Ít Nhất Hãy Để Anh Ở Lại

Chương 8



Edit: Na

[Ánh trăng]

Bùi Kiểu vẫn còn đắm chìm trong dư vị cao trào.

Cách một tầng áo mưa, cô có thể cảm nhận được sức bắn của Chu Tri Tu.

Khoái cảm của con người luôn gắn liền với sự thấp kém, âm u.

Một lực bắn làm cô có một loại ảo giác mình đang mang thai. Cơ thể của cô rất thích loại ảo giác này.

Cô ngã vào trên sô pha, mở nửa đôi mắt, không tiếng động thở hổn hển, một lát sau mới hồi phục tinh thần: “…… Vừa rồi anh…… nói cái gì?”

Chu Tri Tu không nói gì, nhàn nhạt mà nhìn cô.

Trận  làm tình này bọn họ không cởi quần áo, nhưng đều bị ướt bởi dòng nước ấm của vòi sen, mồ hôi từ da, chất lỏng chỗ riêng tư, dịch bôi trơn ở áo mưa…… toàn thân họ dường như là mới vừa nhào lộn một vòng trong vũng bùn dơ bẩn.

Bùi Kiểu tuy không phải là người đẹp nhất trong giới giải trí nhưng gương mặt khi cao trào của cô lại có một sức hấp dẫn không thể nào tả được.

Giống như trái chín đỏ trong lòng đất, no đủ, thối nát, mọng nước mà người ta vẫn muốn nhặt lên nếm thử.

“Tôi nói,” Chu Tri Tu bình tĩnh mở miệng, “Tôi chỉ có em, trước kia cũng vậy, sau này cũng vậy. Sẽ không có người nào khác.”

Anh hiếm khi sẽ lặp lại những lời anh vừa nói, có lẽ anh thật sự muốn nghe được đáp án của nó.

Không thể chờ đợi dù chỉ một giây.

Bùi Kiểu bị dọa đến cạn nước.

Phía dưới cô vốn dĩ vẫn còn chảy nước róc rách, sau hai giây nữa nó sẽ phun ra một dòng chất lỏng, nghe thấy lời này của anh nó trực tiếp “khô cạn”.

Cô không biết phải nói gì, ngồi dậy lấy khăn bông bắt đầu lau các chất lỏng trên người, vừa lau vừa nói: “Nó thật dính, tôi đi tắm rửa trước cái…… Có gì nói sau ha.”

Chu Tri Tu không tỏ ra ý kiến gì.

Bùi Kiểu kéo chiếc váy ướt đẫm trốn vào một cái phòng vệ sinh khác.

Cô thấy rất may mắn vì đây là căn phòng có hai phòng vệ sinh, bọn họ không cần ở chung một phòng, nếu không thật sự…… quá xấu hổ.

Hơi nước mơ hồ của vòi sen rất mau tràn vào phòng tắm. Bùi Kiểu đứng ở dưới vòi sen, đem mái tóc ướt dầm dề để ra sau đầu, có chút mê mang: Cô và Chu Tri Tu…… không phải là quan hệ bạn tình sao?

Vì sao anh lại đột nhiên nói sẽ không có người nào khác với cô?

Anh đúng là không cần người nào khác, nhưng mà……

Cô cần.《rainbowdangyeu》

Bùi Kiểu lau mặt, đầu óc cực kỳ hỗn loạn.

Cô không phải không muốn có một mối quan hệ bình thường, ổn định…… Nhưng mà cô nhận không nổi.

Thứ dục vọng ẩn nấp trong cơ thể cô, chỉ cần cô tới gần đàn ông một chút thôi, bên dưới sẽ trở nên lầy lội.

Cô cần oxy, cần tình yêu, đặc biệt là cô cũng cần làm tình với nhiều người khác*.

*Làm với những người đàn ông khác nhau, không phải thích làm cùng lúc nhiều người.

Nhiệt độ của cơ thể, mùi vị và gậy th*t khác nhau sẽ khiến cô nhận thức được sự tồn tại của mình.

Có đôi khi cô cảm thấy mình chính là một người mù. Những người có mắt, mũi, môi và tay, cùng với gậy th*t giữa hai chân sẽ giúp cô có thể nhìn thấy đường.

Có lẽ, thứ cô mê luyến không phải là tình dục mà là tình dục ở trong con người cô.

Cô không biết tại sao mình lại mê luyến con người mình như thế, cô chỉ biết cơn nghiện này nếu không được giải quyết thì cô sẽ không thể có được một mối quan hệ bình thường và ổn định được.

Tắm rửa xong, Bùi Kiểu bọc khăn tắm đi ra ngoài. Cô tìm được điện thoại tính kêu ai đó mua quần áo tạm bợ cho mình.

Cùng lúc đó, Chu Tri Tu cũng đi ra từ trong phòng vệ sinh.

Anh nhìn Bùi Kiểu một cái, như là nhìn ra cô muốn làm gì, nhàn nhạt nói: “Phòng để quần áo có quần áo sạch, đều là kích cỡ của em.”

