IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 9



“Cô Diệp, nửa đêm cô chạy vào phòng tôi, chỉ để nhìn chằm chằm tôi thôi sao?”

Diệp Tĩnh Nhã lúc này mới hồi phục tinh thần lại, hoảng sợ tiến lên vài bước: “Tôi, tôi...”

Cô nói được một nửa liền nghẹn lại, cũng không thể nói cô đến để hiến thân cầu xin hắn bảo vệ được.

Tần Lê Ca ngẩng đầu nhìn cô, một lúc sau mới vẫy tay với cô: “Lại đây.”

Diệp Tĩnh Nhã ngoan ngoãn cúi người, đứng cách giường ba bước.

Tần Lê Ca nhíu mày: “Tôi giống nước lũ và thú dữ lắm à? Lại gần đây một chút.”

*Nước lũ và thú dữ: dùng để ví tai họa ghê gớm

Diệp Tĩnh Nhã nuốt nước bọt, tiến lên phía trước vài bước.

Tần Lê Ca đột nhiên vươn tay, kéo cô lại.

Diệp Tĩnh Nhã loạng choạng ngã xuống, khó khăn lắm mới ổn định được cơ thể, lại đối diện với ánh mắt của Tần Lê Ca làm cô sợ hãi hét lên: “A!”

Tần Lê Ca nắm tay cô, cảm thấy toàn thân Diệp Tĩnh Nhã cứng đờ, lông mi run rẩy đến tuyệt vọng, hắn khẽ thở dài.

Lực nắm tay cô đột nhiên buông lỏng ra, Diệp Tĩnh Nhã nhanh chóng giật tay mình lại, lùi về sau vài bước, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.

Tần Lê Ca ngồi dậy, nheo mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt hắn vô cùng rõ ràng và mờ ám, Diệp Tĩnh Nhã thậm chí cảm thấy từng centimet trên cơ thể cô đều run lên dưới cái nhìn của hắn.

Ánh mắt của Tần Lê Ca hoàn toàn không giống như đang nhìn vào một người phụ nữ, thay vào đó, nó giống như...

Diệp Tĩnh Nhã cắn chặt môi.

Giống như đang nhìn con mồi.

Tần Lê Ca... không phải hắn có sở thích kỳ lạ nào đó chứ?

Dưới cái nhìn của hắn, Diệp Tĩnh Nhã không dám cử động, thời gian lúc này trở nên cực kỳ chậm chạp, ngay khi cô không thể chịu đựng được nữa, định lao ra khỏi cửa, Tần Lê Ca đột nhiên cười lớn.

“Ha.”

Diệp Tĩnh Nhã sợ hãi rụt vai lại: “Cậu, cậu cười cái gì!”

“Hmm... Tôi đang cười, đã lâu như vậy rồi mà diễn xuất của tôi vẫn không thay đổi chút nào.” Tần Lê Ca cảm thán: “Haiz, thế giới thực thiếu đi một ảnh đế như tôi, fan của tôi chắc hẳn sẽ rất cô đơn.”

Diệp Tĩnh Nhã sửng sốt một chút: “Cậu, vừa rồi là cậu lừa tôi sao?”

Tần Lê Ca xuống giường, thấy ánh mắt oán hận của cô nhìn mình, hắn biết cô vẫn chưa từ bỏ kế hoạch ban đầu của mình.

Người phụ nữ này rõ ràng vẫn chưa chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn có dũng khí làm tình với hắn, mục đích chỉ là để sống sót.

Nhưng chuyện sống sót thật sự quan trọng như vậy sao?

Tần Lê Ca đưa tay nắm lấy cằm cô, nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Tĩnh Nhã, trong lúc cô thất thần, hắn lặng lẽ sử dụng sức mạnh tâm trí xâm nhập vào tinh thần của cô.



Hắn nói chậm rãi, âm thanh mang theo sự mê hoặc: “Cô nói cho tôi biết, sống thì có gì tốt?”

