IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 43



Hệ thống: "Đề thứ tư, hòa. Xin hai đội hãy cử người ra ứng chiến."

"Hòa á?" Kỷ Vũ Hành mở to hai mắt nhìn.

Ân Duyệt cúi đầu, mất mát trở về khu vực của đội S: "Thật sự xin lỗi, đã làm mọi người thất vọng rồi."

"Có gì thất vọng đâu chứ, an toàn là tốt rồi." Thích Linh lạnh mặt, xoa xoa đầu cô bé.

Ân Duyệt không nói chuyện, càng cúi đầu thấp hơn.

Cô bé hiểu rõ tầm quan trọng của đề thi lần này hơn ai hết.

Vốn dĩ Tần Lê Ca giả vờ yếu là để giữ lại cho đội bọn họ một con át chủ bài, nếu cô bé thắng đề ban nãy, thì vẫn có thể giữ lại át chủ bài, nhưng mà bây giờ...

Ân Duyệt mím môi, siết chặt tay đến trắng bệch, nhưng cô bé lại không có cảm giác gì cả.

Tần Lê Ca đi ngang qua, thấy dáng vẻ này của cô bé thì tùy ý đưa tay lên xoa tóc cô bé, một tia thần giao cách cảm truyền đến bên tai Ân Duyệt.

"Chẳng phải anh đã nói rồi sao, đặt an toàn lên đầu, điểm mất đi anh sẽ bù lại cho mọi người."

Ân Duyệt há miệng thở dốc, suýt chút thì rơi nước mắt, Thích Linh vội duỗi tay, ôm cô bé vào lòng.

"Thời gian trữ tình kết thúc rồi à?" Hứa Linh thấy Tần Lê Ca cuối cùng cũng chịu bước ra khỏi khu vực, hừ lạnh một tiếng: "Chút nữa sẽ có nhiều thời gian để đau lòng hơn đấy, đối phó với loại người như cậu..."

Cô ta còn chưa kịp nói hết câu, Lục Thiệu Vũ đã liếc qua bằng ánh mắt vô cảm.

Hứa Linh cắn răng: "Nhạc Giai, lên!"

Người mới sau lưng cô ta run lẩy bẩy, nặng nề lê bước đến trước mặt Tần Lê Ca.

Liên quan đến thắng lợi cuối cùng, thậm chí tay của Nhạc Giai còn nhè nhẹ run lên, cậu ta liên tục nuốt nước miếng mà vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

"Nhạc Giai, đừng quá lo lắng." Ngô Nguyên thấy thế bèn dịu giọng trấn an cậu ta: "Cậu có thể thắng mà."

Nhạc Giai hít một hơi thật sâu, gượng cười gật đầu.

Khi cả hai người đều đứng vào vùng trung tâm, tiếng của hệ thống liền vang lên.

Hệ thống: "Đề thứ năm: kiến thức tổng quát. Đề thi bắt đầu."

Hệ thống: "Quy tắc thi: đáp nhanh. Đội nào trả lời đúng trước sẽ thắng."

Hệ thống: "Đang tiến hành ra đề..."

Mồ hôi rơi như mưa trên trán của Nhạc Giai, cậu ta vội lau đi, rồi nhìn Tần Lê Ca đứng trước mặt mình.

Tay của Tần Lê Ca siết chặt, môi hơi mím lại, thoạt nhìn cũng chẳng khá hơn hắn là bao.

Nhạc Giai thả lỏng một chút, cậu ta ngẩng đầu lên, tập trung tinh thần chờ âm thanh của hệ thống vang lên lần nữa.

Hệ thống: "Chữ số ở hàng thập phân thứ một trăm của số pi là gì?"

Đề thi vừa ra, mọi người đều sửng sốt một lúc.

Đội Q ban đầu thấy khiếp sợ, sau đó là không dám tin tưởng, cuối cùng thì không dám tin tưởng lại biến thành vui sướng tột độ, Ngô Nguyên nắm hai tay trước ngực, kích động hét to: "Nhạc Giai! Cậu thắng rồi!"

Hứa Linh cười tươi, quay đầu nhìn đội S: "Các ngươi cũng xui quá rồi, Nhạc Giai của bọn ta tuy không mạnh, nhưng trong lĩnh vực này, cậu ta lại là một thiên tài."

