IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 87: Thật giả kính linh, người trong gương



Edit: Hân

Beta: Gà

Checker: Gà

***

Trước khi mọi người chưa kịp phản ứng lại, người sói nâu đã hạ gục người đàn ông tóc xanh lá cuối cùng của đội P.

Người đàn ông tóc xanh lá sau khi bị hạ gục cũng không hoảng hốt, anh ta dứt khoát lăn xuống phía dưới của Lục Thiệu Vũ, chui ra từ trong khe hở, đầu cũng không quay lại lập tức chạy về sau.

Nhưng dù anh ta chạy có nhanh đến đâu thì cũng không chạy nhanh bằng các thành viên của đội S đã tỉnh táo lại, Ân Duyệt giơ tay, bức tường được tạo thành bởi sức mạnh ánh sáng lập tức chặn con đường phía trước của người đàn ông tóc xanh.

Thích Linh ở bên cạnh cô bé, tay đang cầm súng, híp mắt nhắm chuẩn ngay đầu của người đàn ông tóc xanh, bất ngờ nổ súng.

Đoàng!

Khi gần bắn trúng mục tiêu, người đàn ông tóc xanh chống một tay xuống đất, nguy hiểm lướt qua viên đạn mà Thích Linh bắn ra.

Nhưng một cái bóng đen lại đồng thời lao về phía anh ta, người đàn ông tóc xanh tránh không kịp, trực tiếp bị móng vuốt của Lục Thiệu Vũ túm lấy đầu.

Cú đánh này tạo ra một lỗ lớn trên mặt đất, nhưng người đàn ông tóc xanh vẫn còn tỉnh táo, anh ta nhìn xung quanh, tự biết bản thân không còn hy vọng chạy thoát, thân hình đột nhiên hóa thành một con báo đen khổng lồ, nhào về phía Lục Thiệu Vũ.

"Thành phần đội ngũ của đội P cũng khá giống với chúng ta." Tần Lê Ca đứng kế bên Ân Duyệt, quan sát tình hình trận chiến, còn có thời gian nhàn rỗi để bình luận: "Thú hóa, sức mạnh tâm trí, trường kiếm, còn một người tấn công tầm xa."

Ân Duyệt quay đầu nhìn hắn, hiếu kỳ hỏi: "Sao lại chỉ có bốn người? Còn một người nữa đâu ạ?"

"Còn một người đã bị tôi giết rồi, chưa kịp biết." Giọng nói của Tần Lê Ca có chút tiếc nuối.

Ân Duyệt gật đầu: "À" Một tiếng.

So với người đang tốn sức để nhắm trúng vào báo đen là Thích Linh và người chiến đấu chủ lực là Lục Thiệu Vũ thì hai người này thật sự quá nhàn rỗi.

Thích Linh không nhịn được liếc mắt nhìn qua, cau mày định nói chuyện, nhưng khẩu súng trong tay cô lại đột nhiên không khống chế được, chĩa về phía của Tần Lê Ca.

Thích Linh ngơ ra một lúc, lời nói muốn thốt ra từ đầu bị cô nuốt vào trong, cô cắn răng, cố gắng khống chế tay phải đang cố bóp còi, hét to về phía Tần Lê Ca: "Chạy mau!"

Vừa nói xong câu nói này, khẩu súng trong tay cô đã hoàn toàn chĩa về phía Tần Lê Ca, chỉ cần cô từ bỏ vùng vẫy, viên đạn sẽ trực tiếp xuyên qua đầu của Tần Lê Ca.

Thích Linh cắn răng, rất nhanh trên trán đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, nhưng trong lúc này, cô phát hiện, Tần Lê Ca lại — —-

Tần Lê Ca lại đối mặt trực diện với nòng súng của cô, còn thảnh thơi nhướng mày.

Những câu chửi tục từ trong miệng Thích Linh suýt chút nữa đã phun hết ra ngoài, cô nghiến chặt răng, nói từng chữ một: "Cậu, có, thể,..." Đàng hoàng chút được không?