Hai mắt Diệp Tĩnh Nhã trống rỗng, cô ngơ ngác nhìn Tần Lê Ca, nói một cách máy móc: “Tôi muốn sống sót để trở về thế giới thực, tất cả những gì tôi có vẫn còn tồn tại ở nơi đó. Cha mẹ tôi không có ai giúp đỡ, chó của tôi cũng không có ai cho ăn, nếu như tôi chết ở đây, bọn họ sẽ như thế nào?”

Tần Lê Ca chậm rãi thu tay lại, vuốt ve ngón tay còn sót lại chút hơi ấm, trầm tư nói: “Thật sao?”

Vì nỗi lo không thể buông bỏ ở thế giới thực, hắn đã làm mọi cách để có thể sống sót trở về, hắn sống giữa nhóm người tràn đầy sức sống này, vô cùng lạc lõng.

Tên kia nhất định sẽ phải chết ở thế giới này, có lẽ hắn ta cũng đoán được là do tính tình của mình.

Diệp Tĩnh Nhã từ trong cơn mê hồi phục lại tinh thần, ngạc nhiên nhìn hắn: “Cậu vừa làm gì vậy?”

“Không có gì.” Tần Lê Ca đứng lên, nhìn cô từ trên cao xuống: “Cô Diệp, trước khi chưa chuẩn bị tinh thần, tốt nhất cô không nên vào phòng đàn ông vào đêm khuya như vậy, nếu không cô sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn, cô có muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.”

Diệp Tĩnh Nhã bị mấy lời của hắn dọa sợ, cô thật sự chưa chuẩn bị tinh thần, cô xấu hổ cúi đầu quay người rời đi.

Tần Lê Ca nhìn bóng lưng vội vàng của cô, đột nhiên nghĩ đến bộ dạng run rẩy của cô khi bị chạm vào trước đó, lặng lẽ thở dài.

“Cô có muốn biết làm thế nào mà tôi vẫn còn sống đến bây giờ không?”

Diệp Tĩnh Nhã dừng bước, hơi quay đầu lại.

Tần Lê Ca nói: “Trước đây, tôi cũng giống cô, tôi cũng là một người ngay cả súng ngắm cũng không biết, ưu điểm duy nhất của tôi chỉ là khuôn mặt này...”

Diệp Tĩnh Nhã đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn hắn.

Tần Lê Ca tránh tầm mắt của cô, cụp mắt xuống: “... Nhưng sau này, tôi phát hiện những thứ này đều vô dụng, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình. Đồng đội của tôi, từng người từng người đã chết đi. Nếu muốn trở lại thế giới thực, tôi chỉ có thể nhặt súng lên, bước vào thế giới huấn luyện hết lần này đến lần khác để khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.”

Diệp Tĩnh Nhã im lặng hồi lâu, lúc nói chuyện, giọng cô khàn khàn: “Cậu, hóa ra cậu cũng...”

Tần Lê Ca cười một cách miễn cưỡng, hắn nói: “Nếu tôi đã có thể làm được, vậy cô cũng có thể. Lần đầu tiên bước vào thế giới nhiệm vụ, cô bình tĩnh hơn tôi rất nhiều.”

Diệp Tĩnh Nhã nhìn khuôn mặt yếu ớt như ẩn như hiện của Tần Lê Ca trong bóng tối, chỉ cảm thấy đau lòng, vấn đề khiến cô bận tâm trước đây đã được giải quyết ngay lập tức.

Hóa ra cô và Tần Lê Ca có quá khứ giống nhau, bây giờ anh có thể chống đỡ được, như vậy cô cũng...

Diệp Tĩnh Nhã hít một hơi thật sâu, nhanh chóng bước tới và nắm tay Tần Lê Ca.

Tần Lê Ca dường như bị cô làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt hơi đỏ lên.

“Tần Lê Ca, tôi hiểu ý cậu rồi, từ giờ trở đi, tôi sẽ không dựa dẫm vào người khác nữa.” Diệp Tĩnh Nhã nắm chặt tay hắn, kiên định nhìn hắn: “Tôi cũng sẽ giống như cậu, cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn! Sau đó...tôi sẽ bảo vệ những người mà tôi muốn bảo vệ.”