Đội S không nói gì, Thích Linh bị cô ta nhìn cũng chỉ lười nhác nhướng mi rồi lại cụp xuống, không hứng thú quay đi.

Như thể chứng minh lời nói của Hứa Linh, hai mắt Nhạc Giai tỏa sáng, cả người cậu ta như được hồi sinh, lập tức ngâm nga: "Ba phẩy một bốn một năm chín hai sáu năm..."

Một chuỗi số liên tiếp được cậu ta đọc lên, Tần Lê Ca dường như bị dọa sợ, vội lui về sau nửa bước, cúi đầu.

Hứa Nam bị đánh đến đau hết người, vốn dĩ cũng chẳng định nói gì, nhưng bây giờ lại thấy bộ dạng của Tần Lê Ca, anh ta không nhịn được trào phúng: "Bình hoa mau ngoan ngoãn cút về đi nha."

Lục Thiệu Vũ ngước mắt, lạnh lùng nhìn anh ta một cái.

"..." Hứa Nam lập tức nuốt ngược lời nói vào bụng, sắc mặt anh ta lúc xanh lúc trắng, cuối cùng dứt khoát xoay người đứng cạnh Ngô Phong đang trọng thương.

Những con số vẫn cứ tiếp tục tuôn ra từ miệng Nhạc Giai, đến khi cậu ta đếm tới số thứ chín mươi, Tần Lê Ca như thể đã hạ quyết tâm, bước lên trước một bước: "Đáp án là chín."

"Xác suất chỉ là một phần mười, ngươi nghĩ rằng đoán mò có thể trúng sao?" Hứa Linh cười lạnh: "Mau cút về đi, Nhạc Giai, cậu nói cho cậu ta nghe rõ đáp án đúng đi!"

Nhạc Giai ưỡn ngực, đang muốn mở miệng, lại chợt nhận ra con số Tần Lê Ca vừa nói.

Sắc mặt cậu ta biến đổi, nơi đáy mắt tràn ngập hoài nghi.

Đôi mày Hứa Linh chỉ vừa giãn ra đã vội cau lại, một dự cảm không lành tràn ngập trong lòng, cô ta nôn nóng hét to: "Cậu đang đợi cái gì vậy hả? Mau nói đáp án đi."

Hệ thống: "Đáp án chính xác. Đề thứ năm, người thắng là Tần Lê Ca của đội S. Kết quả cuối cùng: đội S thắng. Chúc mừng đội S thành công đoạt cờ của đội Q."

Không gian bỗng rơi vào sự tĩnh lặng.

Trong sự im lặng chết người ấy, Nhạc Giai quay đầu ngơ ngác nhìn Tần Lê Ca.

Biểu cảm của Tần Lê Ca còn khó tin hơn cả cậu ta, hắn quay đầu, mở to mắt nhìn các đồng đội: "Tôi, tôi thắng ư?"

"..." Ân Duyệt yên lặng cúi đầu, né tránh ánh mắt của hắn.

Kỷ Vũ Hành để lộ biểu cảm phức tạp: "Đúng vậy, chúng ta thắng rồi."

Thích Linh bĩu môi: "..." Không thắng mới là lạ á.

Lá cờ in chữ Q chầm chậm bay mất, lá cờ của đội S được cắm xuống đất.

Người của đội Q đều trầm mặc nhìn cảnh này, Nhạc Giai đứng ở khu vực của mình, như phát điên nhắm vào Tần Lê Ca.

"Sao có thể? Sao tôi có thể thua được?"

Cậu ta vừa định tóm lấy cổ áo của Tần Lê Ca, lập tức bị Lục Thiệu Vũ mạnh mẽ đánh bay, gương mặt Nhạc Giai vặn vẹo, dùng sức ôm đầu: "Tôi không tin! Với cái đề thi này, không có người nào có thể thắng được tôi cả! Không thể!!!"

"Nhưng mà cậu thua rồi." Thích Linh rút ra một khẩu súng từ nhẫn không gian, vẻ mặt vô cảm chĩa súng vào đầu Nhạc Giai: "Các người thua rồi, mau cút đi."

"Không thể nào!" Nhạc Giai liều mạng lắc đầu: "Giả! Tất cả đều là giả! Tôi không thua, là nó gian lận! Nó gian lận!"

"Đủ rồi, đừng ầm ĩ nữa."

Ngô Nguyên đi tới kéo tay Nhạc Giai, kéo cậu ta ra khỏi khu vực.

