Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 102



Chương 102

Trong sân trở nên náo loạn, Giang Nhị Cẩu, Tống Tuyết Ly cũng chạy đến, thấy Lục Tam Phong lại dám làm náo loạn, ngọn lửa trong lòng cũng bốc lên, bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ được đồ vô dụng này có gan lớn đến vậy.

“Cậu đánh cháu mình, bị điên rồi phải không?” Tống Tuyết Ly nhìn cháu trai mình mặt đỏ bừng nên rất xót xa, quát mắng: “Cái đồ đáng chết.”

Giang Đông Việt từ trong phòng chạy ra, có vài phần lảo đảo hét lên: “Lục Tam Phong, ông đây nói cho mày biết, em tiêu đời rồi. Em rể đã mở lời rồi, bỏ tiền mua một cái chân của mày, đừng ở đây ngang ngược, ở trước mặt người giàu mày chỉ là một con kiến mà thôi.”

“Cái gì?”

“Em rể thật sự nói như vậy sao?”

CHị dâu cả mừng rỡ, đứng lên, nhìn Lục Tam Phong với khuôn mặt hớn hở: “Nghe thấy chưa? Mày tiêu đời rồi, bây giờ mày biến đi vẫn còn kịp, nếu như người ta thật sự nổi giận, thì sau này mày chỉ ngồi trên xe lăn thôi.”

Tất cả mọi có mặt người đều mang vẻ chế nhạo, giống như người thẩm phản từ trên cao nhìn xuống nhằm vào anh, Tống Tuyết Ly đi về phía trước vài bước quát: “Tôi nói cho cậu biết, bây giờ đem theo cả đứa con gái của cậu cút đi ngay lập tức, nhà này không chứa hai người đâu.”

Lục Tam Phong nhìn những khuôn mặt đó, trước kia anh nhận thức rằng, nghèo là một cái tội, bây giờ mới hiểu được nhận thức của mình không hề sâu sắc.

Trong mắt bọn họ Lục Tam Phong vẫn là Lục Tam Phong của trước kia, là một bản khắc đã in sâu vào trong tâm trí, cho dù là lái xe xịn trở về cũng sẽ cho rằng là anh mượn, thuê để giữ thể diện.

Người nhà này đã cho Lục Tam Phong một bài học, đạo đức là thứ mà không phải ai cũng có.

“Làm sao? Muốn gãy chân à? Không tin phải không? Đối với người ta mấy tỷ cũng chẳng khác gì mấy đồn, thứ quỷ như mày có thể hiểu được sao? Bỏ ra mấy tỷ để đánh gãy chân mày cũng không phải không thể.” Chị dâu cả hừ lạnh một tiếng, như đã khoan dung hơn không ít, cảm thấy bản thân mình trở thành hiện thân của Tạ Thành Kiên, nhìn xuống con kiến Lục Tam Phong.

Lục Tam Phong thở dài, từ lấy ra từ trong túi điếu thuốc, châm lửa nói: “Đã nói đến đây rồi, tôi cũng không diễn nữa. Xe bên ngoài là tôi mua, nói thật, mua một năm rồi mới về được vài ngày, muốn làm một người bình thường chung sống với mọi người, cũng sợ mọi người nịnh bợ tôi, bây giờ tôi nói cho mọi người biết, tôi giàu rồi, phát tài rồi.”

“Ha ha ha!”

Tất cả mọi người đều bật cười, không chỉ người nhà họ Giang, ngay cả những người hàng xóm láng giềng đều bật cười, lời nói dối này họ đều không tin, đặc biệt là vào thời điểm này. Giang Hiểu Nghi vừa bước ra, nghe thấy lời Lục Tam Phong nói, ngây người đứng trước cửa nhà, khóe mắt có chút đỏ lên, nhìn Lục Tam Phong, nói : “Chúng ta về nhà thôi, cả năm rồi mới vê.”