Nhưng lời nói của cô còn chưa nói hết thì đột nhiên cảm giác cả người nhẹ đi, sức mạnh ban đầu đang khống chế cô biến mất ngay lập tức, nhanh đến mức suýt nữa cô đã không giữ được thăng bằng, trực tiếp ngã xuống đất.

Ân Duyệt đưa tay đỡ lấy cô, Thích Linh nhìn thấy Tần Lê Ca đang nhắm mắt, đoán chắc chắn là hắn đang đánh nhau với người đã khống chế cô, lập tức quay đầu nhắm thẳng vào người đàn ông tóc xanh, bắn thêm lần nữa.

Dưới sự công kích của Lục Thiệu Vũ, người đàn ông tóc xanh đã sớm thở hổn hển, hoàn toàn không chú ý đến viên đạn được bắn ra từ một hướng khác.

Nhưng khi lần bắn này gần bắn trúng anh ta, xung quanh anh ta bỗng nhiên xuất hiện một vòng bảo vệ, chặn viên đạn đó lại.

Người đàn ông tóc ngắn thở hổn hển đến kịp lúc, sau khi đỡ đạn cho động đội lúc nguy hiểm, tay anh ta vác chiếc súng hạng nặng, hướng về bọn họ rồi nổ súng.

Vòng bảo vệ được Ân Duyệt nâng lên kịp thời, những viên đạn lần lượt bị chặn lại, Tần Lê Ca lại không có thời gian để ý tới nó, hắn đang truy tìm tung tích người mang sức mạnh tâm trí của đội P trong hàng ngàn chiếc gương.

Người mang sức mạnh tâm trí của đội P lẩn trốn rất tốt, trước kia khi giao chiến với Tần Lê Ca, năng lượng của anh ta trực tiếp bị nuốt đến không còn một giọt, hiện giờ anh ta cũng không ngốc lắm, dứt khoát trốn đi chờ thời cơ hành động.

Trong nhất thời Tần Lê Ca cũng không có cách nào để tóm được anh ta, xét thấy đồng đội mình vẫn còn đang chiến đấu, hắn trực tiếp thu hồi sức mạnh tâm trí, quyết định không tìm kiếm anh ta nữa.

Vừa mới mở mắt ra, hắn nghe thấy Ân Duyệt đang vui vẻ gọi: "Anh Kỷ!"

Những phát đạn không ngừng bắn vào vòng bảo vệ màu ánh kim, phát ra âm thanh rất ù tai, Tần Lê Ca bịt tai lại, ngước mắt nhìn người đàn ông tóc ngắn vì không thể phá vỡ lớp màn chắn này mà có chút nôn nóng lui về phía sau.

Thích Linh nhìn ra được ý định rút lui của anh ta, lập tức quay nòng súng, nổ súng về phía anh ta.

Những phát đạn không ngừng bắn vào vòng bảo vệ của người đàn ông tóc ngắn, Thích Linh tay nhanh chóng nạp đạn, lại bắn liên tiếp mấy phát súng lên vòng bảo vệ.

Trong lúc này, Kỷ Vũ Hành đột nhiên xông lên từ phía sau, Thích Linh biết là cậu, trong lòng cũng không chút hoảng hốt, trực giác của Tần Lê Ca lại thấy bất thường, lập tức hét to về phía Thích Linh: "Thích Linh! Mau tránh ra! "

Thích Linh ngơ ra, lập tức lăn về phía trước.

Choang — —

Kiếm Thiếu Hoa màu đen thuần xẹt qua tai cô, cắm thẳng xuống đất.

Thích Linh lăn đến người đầy bụi bẩn, không dám tin quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Vũ Hành rút kiếm ra, muốn tấn công cô lần nữa.

"Kỷ Vũ Hành, cậu đang làm cái quái gì vậy?" Thích Linh vội vàng né tránh.