Tần Lê Ca bị ánh mắt thẳng thắn của cô nhìn chăm chú, hắn cũng thực sự hiểu 'Người muốn bảo vệ' mà Diệp Tĩnh Nhã nói đến là ai, hắn cười nói: “Tôi tin cô có thể làm được.”

Ánh mắt của Diệp Tĩnh Nhã sáng lên, cô nhìn Tần Lê Ca thật sâu rồi xoay người rời đi.

Tần Lê Ca nằm ngửa trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà, cảm giác buồn ngủ dần dần dâng lên.

Hắn trở mình, lẩm bẩm một câu: “Khó trách mẹ mình nhiều fan như vậy.” Sau đó hắn từ từ chìm vào giấc ngủ.



“Anh Tần! Em, em, em triệu hồi được ánh sáng rồi!”

Sáng sớm, Tần Lê Ca đi ra khỏi phòng, hắn còn chưa tới phòng khách, Ân Duyệt đã nhảy tới trước mặt hắn: “Anh Tần! Em! Triệu hồi được ánh sáng!”

Tần Lê Ca dùng một tay đỡ lưng cho Ân Duyệt, ung dung nhàn rỗi đi về phía phòng khách, Ân Duyệt ở trên người hắn ầm ĩ: “Anh Tần, em đã luyện tập cả ngày, anh nhìn xem!”

Tần Lê Ca nhìn vào ánh sáng màu vàng nhỏ xíu trên móng tay cô bé, tò mò đưa ngón tay chạm vào nó, nhưng không ngờ ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt.

Ân Duyệt trừng mắt, nhìn chằm chằm ngón tay của mình, bĩu môi nói: “Anh Tần!”



“Được rồi, biến mất rồi thì luyện tập lại, điều này chứng minh nhóc chưa đủ mạnh.” Tần Lê Ca đi vài bước, đặt Ân Duyệt trên ghế sô pha lớn: “Còn bốn ngày nữa, nhóc yên tâm.”

“Sao có thể yên tâm được, em gấp lắm rồi!” Ân Duyệt chán nản cúi đầu: “Nếu em không luyện kỹ năng trị liệu kịp thời thì mọi người sẽ như thế nào?”

Diệp Tĩnh Nhã ngồi ở một bên, cười nhẹ: “Yên tâm đi, em đã cố gắng như vậy, em nhất định sẽ làm được.”

Ân Duyệt ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Diệp Tĩnh Nhã đang dịu dàng nhìn cô bé, cô bé sợ đến mức gần như mất khả năng nói: “Chị Diệp, chị Diệp?” Chẳng phải trước đây cô vẫn còn kỳ quái lắm sao?

Diệp Tĩnh Nhã đưa tay sờ đầu cô bé, chân thành xin lỗi: “Xin lỗi, mấy ngày trước tâm tình của chị không tốt, có lẽ đã nói ra lời tổn thương em.”

Ân Duyệt vội vàng lắc đầu: “Không có chuyện đó! Chị, chị có thể phấn chấn lại thì tốt quá!”

Tần Lê Ca quay đầu nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Trần Chấn Quân đâu, Ân Duyệt chú ý đến ánh mắt của hắn, nói: “ Có lẽ, hôm qua chú trần luyện tập muộn quá, hôm qua khi em trở lại phòng, chú ấy vẫn đang luyện tập.”

Ân Duyệt vừa nói xong, cửa phòng Trần Chấn Quân đột nhiên bị mở ra.

Trên cổ ông đeo một mặt dây chuyền có hình dạng một chiếc chùy nhỏ, nó lắc lư nhẹ theo bước chân của ông.

Tần Lê Ca có chút bất ngờ, liếc nhìn ông một cái, hắn vốn tưởng Trần Chấn Quân sẽ không phát hiện ra đặc tính của cái chùy sớm như vậy, nhưng ông nhạy cảm hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.

Suy cho cùng thì nó cũng là một cái chùy trị giá 1500 điểm, đặc điểm cơ bản của nó là rất dễ mang theo.

“Nếu mọi người đến đông đủ rồi, hãy đi theo tôi.” Tần Lê Ca nói.