“Con đi vào, đừng nghe cậu ta nói lời xằng bậy” Tống Tuyết Ly đẩy Giang Hiểu Nghi vào trong nhà.

“Đừng vội về quê đón tết, không phải là có người muốn mua một chân của anh sao?” Lục Tam Phong trầm giọng nói: “ Để anh xem người này có bao nhiêu tiền.”

“Mau cút khỏi đây, chốc nữa lại để người ta dọa tè ra quần đấy.”

“Đừng tự tìm lối thoát cho mình nữa, nhà họ Giang chúng tôi không cần cậu, cút đi!”

“Trông mày như thế vẫn còn muốn so với nhà người ta, sợ rằng không muốn sống nữa, người ta động ngón tay là có thể giết chết mày đấy.”

“Còn ở đây giả vờ nữa à? Mày chờ đó. Giang Đông Việt xoay người mở cửa nói: “Tôi đi tìm em rể đến, mẹ nó.”

Trong phòng, Tạ Thành Kiên vừa mới xỏ một chiếc giày, buổi trưa uống một chút nên giờ hơi đau đầu, động tác tương đối chậm, thấy vậy Giang Đông Việt ngồi xổm xuống như một con chó săn nói: “Em rể, đừng vội, để tôi mang giúp cậu, tên đó vẫn ở bên ngoài chửi mắng rất khó nghe, cậu nhất định phải dạy cho nó một bài học, nếu không nó sẽ làm phiền đến em gái tôi.”

“Anh yên tâm, tôi là em rể anh, hai em gái của anh đừng ai hòng động tới, dám chọc tới tôi, ông đây sẽ khiến nó nửa đời sau ngồi trên xe lăn.”

Giang Hiểu Nghi lại bước ra, Giang Nhị Cẩu và Tống Tuyết Ly đẩy cô lại.

“Đừng cản tôi!” Giang Hiểu Nghi nhìn về phía Lục Tam Phong hét: “ Anh đừng công kích bọn họ, qua đây đưa em ra ngoài.”

“Đừng vội, không phải em cũng muốn xem em rể là người thế nào à?” Lục Tam Phong trầm giọng nói.

Chị dâu cả xem thường nhìn Lục Tam Phong, trong miệng lẩm nhẩm một câu rằng anh đang đâm đầu vào chỗ chết, chị dâu hai thấy chồng của mình vẫn chưa vào lôi kéo em rể, vội đi tới nói : “Còn ngây ra đó làm gì, mau đi vào trong phòng đi, có biết bao là cơ hội.”

Giang Đông Cường vừa hiểu ra, mở cửa đã thấy anh mình cùng Tạ Thành Kiên đi ra, quay đầu lại nói lớn: “Nói cho mày biết, mày tiêu đời rồi.”

Hàng xóm láng giềng đều ló đầu ra xem, hiếu kỳ người giàu có dáng vẻ như thế nào.

Có điều càng nhiều người nhìn vào Lục Tam Phong, ở trước mặt người có tiền, món hàng như anh căn bản không thể chịu nổi một kích.

Tạ Thành Kiên dật cửa đẩy ra, chửi mắng: “Mẹ kiếp, dám động thổ đất ông đây, đúng là điếc không sợ súng, kẻ nào dám làm càn, có tin tao đây….

Vẫn còn chưa nói hết lời, Tạ Thành Kiên khi nhìn thấy Lục Tam Phong, hai chân mềm nhũn, quỳ ngay xuống mặt đất, ánh mắt của mọi người đều trở nên kinh ngạc, phải mất một giây sau mới phản ứng lại.

“Nhanh, mau đỡ lên!”

Giang Đông Việt lập tức phản ứng lại, ngồi xuống đễ đỡ em rể, nhưng người Tạ Thành Kiên giống như mọc trên mặt đất, kéo không lên.

Lục Tam Phong nhìn anh ta, có vài phần ngạc nhiên, cười nói: “Tha cho anh một lần, anh lại chạy đến nhà của tôi, lại còn muốn dùng tiền đánh gãy chân tôi? Tổng giám đốc Tạ, anh định dùng bao nhiêu tiền để mua hai chân của tôi thế?”

