IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 25: 1



Edit: Cú Mèo

Beta: Mai

***

Chương 25: Lực lượng mạnh nhất (Vạn càng), cậu có phải người không?

"Ân Duyệt, Ân Duyệt... Con bình tĩnh một chút." Người đàn ông sợ con gái mình đau lòng quá độ, vội vàng nắm lấy tay cô bé: "Ân Duyệt!"

Ân Duyệt bịt tai lại không ngừng lắc đầu, khóc lóc bi thương, thấy tâm tình của cô bé suy sụp, người phụ nữ cau mày thở dài, dứt khoát bước tới đánh ngất cô bé: "Trần Chấn Quân, đưa cô bé về phòng đi."

Trần Chấn Quân nhìn cô một cái, lại nhìn Lục Thiệu Vũ vẫn im lặng, trầm mặc ôm Ân Duyệt rời đi.

Lục Thiệu Vũ không nhúc nhích nhìn ba chữ đỏ như máu trên máy, người phụ nữ bước tới, lặng lẽ nhìn y: "... Tôi tên Thích Linh, Tần Lê Ca nói với chúng tôi rằng sẽ có đồng đội mới về đội."

Lục Thiệu Vũ lúc này mới hoàn hồn, y xoay người đối mặt với Thích Linh, nhìn cô từ trên xuống dưới.

Đôi mắt y như dã thú ngủ đông trong bóng tối, hung dữ sắc bén, Thích Linh vô thức rụt vai lùi về phía sau một bước.

Bởi vì hành động của cô, vẻ mặt Lục Thiệu Vũ nhìn chằm chằm cô thoáng dịu đi, y lại ngẩng đầu nhìn tên Tần Lê Ca trên máy tính.

"... Em ấy đã mất như thế nào?"

"Cái gì?" Thích Linh vừa mới khôi phục lại sau khí thế đáng sợ của y, nên không nghe rõ Lục Thiệu Vũ vừa nói cái gì.

Lục Thiệu Vũ dừng một chút, giọng nói lãnh đạm lặp lại: "Tần Lê Ca, em ấy chết như thế nào?"

"... Câu ta chết vì chúng tôi." Thích Linh mím môi, cúi đầu.

Điều cô không chú ý là Lục Thiệu Vũ cũng cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đầy dò xét cùng giễu cợt.

Thích Linh thấp giọng nói: "Ở thế giới trước, chúng tôi đến hồ tìm chìa khóa, đáy hồ đột nhiên xuất hiện những bóng đen quỷ dị, bọn chúng di chuyển nhanh đến mức chúng tôi không có cách nào phản kháng... Khi đó, Tần Lê Ca đã miễn cưỡng vận dụng siêu năng lực trấn áp bọn chúng, sau khi chúng tôi rời đi, có lẽ cậu ta đã..."

"Cho nên, em ấy bị vây chết?" Lục Thiệu Vũ hỏi.

Thích Linh khó khăn gật đầu.

Lục Thiệu Vũ không nói gì một lúc lâu, y đưa tay chạm vào tên Tần Lê Ca trên máy tính, lại dời tầm mắt nhìn Thích Linh.

"Nói cho tôi biết tình hình hiện tại trong đội." Lục Thiệu Vũ lạnh lùng nói: "Ngày mai lập tức tiến vào thế giới huấn luyện."

Thích Linh không ngờ tâm tình của y có thể khôi phục nhanh như vậy, tuy biết đây là chuyện tốt nhưng cô vẫn không nhịn được nhíu mày: "... Dù sao Tần Lê Ca cũng là người hồi sinh cậu, hiện tại cậu ta chết rồi, cậu có buồn không?"

Từ nãy đến giờ, vẻ mặt của Lục Thiệu Vũ vẫn không hề thay đổi, thậm chí ánh mắt vẫn luôn lạnh lùng, người không biết còn tưởng Tần Lê Ca cùng y không liên quan gì.

Thích Linh quen biết Tần Lê Ca đã được một thời gian, cô nghĩ rằng cô hiểu hắn, hắn không quan tâm nhiều đến bất cứ điều gì, lại đặc biệt nhắc đến Lục Thiệu Vũ trước mặt bọn họ, đơn giản chỉ vì hạ thấp cảnh giác của những người khác đối với Lục Thiệu Vũ khi y về đội.

Với tính cách của Tần Lê Ca, nếu là người khác, có lẽ hắn sẽ không nói gì, chỉ ung dung nhìn người đó bị gây khó dễ.

Nhưng bây giờ nhìn Lục Thiệu Vũ có vẻ máu lạnh hơn những người khác...

Thích Linh thấy có chút không đáng dùm Tần Lê Ca, cô liếc nhìn Lục Thiệu Vũ từ trên xuống dưới vài lần, còn chưa kịp nói chuyện đã bị ánh mắt đáng sợ của y doạ cho cô thốt không nên lời.

