Ít Nhất Hãy Để Anh Ở Lại

Chương 10



Edit: Na

Chung cư Bùi Kiểu ở nằm trong một tiểu khu không mới không cũ, đèn kích hoạt bằng giọng nói hình như đã hỏng rồi, Chu Tri Tu đứng ở cuối hành lang gọi điện thoại với cô mười mấy phút điện thoại mà nó vẫn không sáng lên.

Anh nhìn cửa phòng Bùi Kiểu, quăng điếu thuốc, anh tính chờ thuốc cháy hết mùi sẽ rời đi.

Trước kia đúng là anh không hút thuốc, sau khi xem phim của Bùi Kiểu anh mới từ từ học cách hút thuốc.

Giống như một học sinh xuất sắc có khí chất sạch sẽ, không hút thuốc uống rượu, vô tình trông thấy một bạn học nữ trang điểm và son môi, từ đó liền xúc động mà sa đọa.

Dù Bùi Kiểu không thể đánh đồng với hai chữ sa đọa nhưng cô đã khiến cho anh thèm khác sự thô tục, dã man và sa đọa.

Chỉ là không ai nghĩ tới dục vọng thiêu đốt này cuối cùng lại thiêu đốt ra tình yêu.

Trong mắt tất cả mọi người, tình yêu và dục vọng giống như thịt cá và xương cá.

Thịt cá là món ngon, xương cá thì chỉ muốn ném vào sọt rác, người đầu bếp giỏi thậm chí còn biết cách bỏ đi xương cá mà không làm hỏng đi thịt cá.

Dần dần mọi người đều đã quên mất, thịt cá và xương cá là một. Chỉ có thịt cá, là xác, là đồ ăn, là thịt ở trên thớt đợi làm thịt.

Chu Tri Tu không biết tình yêu anh dành cho Bùi Kiểu có sạch sẽ thuần khiết hay không.

Điều mà anh biết, là xương vốn nên đi chung với thịt.

Sự kết hợp của nam nữ, vốn là “Cốt trong cốt, thịt trong thịt*”.

* Hàm chứa ba ý nghĩa là tình yêu, hôn nhân và cuộc sống. Nếu tình yêu, hôn nhân và cuộc sống có thể kết hợp chặt chẽ trong câu này thì cuộc sống vợ chồng sẽ ngọt ngào và hạnh phúc.

Thấy thuốc đã sắp cháy hết khói, Chu Tri Tu đưa tay nhìn đồng hồ, vừa muốn rời đi cửa thang máy bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông mang mũ lưỡi trai bước ra.

Chung cư Bùi Kiểu ở rất bình thường, một tầng có năm hộ gia đình sống, có người đi lên cũng không có gì lạ.

Sắc mặt Chu Tri Tu thần không đổi, đi đến bên cạnh thang máy ấn nút xuống lầu.

Anh tới đây để chuẩn bị làm hai việc —— nếu Bùi Kiểu không nhận điện thoại anh sẽ gõ cửa, mặt giáp mặt nói chuyện với cô.《rainbowdangyeu》

Hiện tại, những gì muốn nói đều đã nói xong, anh không cần thiết phải ở lại đây nữa.

Anh cũng không tính đi gặp Bùi Kiểu.  Cuối cùng thì từ giờ trở đi Bùi Kiểu không còn là con mồi của anh nữa, nên anh không phải từng bước chèn ép cô.

Cửa thang máy mở ra, Chu Tri Tu đi vào.

Cùng lúc đó, người đàn ông mang mũ lưỡi trai ở bên ngoài thang máy ấn chuông cửa nhà Bùi Kiểu.

Chu Tri Tu dừng lại đưa tay chặn cửa không cho thang máy đóng cửa.

Cửa thang máy mới vừa đóng lại giờ lại mở ra.

Ngoài thang máy, người đàn ông kia đang cúi đầu dùng điện thoại gửi tin nhắn nên không chú ý tới hành động của Chu Tri Tu.

Gửi xong tin nhắn, cậu ta đợi vài giây vẫn không thấy ai tới mở cửa, liền bắt đầu gọi điện thoại.