“……Ồ.”

Bùi Kiểu đang ở cân nhắc nên cự tuyệt Chu Tri Tu như thế nào, cuối cùng cô không cự tuyệt nữa.

Đi thẳng đến phòng để quần áo mới nhận ra nửa câu sau của Chu Tri Tu là “Đều là kích cỡ của em”.

Cái gì…… đều là kích cỡ của cô? Quần áo bên trong đều là do anh mua cho cô sao?

Bùi Kiểu hít sâu một hơi, ấn chốt cửa tủ quần áo.

Cánh cửa quần áo màu đỏ nâu chậm rãi mở ra, bên trong hiện ra đủ loại nữ trang, áo, quần, váy, váy liền áo…… Các mùa đều có, phía dưới còn có mác. Quần áo mùa đông đặt trong túi chống bụi để ở kệ thuỷ tinh bên trong.

Trừ bỏ quần áo ra thì còn có phụ kiện.

Mũ, vòng cổ, hoa tai, khuyên tai, lắc tay, vòng tay, nhẫn, nước hoa…… Thậm chí có cả phụ kiện bao tay. Nếu không phải Bùi Kiểu từng là khách mời trong một cảnh phim dân quốc và từng dùng qua thiếu chút nữa cô không biết đây là cái gì.

Tiếng bước chân vang lên.

Chu Tri Tu đi đến phía sau sau, ôm hai tay trước ngực, dựa ở trên hành lang, không nói gì, làm như đứng đó để quan sát phản ứng của cô.

Phản ứng của Bùi Kiểu phản rất chân thật: “…… Anh kêu khách sạn làm hay là khách sạn này luôn có sẵn như thế?”

Chu Tri Tu nói: “Là tôi cố ý bố trí như thế.”

Nói xong anh nhìn sườn mặt cô, dừng lại hai giây như muốn nói lại thôi.

Ngay cả khi anh không nói, Bùi Kiểu cũng hiểu được ý của anh —— tôi cố ý bố trí như thế, đều là bởi vì em.

…… Thật vô lý.

Bùi Kiểu nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu lại cười cười với anh, trở tay “Phanh” một tiếng đóng cửa quần áo lại, chặn đi tầm mắt sâu thẳm của Chu Tri Tu.

Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

Tại sao cô …… lại gặp phải chuyện như vậy chứ?

Không phải nói hành vi Chu Tri Tu là thái quá, mà là người nghiện tình dục như cô sao lại đụng phải người sạch sẽ như Chu Tri Tu vậy.

Cô biết chuyện có kinh nghiệm về tình dục hay không thì cũng không thể dùng nó để đánh giá về giá trị đạo đức của một người.《rainbowdangyeu》

Nhưng khi nhìn vào ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Chu Tri Tu, thì ba chữ “không xứng đôi” đã lập tức xuất hiện ở trong đầu cô.

Cô và anh không xứng đôi.

Một chút cũng không xứng đôi.

Cho dù Chu Tri Tu cho cô tình dục, cho cô trận làm tình vui sướng nhất mà cô từng trải.

Bùi Kiểu che mặt thở ra một hơi, tùy tiện chọn đại một chiếc váy tròng lên người. Cô không chạm vào những phụ kiện xa xỉ đó. Chúng không thuộc về cô.

Mặc xong, Bùi Kiểu cột tóc đuôi ngựa  đơn giản, không trang điểm cứ như vậy đi ra ngoài.

Chu Tri Tu cũng đã thay một bộ quần áo mới, áo thì màu tối, quần dài sáng đang đứng ở trước cửa sổ sát đất, thần sắc lãnh đạm nhìn xuống cảnh đêm như ở thành phố hiếm thấy ánh trăng, vừa thanh nhã vừa sạch sẽ.

Nếu cô không có thứ bệnh quái dị đó, cô sẽ yêu đương với Chu Tri Tu, quả thực nó là điều cầu còn không được.

“Cảm ơn anh cho tôi mượn quần áo,” cô nói, “Ngày mai tôi chuyển phát nhanh trả cho anh. À, đúng rồi…… phí giặt đồ là bao nhiêu, tôi sẽ chuyển giờ luôn cho anh.”

Chu Tri Tu dừng lại, lạnh lùng nói: “Em cảm thấy tôi cho em mượn quần áo là để kiếm ít tiền giặt đồ này sao?”

Bùi Kiểu nghẹn lời, vài giây sau mới nói: “Tôi không có ý đó.”

“Chính là có ý đó,” anh xoay người lấy một điếu thuốc ra, để vào trong miệng, châm lửa, hút một hơi, “Muốn vạch rõ quan hệ với tôi?”

Bùi Kiểu cảm thấy xuất thân của Chu Tri Tu rất tốt, tính tình và cách nuôi dạy đều như khắc vào trong xương cốt, cho dù trong lời nó có chút tức giận thì khi phun làn khói ra anh sẽ quay đầu về hướng có lỗ thông gió.