Cũng mắn, sau khi Kỷ Vũ Hành nghe được lời nói của cô, động tác lập tức chậm đi rất nhiều, cậu vừa tùy ý tấn công, vừa thì thầm dò hỏi: "Chị Thích? "

"Còn biết tôi là chị Thích của cậu sao?" Động tác của Kỷ Vũ Hành vừa chậm đi, Thích Linh lập tức đá vào bụng của cậu: "Tỉnh táo lại cho tôi. "

Ảo giác trong phút chốc bị tan vỡ, Kỷ Vũ Hành ngỡ ngàng chớp mắt, ôm cái bụng đau không dám nói một câu, quay đầu giúp Thích Linh tấn công người đàn ông tóc ngắn.

Tần Lê Ca ở bên cạnh nhìn qua, trầm ngâm: "..."

Có hắn theo dõi, người mang sức mạnh tâm trí của đội P không thể làm gì dưới tầm mắt của hắn, sở dĩ Kỷ Vũ Hành vẫn bị trúng ảo giác là vì sau khi bị trúng chiêu, cậu không nhận ra được có điều gì không đúng.

Nếu như nhiệm vụ lần này không thể hoàn thành, ý chí của Kỷ Vũ Hành còn cần phải rèn luyện thêm chút nữa, tính cảnh giác thật sự quá thấp.

Tần Lê Ca vừa đang nghĩ vừa nhìn xung quanh, sau khi thấy không có trận chiến nào mà hắn có thể nhúng tay vào thì lại nhàn nhã nhắm mắt lại, truy bắt người mang sức mạnh tâm trí của đội P.

Phía bên Lục Thiệu Vũ, con báo mà người đàn ông tóc xanh biến thành đã bị y đè trên mặt đất đánh đấm tàn nhẫn, vòng bảo vệ trên người anh ta vốn đã không vững chắc, không lâu sau cũng hoàn toàn bị phá nát.

Mất đi sự bảo vệ của vòng bảo vệ, móng vuốt nhọn hoắt của Lục Thiệu Vũ trực tiếp đâm xuyên qua cơ thể của anh ta.

Con báo thảm thiết kêu lên một tiếng, một vũng máu đỏ chảy khắp mặt đất dưới chân bọn họ, cho đến khi hô hấp và nhịp tim của con báo đã hoàn toàn mất đi, Lục Thiệu Vũ mới từ từ đứng dậy, đôi mắt to của con sói quay đầu nhìn về phía bọn họ.

Người đàn ông tóc ngắn bị Thích Linh và Kỷ Vũ Hành bao vây muốn bỏ chạy, nhìn thấy đồng đội của mình từng người một bị giết chết, sợ đến mức vội vàng la to: "Trần Thư! Còn không mau ra đây! "

Phản hồi lại anh ta lại là một sự tĩnh lặng.

Người đàn ông tóc ngắn cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, anh ta nuốt nước bọt, quay đầu muốn bỏ chạy.

Nhưng vừa mới bước được một bước, cơ thể của anh ta lập tức không thể cử động được, Tần Lê Ca bước lên trước vài bước, mỉm cười đứng trước mặt anh ta.

Giọng nói của hắn hòa nhã: "Cậu đang tìm người mang sức mạnh tâm trí trong đội sao?"

Cơ thể của người đàn ông tóc ngắn hoàn toàn không thể cử động, anh ta trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào Tần Lê Ca.

"Một phần của cậu ta đã nằm trong đầu của tôi." Tần Lê Ca chỉ vào đầu mình: "Phần còn lại thì anh tự tìm đi. "

Người đàn ông tóc ngắn khó khăn mở miệng, còn chưa kịp nói câu nào, lập tức bị móng vuốt của Lục Thiệu Vũ cào lên người.

Máu bắn ra tung tóe, có vài giọt suýt chút nữa đã rơi xuống mặt của Tần Lê Ca, Tần Lê Ca liếc mắt nhìn y, Lục Thiệu Vũ lập tức đưa tay về phía của hắn, chặn lại những giọt máu đó.

Cuộc chiến cuối cùng cũng kết thúc, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Tần Lê Ca nhìn đồng đội có chút thảm hại của mình, không do dự vỗ tay tán thưởng bọn họ: "Cuộc chiến vừa rồi phối hợp tốt lắm."