Cuộc gọi lập tức bị cúp.

Người đàn ông nghi hoặc, gửi tin nhắn thoại qua: “Bùi Kiểu, chị có ở nhà không? Em sẽ không đi nhầm đó chứ…… Không phải nhà số 502 sao?”


Không có ai trả lời.

Người đó chờ thêm vài giây, lại gửi thêm một tin: “…… Bùi Kiểu, chị không phải đang chơi em đó chứ?”

Vẫn không có ai trả lời.

Người đó có chút tức giận: “Bùi Kiểu, chị có cần thiết đối xử như vậy với tôi không? Tôi đây thật sự thích chị. Chị nói chị không nói chuyện tình cảm mà chỉ cần “gậy th*t”, được, tôi nguyện ý vì chị trở thành một trai bao vẫy tay thì tới xua tay thì đi, cuối cùng cũng là do tôi thích chị, người bị động tâm trước lúc nào cũng bị giẫm đạp. Trước khi gọi tôi tới đây chị chặn tôi thì tôi cũng sẽ không nói gì. Nhưng sau khi chị nói cho tôi biết địa chỉ thì lại không mở cửa, để tôi ở chỗ này…… chị thật sự rất quá đáng.”

Tạ Lâm Trạch thật sự rất tức giận, giận tới mức buột miệng nói ra: “Tôi đã chụp tin nhắn chị gửi tôi. Chị cứ không ra thì tôi sẽ tung lên trên mạng, để mọi người nhìn thấy bộ mặt dâm đãng của chị.”

Cậu ta thật ra không có chụp hình gì cả, nói như vậy chỉ để dọa Bùi Kiểu, để cô mở cửa, ai ngờ vừa dứt câu đã bị một quyền đánh ngã xuống đất.

Sức mạnh của một quyền này có thể nói rất đáng sợ.

Tạ Lâm Trạch trực tiếp bị đánh cho ngốc tại chỗ, sau một lúc lâu mới giơ tay che gò má mình lại —— cậu ta thiếu chút nữa cho rằng mặt mình đã bị đánh hỏng.

Một đôi giày da bóng lưỡng ngừng lại ở trước mặt cậu ta.

Nhìn lên là chiếc quần tây màu đen, thẳng tắp thon dài.

Gia cảnh của Tạ Lâm Trạch không tồi, liếc mắt một cái đã nhận ra đây là đôi giày da thủ công được làm từ da trâu, giày cổ hẹp mà sắc bén giống như lưỡi hái, vừa vặn tối đa cho lòng bàn chân.

Thứ đồ xa xỉ của mấy cửa hàng đồ hiệu khác có thể dùng tiền mua được, còn loại giày thủ công được làm riêng này sản xuất với số lượng cực nhỏ, dù là người có tiền cũng không thể mua được.

Trong sự hiểu biết của cậu ta, chỉ có một người có đủ khả năng mua loại giày da này.

—— Đó là Chu Tri Tu.


Tạ Lâm Trạch ngẩng đầu lên, quả nhiên người đứng ở mặt cậu ta là Chu Tri Tu.

“Anh……”

Chu Tri Tu từ trên cao nhìn xuống cậu ta, giọng nói lạnh lùng đến dọa người: “Hình chụp gì, lấy ra đây.”《rainbowdangyeu》

“…… Không có hình gì hết, anh nghe lầm rồi.” Tạ Lâm Trạch nói rồi nhặt cái mũ lưỡi trai trên mặt đất lên, muốn đứng dậy rời đi.

Chu Tri Tu dùng một chân đạp cậu ta quay về.

Cậu ta không kịp trở tay, một cú đá thiếu chút nữa đem dịch thể trong dạ dày Tạ Lâm Trạch ói ra ngoài.

Tạ Lâm Trạch lần đầu tiên bị người ta dùng sức đá vào bụng như vậy, cái trán chảy đầy mồ hôi lạnh, cảm giác  lục phủ ngũ tạng đều bị đá thành một cục.

