đây là trùng hợp? Hay là...

Cảm giác đau đớn quay trở lại, Tần Lê Ca nheo mắt, đi tới trước mặt Lý Vĩ và Lâm Lị Lị, đưa tay ra loại bỏ luồng khí màu tím.

Ân Duyệt tốn rất nhiều công sức, cuối cùng cũng thành công làm cho Tống Kiều và Mẫn Ân trở lại bình thường, cô bé vui vẻ định quay đầu thì bất ngờ gặp phải nòng súng của Thích Linh.

Ân Duyệt: "Ồ, anh Tần! Còn một người nữa!"

Tần Lê Ca chậm rãi đi tới, ấn vào đầu Thích Linh một lúc, cô mới bình tĩnh mở mắt.

"Hả? Chị Thích Linh vẫn luôn tỉnh táo sao?" Ân Duyệt ngơ ngác.

"Không, tôi cũng bị mê hoặc." Thích Linh bình tĩnh nói: "Nhưng tôi không nghĩ rằng khi hai tên thuyền viên tấn công, phản ứng của tôi còn nhanh hơn mọi người. Thế mà mọi người không làm gì hết, điều này thật vô lý, đã như vậy, tôi cũng không làm gì cả, để xem chuyện gì sẽ xảy ra."

Trần Chấn Quân vừa mới tỉnh lại đã nghe thấy câu này: "..."

Cái này... Nói dễ nghe thì thông minh, nói khó nghe chính là quá lạnh lùng phải không? Nhìn đồng đội lần lượt chết trước mặt mà chỉ đứng như xem kịch thôi sao?

Ân Duyệt tiến lên vài bước, nắm lấy cánh tay đang chảy máu của Tần Lê Ca, chữa trị cho hắn, Tần Lê Ca nhìn xung quanh, nhận được ánh mắt của một số người mới và sự bối rối nhưng lại không dám hỏi của người cũ.

"... Vậy để tôi thuật lại cho mọi người nghe đã xảy ra chuyện gì." Tần Lê Ca dựa vào tường, hất mái tóc ướt đẫm mồ hôi lên: "Lúc đầu chúng ta đi theo hai thuyền viên đi tới trước cửa, ấn tượng của mọi người có phải vậy không?"

Mọi người đều gật đầu.

Tần Lê Ca suy nghĩ một lúc: "Tôi đoán ấn tượng của mọi người kết thúc là khi... Tommy chém Jack?"

Mọi người lại gật đầu.

"Hai thuyền viên này cũng không phải là thuyền viên thật, mà là một loại quái vật, dựa vào suy đoán lúc trước... tạm thời coi bọn chúng là quái vật biển. Bọn chúng có sức mạnh kỳ lạ và có thể mê hoặc người khác chỉ bằng một ánh nhìn." Tần Lê Ca sờ trán nói: "Đây là sai lầm của tôi, không chú ý tới hình dạng của quái vật thay đổi như vậy, lại để chúng giăng bẫy đưa chúng ta tới đây."

"Ý cậu là gì?" Trần Chấn Quân cau mày: "Ý cậu là ngay từ đầu chúng ta đã bị lừa sao? Hai con quái vật biển này chỉ ở đó để dụ chúng ta đến đây ư? Tại sao bọn chúng lại làm như vậy? Nếu đã thật sự muốn giết chúng ta chẳng phải ở tầng ba không tốt hơn sao?"

"Chú nhìn xung quanh đi." Tần Lê Ca nói: "Lúc này gần như toàn bộ khách đang tận hưởng ở khu vui chơi, chúng ta hiện tại đang đứng ở tầng bốn, chính là phòng của tất cả khách trên thuyền."

Diệp Tĩnh Nhã hỏi: "Ý của cậu là, cho dù quái vật biển muốn giết chúng ta cũng sẽ cố ý tránh người sao?"

"Suy đoán này tuy không chắc chắn, nhưng xác suất chính xác là rất cao." Tần Lê Ca vỗ nhẹ tay Ân Duyệt, ra hiệu cho cô bé dừng trị liệu: "Còn nhớ chú hề trước đó không? Hắn ta cố ý làm cho tất cả khách mời nghĩ rằng buổi biểu diễn đã thành công, chỉ có chúng ta mới có thể phát hiện ra điều bất thường."

Trần Chấn Quân bực bội gãi đầu: "Nói cách khác, trên thuyền này có rất nhiều quái vật biển mà không ai để ý? Vậy chúng ta nên làm gì đây?"