“Lục… tổng giám đốc Lục?” Tạ Thành Kiên hoảng sợ gọi lên một tiếng.

Hả? Tổng giám đốc Lục? Tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy mơ hồ, tổng giám đốc Lục ở đâu? Anh chỉ là một kẻ sống tạm bợ mà thôi, nếu không phải vợ anh làm hai công việc một lúc để kiếm sống thì sớm đã chết rồi.

“Em rể, có phải cậu uống nhiều rồi không?” Giang Đông Việt nhỏ giọng hỏi.

“Tôi không uống nhiều!” Tạ Thành Kiên không những không uống nhiều mà còn hoàn toàn tỉnh táo, nghĩ lại vài cuộc gọi của Lục Tam Phong, huống hồ bây giờ đang ở trên địa bàn nhà người ta, lưng của anh ta bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.

Tạ Thành Kiên đứng dậy một cách khó khăn, vẻ mặt đặc biệt nghiêm nghị nhìn về phía Lục Tam Phong cúi đầu nói: “Tổng giám đốc Lục, tôi thật sự không biết đây là nhà của anh, càng không biết anh cũng nhìn trúng người phụ nữ này.”

“Cô ấy là vợ của tôi!” Lục Tam Phong trầm giọng nói.

“Hả?” Tạ Thành Kiên bị dọa một trận, lại nhìn về phía Giang Hiểu Nghi khom người xin lỗi: “ Xin lỗi chị dâu, tôi có mắt như mù đã mạo phạm, mong chị lượng thứ, tôi không biết chị là vợ của tổng giám đốc Lục.”

“Xin lỗi mọi người, thật mất mặt, đã làm mọi người cười rồi. Thật không biết đây là nhà của tổng giám đốc Lục, cảm ơn đã đón tiếp. Tôi chợt nhớ ra mình có việc xin đi trước, số tiền này coi như báo đáp sự đón tiếp của mọi người.” Tạ Thành Kiên đem tiền đặt vào tay của Tống Tuyết Ly nói: “ Chúc hai người phúc như động hải, thọ như nam sơn. Tôi rất thích Hiểu Hiên, hi vọng săm sau có thể cưới được em ấy.”

Tạ Thành Kiên khách sáo một hồi liền quay đầu bỏ chạy không dám ngoảnh lại.

Trong sân lớn đứng đầy người nhưng lại không có tiếng động, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ kinh ngạc, ngay cả Giang Hiểu Nghi cũng không kịp phản ứng lại, cô không hiểu tại sao Tạ Thành Kiên lại sợ Lục Tam Phong như vậy, giống như là gặp phải quỷ.

“Chuyện này là thật sao?” Giang Đông Việt lẩm nhẩm một câu.

Làm sao có thể? Tuyệt đối không thể.

Ngày quốc tế nói đùa à? Lục Tam Phong? Một tên đầu đường xó chợ? Phải dựa vào vợ kiếm tiền nuôi sống? Nhìn đám người như vậy, Lục Tam Phong lên tiếng trước: “Không phải như vậy sao, cùng các người nói lời tốt đẹp không được, không phải tôi nên lộ thân phận để các người nịnh hót thoải mái sao? Được rồi, tôi, Lục Tam Phong, là tỷ phủ, ván bài lật ngửa rồi.”

Trong đầu mọi người cảm giác như có quả bom nổ tung, kích động mười phần.

Tỷ phú? Thế giới này thực sự có tỷ phú sao? “Lục Tam Phong, thật ra chúng tôi chỉ đùa với cậu thôi.” Chị dâu cả nói trước, chỉ là nói ra câu này bản thân cô ta cũng không tin, lúc nãy người châm chọc nhất chính là cô ta.

“Hiểu Nghi, tất cả chuyện này em biết không?” Giang Đông Việt nhìn Giang Hiểu Nghi nói.