Cô thật sự điên rồi, cô vậy mà lại từ chối sự theo đuổi của một người đàn ông như thế.

“Là,” Bùi Kiểu nắm chặt nắm tay, không biết lấy dũng khí ở đâu ra cô nói hết với anh, “Tôi muốn vạch rõ quan hệ với anh.”

Ngón tay Chu Tri Tu kẹp điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Ánh sáng của những ngọn đèn noen* sáng trưng rực rỡ muốn bao phủ đi dấu vết của ánh trăng. Chỉ có cửa sổ kính của toà cao ốc đối diện mới có thể thấy ánh sáng của ánh trăng vừa lóe lên.

* Ánh sáng neon (霓虹灯) Đèn neon là một loại đèn phóng khí cực âm lạnh. Ống đèn neon là một ống thủy tinh kín, có điện cực kim loại ở mỗi đầu, chứa đầy một trong số các chất khí ở áp suất thấp. (Wikipedia)

Cảnh sắc dữ dội này rất giống Bùi Kiểu.

Ngay từ đầu anh bị cô thu hút bởi ánh sáng hào nhoáng của đèn noen, nhưng theo thời gian anh lại thấy bản chất trăng hoa của cô.

Cô có tài năng về diễn xuất, dù phải nỗ lực và chịu khó, bị người ta hiểu lầm, bị vũ nhục, bị chửi rủa, cô vẫn ngoan cố kiên trì đóng phim.

Thứ anh không có, tình cờ cô lại có.

Vì thế anh không thể không bị cô hấp dẫn.

Chu Tri Tu hút xong một nửa điếu thuốc mới nói: “Tại sao?”

“Không có tại sao gì cả, chỉ là tôi không có hứng thú với anh.”

Chu Tri Tu liếc nửa người dưới cô một cái, đối diện với đôi mắt cô, như đang nói cái này cũng không có hứng thú sao?

Rõ ràng ngay cả chuyện thân mật nhất là làm tình họ cũng đã làm…… Khi ánh mắt thờ ơ của anh chạm vào ánh mắt cô, cô đã rơi vào sự động tình một cách không thể nào ngăn được.

Này mà nói không có hứng thú?

Cơ thể cô đều đang nói, tôi cảm thấy rất có hứng với với anh, anh chính là người thích hợp với tôi nhất trên thế giới.

Nhưng bọn họ thật sự không xứng đôi.

Bùi Kiểu cắn răng một cái, nói: “Cái gì nên nói tôi đã nói hết, tin hay không thì tuỳ anh. Tôi thật không có hứng thú với anh, không muốn phát sinh quan hệ với anh nữa…… Anh đã quên chuyện tại sao chúng ta lên giường rồi sao? Là anh cải trang thành Tạ……” Thời điểm mấu chốt như vậy cô đột nhiên quên mất tên của cậu trợ lý kia.

Vẫn là Chu Tri Tu nhắc nhở: “Tạ Lâm Trạch.”

“Đúng vậy,” Bùi Kiểu lập tức nói, “Tôi vốn dĩ muốn lên giường với Tạ Lâm Trạch, là anh cải trang thành cậu ta để lừa tôi. Nên từ lúc bắt đầu tôi đã chướng mắt anh. Hôm nay nếu không phải anh hẹn tôi đến cái khách sạn tốt như vậy thì tôi cũng không muốn đi.”

Chu Tri Tu dừng một lúc lâu: “Đúng vậy không.”

“Đúng vậy.” Bùi Kiểu không biết anh có tin hay không, dù sao thì cô cũng không tin chuyện vô nghĩa này, “Chu Tri Tu, tôi chướng mắt anh, anh đi tìm người khác đi.”

Đối với một người lạnh nhạt ít nói như Chu Tri Tu, nghe những lời này thì coi như là cắt đứt luôn.

Trừ phi anh nguyện ý buông bỏ tôn nghiêm của mình, xầu xin cô ở lại bên anh…… Nhưng mà sao có thể chứ?

Bùi Kiểu không dám nhìn sắc mặt Chu Tri Tu, cầm lấy túi xách đi đến cửa mở cửa đi ra.

Cô chỉ có hơi thích Chu Tri Tu mà thôi, nhưng không biết tại sao lúc đi ra khỏi căn phòng kia cô bỗng nhiên lại khóc, xoang mũi trướng đau, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Bùi Kiểu thấy mơ hồ, cô không hiểu mình đang khóc cái gì.

Nước mắt lại không để ý tới sự mờ mịt của cô, nó cứ thi nhau trào ra.

Một lát sau, cô nghĩ có lẽ đó là một chuyện tốt.《rainbowdangyeu》

Một người đàn ông có chất lượng tốt như thế muốn theo đuổi cô, cô sẽ không đồng ý…… Suy nghĩ và hành vi cao thượng này của cô đúng thật là rất đáng khóc.