Tần Lê Ca vẫn rất bình tĩnh: "Những quái vật biển này có thể tạo ra ảo giác, người có tinh thần lực yếu sẽ bị chúng mê hoặc, nhưng cũng không phải là không có cách."

"Cách gì cơ?" Ân Duyệt hỏi.

"Hai con quái vật biển vừa rồi không có cơ thể, không thể gây tổn thương về mặt vật lý cho chúng ta, ngoại trừ việc tạo ra ảo ảnh, những gì chúng có thể làm là lợi dụng thời điểm tinh thần của chúng ta mất đi, thâm nhập vào đầu óc, làm rối loạn tâm trí khiến cho chúng ta giết hại lẫn nhau. Mọi người chỉ cần suy nghĩ nhiều hơn về tính hợp lý của mọi chuyện như Thích Linh chẳng hạn..." Tần Lê Ca liếc nhìn tay trái bị thương của mình, nhún vai: "Tôi cũng có thể bị thương ít hơn."

Mọi người bị hắn nói không nên lời, Diệp Tĩnh Nhã suy nghĩ một chút, hỏi: "Nếu không có cơ thể, vậy tại sao trước đó chú hề có thể phi dao làm đả thương người được?"

"Là nhờ âm nhạc." Tần Lê Ca và Thích Linh đồng thanh nói.

Tần Lê Ca nhìn Thích Linh một cái, ý bảo cô nói tiếp.

Thích Linh nói: "Lúc trước tôi đã nhận ra, sau khi Trần Thắng lên sân khấu, âm nhạc liền đổi thành giọng nữ. Có thể suy đoán hợp lý rằng giọng hát này có liên quan đến mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta, Siren, và nó có thể bổ sung sức mạnh cho quái vật biển, khiến bọn chúng có năng lực tạm thời sử dụng thực thể."

Nghĩ kỹ thì sau khi con dao có hình chú hề bị gãy, giọng nữ liền ngừng lại.

Ân Duyệt nghe xong thì đau đầu, cô bé cố gắng tìm hiểu toàn bộ câu chuyện, hỏi: "Anh Tần, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Tần Lê Ca cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: "Ăn cơm, chuẩn bị đi ngủ."

Mọi người: "???" Chờ một chút, sao thay đổi chủ đề nhanh vậy?

Tần Lê Ca thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, bình tĩnh nhướng mày: "Bữa tối sắp tới rồi, bữa trưa mọi người chưa ăn gì, không đói sao? Hiện tại đã xác nhận trong thời gian này, Siren tạm thời sẽ không tấn công chúng ta trước mặt khách, đồ ăn tất nhiên sẽ không có vấn đề.". Google‎ 𝔫ga𝔂‎ 𝙩𝐫a𝔫g‎ #‎ 𝙏𝐫U𝐦𝙩𝐫𝘂𝔂‎ ệ𝔫.𝑉𝙽‎ #

Tần Lê Ca không nhắc thì không sao, vừa nhắc tới, mọi người đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng.

Ọt ọt...

Không biết bụng ai bỗng kêu lên.

Mọi người nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, Lâm Lị Lị ôm bụng đói, vẻ mặt xấu hổ: "Xin, xin lỗi..."

Tần Lê Ca cười khẽ nói: "Chúng ta đi ăn thôi."

Bọn họ trở lại tầng một, buổi tối không có tiệc gì, nhưng thị nữ đã sớm bày món ngon lên mấy chiếc bàn dài trên boong thuyền.

Bọn họ chọn một chỗ ngồi thoải mái và ăn một bữa ăn ngon, mới có cảm giác sống lại.

Từng đợt gió biển thổi qua, Tống Kiều quay người lại, nằm trên ghế sô pha, nhìn ra xa: "... Thật ra nơi này rất đẹp, nếu không có những thứ đó, nó thật sự là một kỳ nghỉ dưỡng."

"Trước khi đến đây, tôi cũng định đi nghỉ dưỡng." Tống Kiều thở dài: "Bây giờ tất cả đều vô ích, bạn trai tôi chắc đang đợi tôi ở sân bay, tôi không đến không biết anh ấy sẽ lo lắng như thế nào nữa."

Những lời này gần như khơi dậy suy nghĩ của mọi người, Ân Duyệt hơi cúi đầu, lẩm bẩm: "... Em cũng nhớ nhà."

Cô bé cảm thấy ở nhà rất buồn chán, nhưng bây giờ cuối cùng thì cô bé cũng rời đi, ngược lại giờ đây cô bé cảm thấy đau lòng như sắp chết.