“Hình chụp,” Chu Tri Tu lạnh giọng nói, “Lấy ra đây.”

Tạ Lâm Trạch cắn chặt răng, nắm chặt tay muốn phản kích nhưng còn chưa ra tay đã bị Chu Tri Tu nắm lấy cổ tay.

Chu Tri Tu không biết tên này có từng luyện qua hay chưa mà nhìn mấy đòn phản công của cậu ta trông như trò đùa.

Tạ Lâm Trạch gục đầu xuống, hung hăng đấm một cái lên sàn nhà, hồi lâu thì đột nhiên bật cười, lấy điện thoại ra mở khóa đưa cho Chu Tri Tu: “Anh có thể tuỳ ý xem…… Tôi không có chụp hình gì hết, tin hay không tuỳ anh. Anh chắc rất thích Bùi Kiểu, tôi cũng thích cô ấy. Nói như thế nào nhỉ, tôi của hiện tại chính là anh của sau này đấy, sớm muộn gì anh cũng sẽ giống như thằng trai bao bị chơi đến xoay vòng vòng như tôi.”

Chu Tri Tu không nói gì.

Anh lấy điện thoại Tạ Lâm Trạch, không vào xem lịch sử trò chuyện của cậu ta và Bùi Kiểu ngay, trước tiên anh vào album tìm thử.

Xác nhận không có tệp nào bị ẩn, anh mới vào Wechat của Tạ Lâm Trạch và Bùi Kiểu.

Ánh mắt dừng lại ở định vị Bùi Kiểu gửi.

Liếc nhìn một cái là hiểu rõ nguyên nhân và sự tình của câu chuyện.

Chu Tri Tu xoá cuộc trò chuyện giữa Tạ Lâm Trạch và Bùi Kiểu, xác nhận không còn cách nào khôi phục lại cái gì anh mới đem điện thoại ném trả cho Tạ Lâm Trạch, lạnh lùng nói: “Cút.”

Tạ Lâm Trạch khiếp sợ nhìn về phía anh: “Anh……”

“Đừng bắt tôi phải nói lần thứ hai.”

Tạ Lâm Trạch khập khiễng đứng lên, che ngực nửa ngày rồi nở một nụ cười lạnh: “Chu tiên sinh thật là thâm tình nha, nhưng thâm tình với “gái” thì cũng giống như đang nháy mắt với người mù.”

Chu Tri Tu đang muốn lấy một điếu thuốc, nghe thấy lời này đột nhiên hơi hơi mỉm cười.

Ngoài lúc diễn ra gương mặt điển trai lạnh lùng nghiêm túc của anh hiếm khi nở nụ cười, giờ anh đột nhiên cười như thế khiến Tạ Lâm Trạch nhìn đến sửng sốt.《rainbowdangyeu》

“Cậu cảm thấy tôi có thể chịu đựng được việc cậu nhục mạ cô ấy hết lần này đến lần khác sao?” Lời nói Chu Tri Tu bình tĩnh, lộ ra một loại áp lực rất đáng sợ, “Gọi cô ấy là “gái” một lần nữa, cha cậu —— Tạ Phú Lâm cũng không thể giúp cậu được sống ở thành phố Bắc này nữa đâu.”

Nói rồi anh đi đến trước mặt Tạ Lâm Trạch, một tay túm chặt cổ áo cậu ta, trong ánh mắt tràn đầy sự hung hăng: “Cậu tin không?”.

Dù sao Tạ Lâm Trạch cũng là một tên nhóc nên liền bị doạ sợ, vội vàng đẩy Chu Tri Tu ra, lui về sau mấy bước: “…… Đồ điên.”

Chu Tri Tu lạnh nhạt nhìn cậu ta, cũng không quan tâm đến sự đánh giá về anh.

Tạ Lâm Trạch chật vật trốn vào thang máy và rời đi.

Sau khi nhìn thang máy đi xuống, Chu Tri Tu móc bật lửa ra châm một điếu thuốc, anh hút một hơi rồi phun một làn khói vào mắt mèo của cửa nhà Bùi Kiểu: “Xem đủ chưa?”.