Vẻ mặt y lạnh lùng, ánh mắt giống như con dao tẩm độc, toàn thân Thích Linh sởn gai ốc, da đầu tê dại nhìn Lục Thiệu Vũ: "Cậu..."

Lục Thiệu Vũ từ trên cao nhìn cô: "Có muốn tôi nhắc lại lời tôi vừa nói không?"

"Không, không, không cần!" Thích Linh rùng người, theo bản năng đứng thẳng người lên: "Vừa rồi có hai người, cô bé nhỏ tuổi tên Ân Duyệt, kỹ năng là sức mạnh ánh sáng, hỗ trợ định vị và chữa trị. Còn người đàn ông tên Trần Chấn Quân, kỹ năng là sức mạnh to lớn, trước mắt ông ta được coi là tiên phong. Chúng tôi đều đã trải qua ba thế giới."

Lục Thiệu Vũ đáp lại, mặt không biểu cảm nói: "Nếu Tần Lê Ca chết vì bảo vệ các người, vậy các người có biết thế giới huấn luyện tiếp theo nên làm gì không."

Lục Thiệu Vũ nói xong thì đi về phòng, không đợi Thích Linh phản ứng.

Vị trí phòng của y giống hệt với nơi y ở trước khi chết, tất cả đồ đạc bên trong đều được hệ thống khôi phục lại, Lục Thiệu Vũ nhìn thoáng qua, nằm trên giường lặng lẽ nhắm mắt lại.

Có lẽ ban ngày nghĩ gì, thì ban đêm lại mơ về điều đó, đêm đó y mơ thấy bọn họ của trước kia.

Lúc đó y đang nằm trên chiếc giường mềm mại, Tần Lê Ca đè lên người y, mỉm cười nhéo mặt y: "Em rất tò mò, kết cấu khuôn mặt của anh khác với tụi em chỗ nào? Sao anh không cười?"

Lục Thiệu Vũ cụp mắt xuống, ôn nhu nhìn hắn.

"Không, em không ghét anh." Tần Lê Ca vỗ vai y, xoay người nằm xuống giường, nhỏ giọng nói: "... Em không ghét anh, nhưng không có nghĩa là người khác không ghét anh."

Lục Thiệu Vũ xoay người, nhìn khuôn mặt anh tuấn không góc chết của hắn: "Anh không quan tâm ánh nhìn của người khác."

"Bảo bối, anh có thể không quan tâm, nhưng sống một mình rất cô đơn." Tần Lê Ca nhún vai: "Dư Cảnh và Trần Nghiệp sợ anh muốn chết, Lý Nhã thì không cần nói, nhìn thấy anh thì một câu cũng không nói được."

"Thật tốt khi có em ở đây." Lục Thiệu Vũ nói như vậy, nhìn vẻ mặt thản nhiên của hắn, chậm rãi khép mắt lại: "... Tần Lê."

Giọng nói này đã mang theo ý cảnh cáo lạnh lùng, giống như Tần Lê Ca hiểu y, trên thế giới này không có ai hiểu Tần Lê Ca hơn y.

"Sao anh nghiêm túc vậy?" Tần Lê Ca nhếch môi cười: "Em chỉ tùy tiện nói thôi."

Hy vọng vậy.

Lục Thiệu Vũ rút tay ra, nhìn hắn thật sâu.

Khung cảnh nhanh chóng thay đổi, đó là một mê cung dưới lòng đất, tiểu đội hành động riêng lẻ, y giải quyết xong nhiệm vụ trước mắt liền vội vã chạy về tìm Tần Lê Ca.

Tần Lê Ca đứng ở cuối hành lang, trong tay cầm súng, chán nản nhắm vào đám quái vật trước mắt, bắn từng phát một, nhìn có vẻ khá thoải mái.

Lục Thiệu Vũ thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đi tới, y nhìn thấy Tần Lê Ca đột nhiên buông súng xuống, trong nháy mắt có mấy chục quái vật lao về phía hắn.

Lục Thiệu Vũ nhất thời không phản ứng, nhưng Tần Lê Ca dường như phát hiện ra sự tồn tại của y, quái vật xung quanh lại lần lượt bị đánh bại.

Sau khi giải quyết nguy cơ, Tần Lê Ca xoay người, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi, bất đắc dĩ đi về phía y: "Mấy thứ này thật khó đối phó, cứ liên tục không dứt."

Hắn đến gần, Lục Thiệu Vũ mới phát hiện cổ tay hắn bị thương nghiêm trọng, đồng tử của y co rút lại, cẩn thận nắm lấy tay hắn: "Em làm sao vậy?"

"Còn có thể làm sao?" Tần Lê Ca buồn cười nhìn y: "Chẳng lẽ là em tự bắn sao?'

Lục Thiệu Vũ không nói gì, lấy bình xịt cầm máu phun mạnh vào cổ tay hắn.

Tần Lê Ca mặc kệ y muốn làm gì thì làm, Lục Thiệu Vũ trầm mặc nắm lấy cánh tay còn lại của hắn, siết chặt cổ tay, Tần Lê Ca khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì.