Những người khác mệt đến thở hổn hển, đồng loạt liếc mắt nhìn Tần Lê Ca, người ngay cả mồ hôi cũng không có, mặt không cảm xúc.

Tần Lê Ca nhún vai, quay đầu nhìn sang Lục Thiệu Vũ.

Lục Thiệu Vũ đã biến trở về thành người, hai tay của y toàn là máu, có cái là của kẻ địch, nhưng phần lớn đều là vết thương lúc y điên cuồng đập vỡ gương để lại.

Sau khi biến trở lại hình dạng con người, những vết thương này càng nhìn càng thấy đau lòng, Tần Lê Ca nhìn Ân Duyệt một cái, Ân Duyệt lập tức tự giác chạy đến trị liệu cho Lục Thiệu Vũ.

Trong lúc trị liệu, Lục Thiệu Vũ phớt lờ Ân Duyệt ở bên cạnh, giơ tay nắm lấy tay của Tần Lê Ca.

Sức nắm của y có chút mạnh, nhưng cũng vừa đủ để Tần Lê Ca không vùng vẫy được mà cũng không cảm thấy đau, Tần Lê Ca liếc y một cái, cũng không vùng ra.

Cho đến khi Lục Thiệu Vũ trị liệu xong, đồng đội ở phía sau dùng ánh mắt nhiều chuyện nhìn hai người họ, Tần Lê Ca vẫn không buông tay.

Vẻ mặt của hắn điềm tĩnh, kéo tay của Lục Thiệu Vũ, quay người: "Đi thôi, tiếp tục đi tìm kính yêu."

Đồng đội phía sau đều ngoan ngoãn đi theo.

Nói là muốn tìm kính yêu, nhưng trên thực tế, rốt cuộc kính yêu nằm ở đâu, Tần Lê Ca cũng chỉ có ấn tượng mơ hồ.

Dù sao thì khắp nơi cũng đều là gương, đi vài bước sẽ bị lạc đường, điều duy nhất đáng mừng đó là kính yêu đã từng chơi đùa tiên nữ tán hoa ở khu vực đó, cho nên men theo mảnh vỡ thủy tinh tìm kiếm chắc chắn có thế tìm được.

Để phòng ngừa việc đi lạc, cuối cùng những người khác cũng lựa chọn cách nắm tay nhau giống Tần Lê Ca và Lục Thiệu Vũ, để không bị mất phương hướng ở những chỗ giao nhau của tấm gương phản chiếu.

Men theo phương hướng trong trí nhớ, đi một lúc lâu, cuối cùng đến nơi giao chiến với kính yêu trước kia, thành viên cuối cùng của đội P nằm trong một vũng máu, đã không còn biết tung tích của kính yêu ở đâu.

Tần Lê Ca đứng trên mặt đất toàn là mảnh vỡ thủy tinh, trầm ngâm suy nghĩ.

Ngoại trừ hắn ra thì chưa có ai gặp qua kính yêu, loại trừ yếu tố hắn quá may mắn ra thì đó là do hắn đã làm được những chuyện mà những người khác chưa làm được.

Sau khi tiến vào thế giới trong gương, điều đặc biệt duy nhất hắn làm——

Tần Lê Ca tiến về phía trước thêm vài bước, đứng trước gương, đột nhiên đặt tay lên đó.

Sự lạnh lẽo truyền đến tay hắn, người trong gương giống hệt hắn, đang im lặng chăm chú nhìn hắn, đột nhiên nở một nụ cười.

Những cái gương bên cạnh bọn họ đều bị đổi thành gương mặt của Tần Lê Ca trong chốc lát, vô số Tần Lê Ca đang mỉm cười với bọn họ, tiếng bước chân nhẹ nhàng cũng vang lên bên cạnh bọn họ.

Tần Lê Ca nhìn vào bản thân mình trong gương, mở miệng: "Tôi có thứ mà cậu muốn. "

Hắn của trong gương nhìn hắn, im lặng không nói.