Thanh âm của cô ta khàn khàn, ngữ điệu cũng lộ vẻ bất lực: "Mấy người thắng rồi, bọn tôi sẽ rời khỏi đây. Chị Hứa Linh, chị đỡ anh Ngô Phong, chúng ta đi thôi."

Hứa Linh gật đầu, quay lại liếc họ một cái, rồi đỡ Ngô Phong đi. Đoàn người chậm rãi trở về khu vực của đội Q.

Mãi đến lúc đoàn người khuất khỏi tầm mắt, Ân Duyệt mới nhẹ nhàng thở ra.

"Anh Tần, em thấy anh ở lại đây thực sự rất lãng phí luôn á." Vẻ mặt Ân Duyệt trông rất nghiêm túc.

Người chơi ở xung quanh đều đang bận rộn khiêu chiến, biểu cảm của Tần Lê Ca cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút, hắn nhướng mày: "Lãng phí như nào cơ?"

Ân Duyệt nói: "Anh nên ở lại giới diễn xuất mới đúng, giới diễn xuất thiếu anh quả là một tổn thất rất lớn đó."

"Với anh, mất em cũng là một tổn thất rất lớn đó nha." Tần Lê Ca cúi đầu, nhìn Ân Duyệt mà cong cong môi: "Cái nào ít có hại hơn thì anh chọn cái đó, vậy nên anh đành phải cố gắng ở lại nơi này."

Ân Duyệt hít sâu một hơi, gương mặt đỏ ửng lên: "Anh Tần!"

"Ừa." Tần Lê Ca tủm tỉm cười nói, quay đầu nhìn về phía trước: "Lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp ha, lại có người tới đưa cờ kìa."

Trước mặt họ là một thiếu nữ mặc váy xanh mang theo lá cờ in chữ Y, bên cạnh cô ta là một người đàn ông xăm trổ cầm lá cờ in chữ K.

"Xem ra trận trước bọn họ thắng rồi." Tần Lê Ca vuốt cằm, nhìn bọn họ cắm lá cờ đội Y vào ô vuông của mình: "Nhưng thắng rất khó khăn luôn."

Ban đầu đội Y hình như là có bốn người, hiện tại chỉ còn có ba người, chắc một người mới đã không cánh mà bay mất rồi.

Hệ thống: "Đội Y muốn khiêu chiến đội S, đội S có chấp nhận hay không?"

Lục Thiệu Vũ trưng ra bản mặt lạnh lùng không vui, nói: "Chấp nhận."

Hệ thống: "Khiêu chiến được thiết lập, đang trong quá trình soạn đề, xin chờ một chút..."

Hệ thống: "Soạn đề thành công, xin hai đội hãy phái người ra giải đề."

Thiếu nữ váy xanh bước lên trước một bước, lễ phép đưa tay trước mặt Lục Thiệu Vũ: "Tôi là Lam Thiến, đội trưởng đội Y."

Lục Thiệu Vũ lãnh đạm lên tiếng: "Lục Thiệu Vũ."

Y không thèm đưa tay ra, khiến cho bàn tay của Lam Thiến ở không trung khựng lại một chốc, xấu hổ bỏ tay xuống.

Cô ta hừ lạnh một tiếng: "Xem ra đội trưởng Lục không muốn nhiều lời, vậy trực tiếp bắt đầu đi. Nếu đã là người khiêu chiến, vòng đầu tiên bọn tôi sẽ phái người ra trước."

Lam Thiến quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông xăm trổ: "Trần Cương, anh lên đi."

Trần Cương gật đầu, đứng trong khu vực của đội S, từ trên cao nhìn lướt xuống từng người bọn họ.

Trong đáy mắt ông không có chút cảm xúc gì, trên người lại tỏa ra sát khí, thể trạng cũng ngang ngửa Lục Thiệu Vũ, trong thế giới thực chắc hẳn là một người biết võ.

Tần Lê Ca lén lút véo bàn tay của Lục Thiệu Vũ một cái, Lục Thiệu Vũ vội rụt tay, bất đắc dĩ cúi đầu nhìn hắn rồi mới tiến lên trước mặt Trần Cương.

Hệ thống: "Đề thứ nhất: Đối chiến. Phần thi bắt đầu."

Hai người đối mặt nhìn nhau một lúc lâu, âm thanh của hệ thống vừa dứt, cả hai đồng thời công kích ngay lập tức.