Lục Thiệu Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt lãnh đạm của hắn, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.

... Ai nói không chứ?

Lúc y mới tới đây, y rõ ràng nhìn thấy trên tay Tần Lê Ca một chút vết thương cũng không có, nhưng vừa quay người lại, trong nháy mắt đã bị thương nặng.

Vết thương này thật sự không phải do hắn gây ra sao?

"Tần Lê Ca." Y hơi buông lỏng tay, hai tay nắm lấy vai Tần Lê Ca, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh đậm của hắn: "Em đã hứa với anh"'

Tần Lê Ca nhíu mày nhìn hắn, cười nói: "Em nhớ."

Lục Thiệu Vũ biết vậy, nhưng...

Trong vô số nhiệm vụ thế giới, y đứng phía sau Tần Lê Ca, nhìn hắn lập kế hoạch mà không hề cân nhắc đến sự sống chết của bản thân.

Giống như trong lòng Tần Lê Ca, hắn rõ ràng muốn chết, nhưng vì lời hứa với y, hắn lại chật vật muốn tiếp tục sống.

Sau khi nhiệm vụ thế giới thứ ba kết thúc, y đứng trong không gian nhìn xuống cơ thể đầy máu của Tần Lê Ca, thậm chí lúc đó y còn có phần xúc động, không muốn ấn nút chữa trị —

Tần Lê Ca ngẩng đầu, ôn nhu cười với y: "Anh chờ gì nữa vậy? Không thấy em sắp chết rồi sao?"

Ánh sáng xanh nhạt quét qua toàn bộ người hắn, Tần Lê Ca từ trên mặt đất đứng dậy, tiến lên vỗ nhẹ vai y: "Đừng lộ ra vẻ mặt như sắp khóc mà, em sẽ không chết, được chứ?"

Lục Thiệu Vũ nắm chặt nắm đấm, không nói gì.

Ở nhiệm vụ thế giới thứ tư, y lại một lần nữa đối mặt với cảnh Tần Lê Ca tự đưa mình vào chỗ chết, chậm rãi tiến lên một bước.

Tần Lê Ca không dám nhìn y, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy loại cảm xúc này trong mắt hắn, Lục Thiệu Vũ đi tới trước mặt hắn, cúi đầu nhìn hắn.

Tần Lê Ca khó khăn nói: "Anh... Sao lại ở đây?"

Ánh sáng mờ mịt đang dần lan rộng, dần dần bao quanh bọn họ.

Trên người Tần Lê Ca đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, xung quanh dựng lên một tấm lưới bảo vệ mờ ảo, y biết thứ này chỉ có thể bảo vệ một mình Tần Lê Ca.

Lục Thiệu Vũ dịu dàng nhìn hắn, nhẹ nhàng đưa tay ôm hắn vào lòng.

"Lục Thiệu Vũ! Anh..."

Ánh sáng xám dần dần bao quanh hắn, bóng dáng hắn bắt đầu biến mất dần ngay khi chạm vào chúng.

Tần Lê Ca mở to hai mắt, đưa tay ôm chặt lấy y, nhưng đầu ngón tay chạm vào lại là hư vô, Lục Thiệu Vũ nhìn bộ dáng lo lắng của hắn, nói: "Cảm ơn em.''

Cảm ơn đã vì anh mà sống tới bây giờ.

Anh không có cách nào tham gia vào quá khứ của em, anh cũng không biết trong khoảng thời gian anh rời đi em rốt cuộc đã trải qua chuyện gì.

Nhưng lại ép em, người dịu dàng hơn bất kỳ ai, cả đời sống theo ý của anh, cắn răng sống sót.

Hiện tại đã đủ rồi.

Khi ánh sáng mờ dần, Lục Thiệu Vũ hoảng hốt nhìn thấy chàng trai trẻ năm đó, đôi mắt xanh đậm tràn đầy ấm áp.

"Cậu là Lục Thiệu Vũ sao? Tớ là Tần Lê Ca, tớ có thể làm bạn với cậu, cho nên đừng buồn nhé?"

Y chần chừ đưa tay ra, hai tay nắm chặt lấy nhau, Tần Lê Ca sửng sốt một lát rồi mỉm cười.

Tần Lê Ca nói: "Tớ sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu."

— Bây giờ tôi chết rồi, em không cần phải giữ lời hứa nữa.

Lục Thiệu Vũ đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà trắng xóa.

Y sửng sốt một lúc mới nhớ ra mình đã được Tần Lê Ca hồi sinh.

Lần trước y tự hủy mà chết, y chết vì Tần Lê Ca, cho rằng như vậy sẽ khiến hắn được giải thoát, không ngờ tên này vẫn kiên trì muốn y sống lại.

Đã như vậy...

Lục Thiệu Vũ nghiêm nghị, nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, chậm rãi nắm chặt nắm đấm.

— Lần này em đừng mong có cơ hội trốn thoát khỏi anh.