Tiếng bước chân dừng một lát, sau đó lại vang lên, dừng ở phía sau lưng Tần Lê Ca.

Tần Lê Ca lại không quan tâm, hắn tiếp tục nhìn vào bản thân mình trong gương, hỏi: "Lúc đó cậu nói với tôi, là đã tìm được cái gì?"

Khi lần đầu gặp kính yêu, kính yêu đã nói với hắn một câu "Tìm được."

Lúc ấy hắn đang vội vã né tránh, mặc dù chú ý đến miệng của kính yêu đang cử động, nhưng lại không thấy rõ kính yêu đã nói gì.

Tần Lê Ca trong gương vẫn đang nhìn hắn, chậm rãi nhếch khóe miệng, mở miệng——

Ầm!

Một giây sau, những cái gương xung quanh bọn họ bọ vỡ tan, một lượng lớn mảnh vỡ thủy tinh bất ngờ ập xuống người bọn họ.

Vòng bảo vệ màu ánh kim đồng thời nổi lên, chặn hết toàn bộ mảnh vỡ thủy tinh, Tần Lê Ca xoay người, nhìn thấy bé trai nửa trong suốt đang lơ lửng trong không trung, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào hắn.

Tần Lê Ca nhìn bé trai, đưa tay lên, Lục Thiệu Vũ ở phía sau lập tức đưa kính tâm cho hắn, ánh mắt của bé trai quay sang nhìn chằm chằm vào trên kính tâm.

Phản ứng của bé trai luôn nằm trong dự đoán của Tần Lê Ca, hắn cong khóe môi, bỗng nhiên hét lên một tiếng: "Kỷ Vũ Hành."

Kỷ Vũ Hành vội vàng đáp lại: "Có! "

"Ném nó vào trong gương. " Tần Lê Ca nói.

Kính tâm bị sức mạnh tâm trí kéo tới trước mặt Kỷ Vũ Hành, Kỷ Vũ Hành cầm lấy kính tâm, nhanh chóng chạy về phía sau.

Bé trai lập tức đuổi theo, nhưng tốc độ của Kỷ Vũ Hành thật sự quá nhanh, tốc độ nứt vỡ của những chiếc gương xung quanh hoàn toàn không theo kịp Kỷ Vũ Hành.

Khi bé trai đuổi theo đến phía sau cậu, Kỷ Vũ Hành đã đẩy kính tâm vào trong một cái gương hoàn chỉnh.

Mặt kính và tâm kính vừa mới tiếp xúc, bé trai la lên một tiếng, những chiếc gương xung quanh lập tức phát lên một ánh sáng cực kỳ chói mắt.

Tần Lê Ca bị chói đến trước mắt tối sầm, hắn híp mắt, miễn cưỡng nhìn thấy kính tâm bị Kỹ Vũ Hành trực tiếp ấn vào trong gương.

Cả thế giới bắt đầu rung chuyển dữ dội, bên tai toàn là tiếng gương vỡ.

Tần Lê Ca bị rung đến nỗi đầu đau như muốn nứt ra, hắn cau mày, đôi tai lập tức được một bàn tay ấm áp che lại.

Tất cả âm thanh đều bị ngăn cách bên ngoài, hắn ngước mắt lên, nhìn thấy Lục Thiệu Vũ đang chăm chú nhìn hắn, trong mắt toàn là nhìn ảnh của hắn.

Tần Lê Ca không khỏi mỉm cười, hắn tiến lên phía trước, giơ tay ôm lấy eo của Lục Thiệu Vũ.

Lúc này, âm thanh của hệ thống cuối cùng cũng vang lên.

Hệ thống: "Phó bản đóng lại, đang tính toán thành tích... Tính toán thành tích đã hoàn thành."

Hệ thống: "Đội chiến thắng: Đội S, chiến đội đạt được 1850 điểm chiến tích, chiến đội P mất 1850 điểm chiến tích."

§ Thế giới hiện thực, nhiệt độ của anh §