Con mắt của tất cả mọi người đồn lên người cô, Giang Hiểu Nghi gật nhẹ đầu, nói: “Nửa năm trước anh ấy bắt đầu kiếm tiền rồi, mười mấy ngày kiếm được hơn bảy trăm triệu, bây giờ đã mở xưởng rồi.”

Mười mấy ngày kiếm hơn bảy trăm triệu? Con số này lại tiếp tục thách thức thần kinh có những người có mặt.

“Sao lại không nói sớm? Uầy, thật là, tại sao lại không nói với mẹ?” Tống Tuyết Ly nhìn cô trách móc, không hài lòng nói: “Chuyên lớn như vậy cũng không thông báo cho người nhà.”

Nói xong, nhìn về phía Lục Tam Phong, cười mãn nguyện nói: “Con rể à, mẹ lúc đầu nghĩ con không phải là người tầm thường, quả nhiên hôm nay tên đó đã uống nhiều rồi, náo loạn gây mâu thuẫn, con đừng để trong lòng, chúng ta chính là người một nhà.”

“Đúng đúng đúng, trước đây tôi đã nói, Lục Tam Phong sớm muộn cũng lộ diện, nhìn tướng mạo liền biết có tiền đồ, không chỉ năng lực xuất chúng, mà còn đẹp trai khó sánh được.” Chị dâu cả mặt cười tươi như hoa, khen Lục Tam Phong không hề biết đỏ mặt, miệng lưỡi lưu loát.

“Người anh cả này không giỏi ăn nói, em đừng để trong lòng, anh em bỏ qua cho nhau, anh là người thô kệch, hôm qua con của anh đánh Như Lan, là đứa trẻ là anh không đúng, anh nhận lỗi với em.”

“Là chúng tôi không tốt, lát nữa sẽ chỉnh lại thằng nhóc, hôm nay lại càng quá đáng, còn dám động tay với dượng của nó, làm phản rồi.” Chị dâu cả nói mấy câu với đứa con.

“Lục Tam Phong à, chuyện hôm nay quả thực là không đúng, có điều cậu và Hiểu Nghỉ nhà tôi tình cảm rất tốt, chúng ta vẫn nhà người một nhà xương thịt gắn bó không thể để người ngoài nhìn vào cười được, cậu nói có phải không?” Chị dâu hai lên tiếng.

“Đúng vậy, không thể như thế.”

“Cậu mở xưởng gì vậy, có bao nhiêu người?” Giang Đông Cường hỏi.

Những người khác lập tức quay đầu nhìn anh, Lục Tam Phong không giống như Tạ Thành Kiên, bọn họ khiếp sợ Tạ Thành Kiên, tâm tình người ta không tốt thì không cho. Lục Tam Phong không giống như vậy, hôm qua còn mắng chửi anh, anh cũng không nói gì: Nói mềm mấy câu, xin lỗi là được rồi.

“Hai xưởng, một xưởng khoảng tám chín trăm người, một xưởng khoảng bốn năm trăm người.” Lục Tam Phong thuận miệng nói “Ồ, vậy thì lo lắm đấy, chẳng trách người ta kiếm được nhiều tiền, cậu xe cậu mở xưởng to như vậy mà cũng không nói với người trong nhà.” Chị dâu cả lộ vẻ vui mừng, thắn thắn nói: Qua năm mới để cho anh cả đến chỗ cậu quản người, mỗi tháng trả tầm sáu mươi tỷ thôi, không cần nhiều đâu.”

“Anh hai cậu cũng nghĩ như vậy, chúng ta đều là người một nhà, cậu không giúp đỡ thì giúp ai?” Chị dâu hai cảm thấy thiếu gì đó, nói thêm: “Cũng sắp xếp cho chị một công việc đi, một câu của em là có việc mà.”

Lục Tam Phong nhìn từng khuôn mặt một, cười lạnh nói: “Cút!”