Cuối hành lang là cánh cửa dẫn đến thế giới huấn luyện, rất nhanh bọn họ đã đến nơi, Tần Lê Ca đi lên trước, đặt tay lên tay nắm cửa, muốn mở cửa.

“Này, đợi đã!” Trần Chấn Quân vội vàng gọi hắn lại: “Cậu có thể vào không? Cậu còn muốn vào nữa không?”

“Có thể vào thì tốt, nhưng đáng tiếc là tôi không thể.” Tần Lê Ca tiếc nuối thở dài, mở cửa ra.

Ân Duyệt tò mò thò đầu ra từ phía sau, nhìn thấy bên trong không còn ánh sáng trắng chói mắt nữa mà là một khoảng không gian rộng rãi: “Oa! Cánh cửa này là cửa ngẫu nhiên sao!”

“Chỉ có một cơ hội mở ra thế giới huấn luyện, đó là sau mỗi nhiệm vụ.” Tần Lê Ca nói: “Sau khi thế giới huấn luyện kết thúc, ngày hôm sau nó sẽ biến thành sân huấn luyện, máy tính nhỏ bên kia là nơi điều khiển vật phẩm huấn luyện.”

Trần Chấn Quân nhìn theo ánh mắt của Tần Lê Ca, ông ta nhìn thấy một chiếc máy tính nhỏ đang lơ lửng, ông ta bước tới gần nó, ngập ngừng chọn hai hạng mục: “Huấn luyện sức mạnh ánh sáng” và “Huấn luyện thể chất“.

Một tia sáng xanh lóe lên, ngay lập tức, một quả cầu trong suốt có hình dạng kỳ lạ và các thiết bị tập luyện thể chất xuất hiện trước mặt họ.

Trần Chấn Quân nhìn dụng cụ huấn luyện nặng nề kia, cam chịu mà thở dài, Ân Duyệt thì sốt ruột bước tới chạm vào quả cầu kia, chỉ thấy quả cầu đột nhiên lóe lên ánh sáng màu vàng ngay khi cô bé chạm vào nó.

Hệ thống: “Cửa thứ nhất: giải phóng năng lượng, hãy giải phóng sức mạnh ánh sáng vào quả cầu.”

Tần Lê Ca bổ sung thêm một hạng mục “Huấn luyện độ chính xác” trên máy tính nhỏ, rồi chuyển ánh mắt về phía Diệp Tĩnh Nhã: “Lúc trước cô nói muốn bắn từ xa, kỹ năng 'Chính xác' có thể bù đắp khuyết điểm của cô, đồng thời tăng nhanh tốc độ nổ súng, cô nên sử dụng những bia ngắm này để huấn luyện trước.”

Cách đó không xa, từng cái bia ngắm xuất hiện ở phía sau họ, Diệp Tĩnh Nhã lấy ra hai khẩu súng từ trong túi, mỉm cười với hắn.

“Được.”

Sau khi sắp xếp xong hạng mục huấn luyện của ba người kia, chỉ còn lại của Tần Lê Ca.

Tần Lê Ca nhấn nút: “Huấn luyện sức mạnh tâm trí cấp 2”, hắn nhíu mày nhìn một bức tường trong suốt đột nhiên bao quanh mình.

Sau khi kỹ năng của hắn được nâng cấp, ngay cả việc huấn luyện của hắn cũng thay đổi sao? Còn phải tách biệt với những người khác?

“Cửa thứ nhất: Cảm nhận, trong tầm nhìn khép kín, né tránh chính xác mọi đòn tấn công của kẻ thù.”

Hệ thống vừa nói xong, Tần Lê Ca liền cảm thấy trước mắt tối sầm, không nhìn thấy gì nữa.

Hắn bình tĩnh lại, đang chuẩn bị cảm nhận sự thay đổi xung quanh, liền cảm giác được tay phải bị chạm nhẹ một cái.

“Vượt ải thất bại, bạn có muốn mở lại lần nữa không?”

Tần Lê Ca nhẹ nhàng hít vào một hơi: “Có.”