Vũ lực của Lục Thiệu Vũ và trí tuệ của Tần Lê Ca rất giống nhau, đều khiến người ta vô cùng yên tâm. Từ lúc bắt đầu đối chiến, người của đội S đã hoàn toàn thả lỏng, còn rảnh rỗi bình luận trận đấu của hai người kia.

Ân Duyệt: "Tần đại ca nói rất đúng, cái kỹ năng "thép hóa'' đó đúng là vô dụng! Chỉ có sức mạnh mà không có tốc độ!"

Thích Linh: "Chẳng phải chỉ cần nghe tên là đã biết cái kỹ năng này vô dụng rồi sao? Em nói như vậy, chẳng lẽ là trong đội chúng ta đã từng có người muốn chọn nó? Tên nào ngốc vậy?"

Ân Duyệt: "A, không có chuyện này đâu ạ!"

Năm phút sau, Lục Thiệu Vũ đã lấy được thắng lợi đầu tiên, tiếp đó Thích Linh ứng chiến, cô may mắn trúng đề chiến lược, trực tiếp thắng Lam Thiến.

Bởi vì đội Y chỉ còn có ba người, mà bọn họ đã thắng được hai trong ba trận, vậy nên cờ của đội K và đội Y dễ dàng về tay bọn họ.

Đến thời điểm hiện tại, bọn họ đã thu được ba lá cờ, chỉ cần lấy thêm hai lá nữa sẽ đạt điểm tuyệt đối, mà bọn họ cầm ba lá cờ, gần như lập tức trở thành tiêu điểm của toàn trường.

Hiện tại bọn họ đang dẫn đầu, đa phần các đội mới chỉ lấy được hai lá cờ, nói cách khác, một khi có đội nào đến khiêu chiến họ, nếu thắng sẽ đạt điểm tuyệt đối ngay.

Đây đúng là một sự cám dỗ rất lớn.

Vài đội do dự nhìn bọn họ, nhưng lại e dè thực lực của họ, chậm chạp không dám tiến lên.

Người đàn ông vạm vỡ của tiểu đội I cắn răng, nhìn bọn họ vài lần, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm đứng trước mặt bọn họ.

"Vương Cực, đến khiêu chiến mấy người!"

Nửa giờ sau.

Năm lá cờ chữ S đón gió tung bay, ánh mắt của người chơi xung quanh nhìn bọn họ đã hoàn toàn thay đổi.

Tần Lê Ca dựa vào người Lục Thiệu Vũ, vờ như vô tình kêu nhỏ một tiếng, Lục Thiêu Vũ lập tức cúi đầu, vội vàng nhìn hắn: "Sao vậy?"

"Nhiều người nhìn chúng ta quá, em có hơi sợ." Tần Lê Ca vội vàng nắm lấy áo y.

Âm thanh của hắn không lớn, nhưng quá nửa người chơi ở đây đa phần đều là cao thủ, nghe hắn vừa nói như vậy thì không thể khống chế được cơ mặt mà run bần bật.

Một đội đạt điểm tối đa như thế, sao lại có một tên bình hoa nhát như chuột thế này?

Hơn nữa còn là một cái bình hoa lãng phí đạo cụ hồi sinh.

Lục Thiệu Vũ xoay người, cản tầm mắt của các người chơi, thuận tiện vươn tay che đi nụ cười quá lộ liễu trên mặt Tần Lê Ca.

Nhưng ở góc nhìn của người chơi khác, họ chỉ thấy đội trưởng đội S ôn nhu bảo vệ bình hoa trong ngực, đơn giản chỉ vì hắn nói một câu "Có hơi sợ."

Hàng loạt ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tị ghim chặt vào người Tần Lê Ca, Tần Lê Ca nhướng mày, đưa lưng về phía họ, lại nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên.

Hệ thống: "Đã có đội đạt điểm tuyệt đối, bài thi thứ ba kết thúc, đang truyền tống về trường thi..."

Trước mắt đột nhiên sáng chói, khung cảnh phòng học quen thuộc lại xuất hiện trước mặt bọn họ.

Thầy giáo ăn mặc chỉnh tề đứng trên bục giảng, lạnh lùng mở miệng: "Bài thi cuối cùng sắp bắt đầu, mời các thi sinh lập tức di chuyển đến trường thi A-3."